Chương 249: Gặp lại Dịch An.
Chương 249: Gặp lại Dịch An.Chương 249: Gặp lại Dịch An.
Trời chưa sáng Lý Diên Khánh đã tỉnh, gối hai tay dưới đâu, ngắm nhìn nóc nhà đen như mực. Chuyện tối hôm qua như một giấc mộng, nhưng dư hương ở khóe môi cho hắn biết đó không phải mộng mà là thật. Vậy mà hắn đã có được phương tâm của nhất đại danh kỹ Lý Sư Sư.
Dung nhan xinh đẹp tựa thiên tiên cùng nhu tình mật ý của nàng gần như hòa tan trái tim hắn, nhưng sau trong nội tâm hắn vẫn còn ẩn giấu một bóng hình xinh đẹp khác. Lý Diên Khánh nặng nề thở dài. Hắn biết chuyện này là không thể, cùng họ không thể cưới, cho dù người ngoài không để ý thì phụ huynh của nàng cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, sát vách có tiếng động, là Hỉ Thước rời giường. Hỉ Thước theo hắn lâu ngày cùng quen dậy từ canh năm. Lý Diên KHánh xoay người, vươn vai, bước nhanh ra cửa phòng.
- Chào buổi sáng tiểu quan nhân!
Hỉ Thước múc nước bên giếng, Lý Diên Khánh đi lên kéo thùng, cười dặn:
- Về sau không cần dậy sớm như thế, cứ ngủ thêm một lát.
- Chịu thôi, quen rồi mà. Đến tầm này thế nào cũng không ngủ được, thà dậy còn hơn.
Hỉ Thước rót nước vào chậu đồng, giặt khăn, đưa cho hắn. Hắn nhận lấy khăn, rửa mặt, nước giếng lạnh buốt lập tức giúp hắn tỉnh táo hoàn toàn.
- Hỉ Thước, sau này nhớ nhắc ta uống ít rượu thôi, sau nửa đêm sẽ bị đau đầu.
- Ngài có nghe lời ta đâu, nên ta chẳng buồn nhắc.
Hỉ Thước đỡ hắn ngồi xuống, cẩn thận chải đầu. Chợt nàng nghĩ tới một chuyện:
- Đêm qua Trịnh Bàn Tử tới tìm ngài.
- A, y bảo sao?
- Y tới cáo biệt ngài.
- Cáo biệt?
Lý Diên Khánh giật mình, vội vàng hỏi:
- Là sao?
- Chớ có lộn xộn!
Hỉ Thước gõ lược lên đầu hắn:
- Vừa chải xong đã bị ngài làm rối tung lên rồi!
Ngừng một lát, nàng tiếp tục kể:
- Y nói cần nghỉ học một năm, về Tương Châu chuẩn bị khoa cử. Dĩ nhiên không phải là y muốn, mà bị a tỷ của y bức về quê, nói rằng y ở Kinh thành cả ngày đều gặp rắc rối. Nghe y nói, hình như là vì đánh nhau ở Phàn Lâu.
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ra. Đêm đó ở Phàn Lâu hẳn là Trịnh Bàn Tử cũng có phần, mình lại quên mất y, y biết Vương Quý.
- Y còn nói gì liên quan đến chuyện đánh nhau nữa không?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
- Y không nói, y chỉ dặn ngài ở lại cẩn thận học hành thôi. Y nói, Đại Tống vẫn là thiên hạ của quan văn, không thi đậu khoa cử sẽ không có được tiền đồ. Tiểu quan nhân, ta cảm giác hình như y hiểu chuyện hơn.
Chải xong tóc, Lý Diên Khánh đứng dậy cười:
- Từ hôm nay trở đi, ta cũng sẽ học thật tốt!
- Vậy mới phải. Thư trung tự hữu nhan như ngọc, tiểu quan nhân thi đậu tiến sĩ, không chừng Thái Tướng công sẽ gả nữ nhi cho ngài đấy.
