Chương 255: Bái tế ân sư.
Chương 255: Bái tế ân sư.Chương 255: Bái tế ân sư.
Lúc nửa đêm, ba người Lý Diên Khánh rốt cục chạy tới Lộc Sơn trấn. Lúc này trời đã tối mịt, nhưng Lộc Sơn trong học đường đèn đuốc sáng trưng. Ba người Lý Diên Khánh không khỏi than thầm. Bọn hắn tung người xuống ngựa, vội vàng dắt ngựa chạy dọc theo đường nhỏ. Vừa tới cổng lớn, ba người lập tức ngây dại. Chỉ thấy trên quảng trường học đường xây dựng một tòa cự đại lều chứa linh cữu. Tầm hai ba chục người ở trước lều chứa linh cữu đốt giấy để tang, bận rộn bày bàn.
Lý Diên Khánh chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống. Hắn phục trên đất nghẹn ngào khóc òa lên. Cả Vương Quý và Thang Hoài cũng quỳ theo hạ khóc lớn. Lúc này, người nhà Diêu thị trước lều chứa linh cữu mới phát hiện ba người Lý Diên Khánh. Diêu Vạn Niên con trưởng của Diêu Đỉnh bước nhanh về phía trước đỡ Lý Diên Khánh, rồi lại đỡ Vương Quý và Thang Hoài dậy, an ủi ba người bọn họ:
- Đừng đau lòng vậy. Sư phụ các ngươi mất lúc đang ngủ, ra đi rất bình yên. Các ngươi có thể về liền là sự tôn kính lớn nhất đối với sư phụ!
- Sư phụ đi lúc nào ?
Lý Diên Khánh cố nén bi thương hỏi.
Ba ngày trước, ngay cả Nhạc Phi cũng không kịp về gặp mặt.
Đúng lúc này, Nhạc Phi mặt đầy nước mắt từ lều lớn bên trong chạy vội ra. Gã ôm chặt cả bọn. Bốn người Lý Diên Khánh lại ôm đầu khóc rống lần nữa.
Diêu Vạn Niên thở dài, quay đầu hướng về lều lớn thấp giọng nói:
- Phụ thân, đámDiên Khánh đến thăm người. Bọn họ chạy từ tận kinh thành xa xôi về đây, cầu cho người được yên nghỉ trên thiên đàng.
Lúc này, Lý Diên Khánh lau nước mắt nói:
- Chúng ta đi bái tế sư phụ.
Ba người đi vào lều lớn. Lý Diên Khánh thắp ba nén hương đi vào trước linh vị quan tài sư phụ. Hắn quỳ xuống lẩm bẩm khấn:
- Diên Khánh thẹn với sư phụ, không có có thể kịp trở về đưa sư phụ đi đoạn đường cuối cùng. Xin sư phụ yên tâm, Diên Khánh nhất định sẽ toàn lực cho kỳ thi khoa cử sang năm, an ủi linh hồn của sư phụ trên trời.
Lý Diên Khánh dập đầu lạy ba cái, cắm hương vào lư hương. Lúc này, Diêu Vạn Niên đi tới đeo tang cho hắn rồi đưahắn đến ra phía ghế ngồi xuống.
- Các ngươi tới coi như cũng vẫn về kịp. Mấy canh giờ nữa sẽ hạ táng sư phụ các ngươi.
- An táng sư phụ ở đâu?
- Dưới chân núi Lộc sơn. Vốn là một khu đất tốt của Vương gia. Tổ phụ của Vương Quý tặng cho sư phụ các ngươi. Vừa hay có thể trông về học đường Lộc Sơn. Đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của sư phụ các ngươi.
Lý Diên Khánh biết gia cảnh người nhà sư phụ nghèo khó. Nhất định mọi người đã mượn không ít tiền để xử lý hậu sự cho sư phụ. Hắn lấy ra năm mươi lượng hoàng kim giao cho Diêu Vạn Niên. Diêu Vạn Niên liên tục từ chối. Lý Diên Khánh cũng kiên quyết không chịu nhận lại, lúc này Diêu Vạn Niên mới bất đắc dĩ nhận lấy.
Vương Quý và Thang Hoài lúc này cũng để tang đi tới. Diêu Vạn Niên vỗ vỗ bả vai bọn họ. Y giao cho thê tử chăm sóc bọn hắn, xong xuôi mới đứng dậy rời đi.
Vương Quý thấp giọng nói: - Vừa rồi ngũ ca nói cho chúng ta biết, gần sáng sẽ nhấc linh cữu cho sư phụ. Nhiệm vụ giao cho bốn người chúng ta.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu nhẹ. Đây là việc để hắn cảm thấy an ủi duy nhất. Rốt cục vội về cũng kịp đưa sư phụ đoạn đường cuối cùng.