- Ha ha, nữ nhi của ông ta ta không dám, già quá rồi. Cháu gái còn được.
Lý Diên Khánh rời viện, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm đen đặc. Khuôn mặt nhỏ của Hỉ Thước hơi hồng lên, không biết đã nghĩ tới cái gì rồi.
Buổi sáng, Lý Diên Khánh lại tới nghe tam kinh tân nghĩa. Mặc dù hắn cảm thấy mình đã hiểu khá rõ, nhưng không chừng đại nho Kinh thành sẽ có kiến giải sâu hơn.
Một bài giảng mất nửa ngày, cả buổi giảng khô khan khiến cho hắn ngáp sái quai hàm. Hắn cảm giác, đại nho Kinh thành thậm chí còn không bằng Diêu sư phụ. Diêu sư phụ giảng còn sâu sắc hơn cả bọn họ. Bọn họ chỉ máy móc.
Thật ra nội dung thi tỉnh và thi phát giải hoàn toàn tương tự, chỉ khác là đề lượng thi tỉnh lớn hơn nhiều. Tam kinh tân nghĩa cũng là một phần, nó không chấm điểm lý giải sâu sắc chừng nào, mà chủ yếu là nắm rõ kinh văn. Căn bản trong phòng thi không có thời gian cho ngươi viết nháp, nhất định phải viết thẳng vào bài thi, lại không được sửa chữa chút nào, có sửa là sẽ bị bẩn, còn không qua nổi cửa đầu tiên.
Quy định khắt khe này cũng để bức bách sĩ tử phải chép lại tam kinh tân nghĩa nhiều lần. Chép hết một lần, ít nhất phải mất nửa năm, có ất nhiều sĩ tử mát hàng năm vào việc chép sách, mười năm tám năm cũng là chuyện bình thường, tốn rất nhiều tiền tài, thời gian và tinh lực. Lý Diên Khánh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy mình không thể đi đường tắt, không chép hơn hai lần hắn đừng mong thi đậu tiến sĩ.
Giữa trưa, hắn ăn một chút bánh ngọt trong quán trà, rồi rời Thái Học về khách sạn Duyệt Lai. Hôm nay hắn còn có việc. Hắn muốn đưa bản tự thiếp cho Lý Thanh Chiếu, hôm qua hắn đã đồng ý với Triệu Minh Thành.
Ở Biện Kinh có ba khách sạn Duyệt Lai, vợ chồng Triệu Minh Thành ở ngay gần cửa Lương Môn, chếch đối diện ngã tư Châu Tây. Hôm nay Lý Diên Khánh vội vàng tới đây là vì ngày mai bọn họ sẽ rời Kinh.
Vào trong khách sạn, hắn đi thẳng tới hậu viện. Hậu viện có mấy viện nhỏ, hắn gõ gõ một cánh cửa, một lát sau, cửa he hé, một tiểu nha hoàn ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi tìm ai?
- Chủ nhân của ngươi có nhà không? Ta có hẹn với y.
- Chủ nhân ra ngoài rồi, phải đêm mới về.
Hắn hơi thất vọng, bọn họ không có nhà. Đang định lấy tự thiếp ra gửi lại thì có tiếng Lý Thanh Chiếu êm ái từ trong viện vọng ra:
- Tiểu Hà, bên ngoài là ai?
Lý Diên Khánh mừng rỡ vội đáp:
- Đại tẩu, là ta, ta là Diên Khánh.
- Thì ra là Lý Thiếu quân.
Lý Thanh Chiếu tiến lên mở cửa, cười chào:
- Minh Thành nói có thể giữa trưa ngươi sẽ tới, bảo ta chờ ngươi. Quả nhiên tới rồi, mau mau vào đi!
Lý Diên Khánh bước vào trong viện, cười hỏi:
- Đức Phủ huynh không có ở đây sao?
- Một đồng liêu cũ của phụ thân chàng bị bệnh, chàng muốn đi thăm một chút, nửa đêm còn hẹn mấy người bằng hữu đi uống rượu, có thể khuy mới về.
Nàng mời hắn tới phòng khách ngồi, lại cho nha hoàn đi pha trà. Lý Diên Khánh lấy tự thiếp trong ngực ra, đưa cho nàng:
- Tự thiếp có hai quyển, một là văn tác thường ngày của Thiên tử, một là Nam Hoa Kinh đại tẩu vẫn thích. Nếu đại tẩu thích Nam Hoa Kinh, ta sẽ quay lại đổi.
- Ta không có vấn đề gì, cái gì cũng tốt!
Nàng mở văn tác, lật xem vài trang. Thư pháp của Triệu Cát thanh lệ thoát tục, tự thành đại gia cách cục, nàng rất thích, nụ cười tràn khắp mặt:
- Vậy tốt rồi, ta mượn đọc một nam nhé.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Mượn chỉ là cái cớ nói với người ngoài thôi. Thực ra ta tặng đại tẩu, không cần trả lại đâu.
- Cái này…
Nghĩ nghĩ một lát, nàng nói:
- Được rồi, ta cũng đưa cho Thiếu quân một bản thi tập. Ngươi chờ một lát!
Nàng đứng dậy quay về phòng, không bao lâu sau cầm một tập thơ của mình cười đưa cho hắn:
- Không thể so sánh với lễ vật của ngươi tặng, nhưng cũng là một phen tâm ý của ta.
Năm xưa, với một bài “Như mộng”, Lý Thanh Chiếu đã nổi danh khắp Kinh thành, trong hiệu sách nào cũng có tập thơ của nàng, nhưng đó chỉ là bản in khắc, mà tập thơ Lý Thanh Chiếu đưa cho hắn lúc này là do chính tay nàng viết. Hắn lật lật vài tờ, thấy trong đó có rất nhiều bài thơ hậu thế không biết. Đương nhiên nàng viết không ít, nhưng truyền lưu thế gian chỉ có vài bài như vậy.
- Đa tạ tâm ý đại tẩu!
Lúc này, nha hoàn đưa tới hai chén trà. Lý Thanh Chiếu nhấp một ngụm, cười nhàn nhạt:
- Nói lại, hẳn là ta phải đa tạ ngươi mới đúng. Nếu không nhờ ngươi, làm sao được uống rượu ngon như thế. Lý Thiếu quân, Sư Sư với ngươi tình thâm nghĩa trọng!
Lý Diên Khánh đỏ mặt, không biết trả lời thế nào, đành cười cười xấu hổ. Mới đầu hắn còn muốn mượn cơ hội này hỏi thăm chút về tình hình Cửu Chân, nhưng bây giờ thì hắn không hỏi ra nổi.
Lý Thanh Chiếu chăm chú nhìn hắn:
- Mặc dù Sư Sư bất hạnh ở trong nhạc phường, nhưng đây không phải lỗi của nàng. Nàng có thể gần bùn mà không bẩn, cho thấy phẩm hạnh của nàng thật thanh cao. Ta có quen biết hai kỳ nữ, đều là bất hạnh mang tịch giáo phường, nhưng các nàng còn có chí khí hơn cả nam nhân, càng lo nước lo dân hơn cả nam nhân, đủ để khiến cho đấng mày râu xấu hổ.
- Một người là Sư Sư, người kia là ai ?
- Người kia là Lương Hồng Ngọc ở giáo phường Tây Kinh, ta đoán chừng ngưoi chưa tưng nghe nói.
- A. Ta biết nàng!
Về sau Lương Hồng Ngọc gả cho Hàn Thế Trung, trở thành nữ anh hùng kháng Kim. Vậy còn Sư Sư? Mình có thể thay đổi vận mệnh của nàng không?
Lý Thanh Chiếu nâng bút viết một bài thơ, cười đưa cho hắn:
- Đây là thơ ngươi viết, ta rất thích!
Mặt Lý Diên Khánh đỏ lên.
Sinh đương tác nhân kiệt,
Tử diệc vi quỷ hùng,
Chí kim tư Hạng Vũ,
Bất khẳng quá Giang Đông
Quả thực hắn khá là xấu hổ.
(Sống làm người hào kiệt,
Chết làm ma anh hùng,
Nay còn nhớ Hạng Vũ
Không chịu sang Giang Đông
Tuyệt cú – Lý Thanh Chiếu)
Lý Thanh Chiếu thở dài:
- Có đôi khi ta cũng nghĩ tương tự như vậy, nhưng ta không có tình cảm này, nên không viết ra được bài thơ mạnh mẽ mà thê lương thế này. Sư Sư rất thích nó. Lý Thiếu quân, ta có một yêu cầu quá đáng, có thể cho ta một bức chữ được không?
- Diên Khánh không dám nhận.
Hắn lí nhí.
- Ta thấy là không muốn viết cho ta rồi !
Nàng nhìn hắn, như cười như không.
Lúc này, hắn đã bình thường lại, gãi gãi đầu, tùy ý đáp:
- Đại tẩu có lệnh, tiểu đệ sao có thể không theo. Không biết đại tẩu muốn Diên Khánh viết cái gì?
- Thế mới đúng., Ta thích nam tử hào sảng!
Nàng cười xinh đẹp, nghĩ một lát, lại nói:
- Thư phòng của ta tên Quy Lai Đường, Diên Khánh viết cho ta một đôi câu đối đi!
Hắn thầm thở phào, cười đáp:
- Từ nhỏ ta đã thao viết câu đối rồi!
Lý Thanh Chiếu nhoẻn cười:
- Ta biết, cho nên mới nhờ ngươi viết.
Ly Diên Khánh nghĩ tới Cửu Chân, hẳn là nàng nói cho tỷ tỷ. Lòng hắn chùng xuống, trải rộng giấy, trầm tư một lát, nâng bút viết:
Phong thanh vũ thanh độc thư thanh, thanh thanh duyệt nhĩ;
Gia sự quốc sự thiên hạ sự, sự sự quan tâm.
- Hay cho một câu “gia sự quốc sự thiên hạ sự”
Lý Thanh Chiếu khen không dứt miệng:
- Thư pháp tốt, câu đối càng hay hơn. Đa tạ Diên Khánh tặng liên, nhất định ta sẽ dán lên vách tường.
- Có thể được Dịch An Cư Sĩ tán thưởng là may mắn của Diên Khánh vậy. Không còn sớm nữa, tiểu đệ cáo từ.
Hắn đứng dậy chào, Lý Thanh Chiếu đưa hắn ra tận cửa lớn, dùng dằng một lát, lại chậm rãi nói với hắn:
- Sắp chia tay rồi, ta có mấy câu muốn nói với Diên Khánh.
- Xin đại tẩu dạy bảo!
Nàng chăm chú nhìn hắn:
- Dạy bảo thì không dám nói đến, chỉ là vài lời trong lòng ta thôi. Đại trượng phu xử thế phải thẳng thắn, tam thê tứ thiếp cũng có thể, chỉ cần có công với thiên hạ, không thẹn với quốc gia, cần gì phải để ý đến lễ giáo trói buộc? Chỉ cần không phải cùng tổ, cùng họ cũng có làm sao? Chỉ cần thật tâm yêu thương, giáo phường thì thế nào? Cuối cùng, ta chúc Diên Khánh cao trúng bảng vàng, bay xa vạn dặm!
Lý Thanh Chiếu dõng dạc nói một hồi, Lý Diên Khánh ngây dại.
Thật lâu sau, hắn thi lễ thật sâu, quay người bước đi thật nhanh. Lý Thanh Chiếu nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, thầm thở dài. Hắn hiểu được “cùng họ” mà mình nói thật ra không phải ám chỉ Sư Sư không?