Theo phong tục của địa phương, hạ táng phải xuất phát đúng lúc tờ mờ sáng, trước khi mặt trời mọc. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi, Vương Quý, Thang Hoài bốn người nâng quan tài sư phụ bước đi chậm rãi. Đi đầu là trưởng tử Diêu Vạn Niên. Yôm linh vị phụ thân, thần sắc đau thương, đi lại chậm rãi, từng bước một dẫn dắt những người phía sau.
Mặc dù trời mới vừa tờ mờ sáng, nhưng cơ hồ tất cả cửa hàng trước Lộc Sơn trấn đều dọn lên hương án. Mọi người bái tế trước hương án, đưa tiễn vị lão nhân tôn kính khiến tất cả mọi người đều tôn kính này.
Rất nhanh, mọi người đi tới mộ địa. Huyệt mộ đã ấn mở. Con thứ của Diêu Đỉnh cùng con rể đã ở sẵn đó tung dược tán vào huyệt mộ. Bốn người Lý Diên Khánh chậm rãi đưa quan tài bỏ vào thật sâu mộ huyệt. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi bắt đầu dùng xẻng đưa đất lấphuyệt mộ. Lúc này, tất cả mọi người quỳ xuống khóc rống lên đưa tiễn cuối cùng đoạn đường của Diêu Đỉnh.
Lý Diên Khánh và Nhạc Phi ngồi bên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, yên lặng nhìn huynh đệ Diêu thị ngay lều. Nhạc Phi bẻ gãy một cây cỏ xanh chậm rãi nói:
- Cậu của ta đã từ chức học chính huyện Thang Âm và chức vụ huyện học giáo dụ. Sau này cũng không đảm nhiệm chức vụ nào nữa. Ông ấy thực sự không thể chịu được bạo ngược quá lớn như vậy.
Lý Diên Khánh hỏi:
- Vậy ai tiếp nhận vị trí học chính.
- Một người mà ngươi có nghĩ cũng không ngờ tới.
Nhạc Phi nhìn hắn một cái, lắc đầu cười nói:
- Tất cả mọi người không ai nghĩ ra cả. Người kế nhiệm lại là Tứ thúc Lý Đại Quang của ngươi.
- Cái gì?
Lý Diên Khánh lấy làm kinh hãi, hỏi lại:
- Sao lại là y?
- Có gì lạ. Y là phó giáo dụ huyện học, chấp hành triệt để mệnh lệnh của Tưởng Đại Đạo về học cả Văn và Võ. Huyện học bị y biến thành võ trường, cả ngày loang loáng dao kiếm, chướng khí mù mịt. Một đám giúp việc đắc lực thế, làm sao Tưởng Đại Đạo lại không đề bạt?
Lý Diên Khánh im lặng. Lý Đại Quang thế mà lại có thể quản giáo dục của một huyện, đơn giản để cho người ta không thể tưởng tượng, Lý Đại Quang thậm chí ngay cả cử nhân đều không có thi đậu, hắn có tư cách gì
- Châu Lý cũng kệ à?
- Châu Lý.
Nhạc Phi lắc đầu, nói:
- Châu lý chỉ nói là lí lịch của y không đủ, nhưng vẫn cứ phê chuẩn. Người của Đồng Quán, ai dám đắc tội!
Lý Diên Khánh cũng cạn lời. Nói về tư cách, đám Cao Cầu, Đồng Quán, Lương Sư Thành có tư cách gì đâu? Tưởng Đại Đạo lại làm sao có đủ tư cách làm tri huyện. Nhìn một cái là biết tình hình, Bắc Tống quan trường ** đã đến tận xương tủy.
Lý Diên Khánh không muốn đi truy vấn những sự tình phiền lòng này nữa nên hỏi:
- Ta nghe A Quý và Thang Hoài nói về chuyện sang năm các ngươi đầu quân thực tế. Vì sao ngươi lại lựa chọn Hà Bắc?
- Ta là người Tương Châu, đương nhiên lựa chọn Hà Bắc, rất bình thường mà.
Nhạc Phi cười nhạt nói.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tháng tám năm ngoái, ta từng tại trong quân đội một đoạn thời gian. Chỉ là một đoạn rất ngắn nửa ngày trời, là một tên lính nhỏ thấp kém nhất.
Nhạc Phi có chút kinh ngạc nhìn sangLý Diên Khánh. Tuy nhiên, gã không ngắt lời, mà là chuyên tâm nghe hắn nói tiếp.
Dù chỉ có thời gian ngắn ngủi mấy canh giờ, nhưng ta cảm nhận rất sâu sắc sự mục nát và đen tối của quân đội. Thẳng thắn mà nói, đám thổ phỉ Lương Sơn mũ thiếu giáp thiếu chỉ là một bọn ô hợp chưa tới quá ngàn người. Thế mà quan quân mấy lần bị bại. Lại nói bọn họ điêu luyện chẳng bằng quân bin không có ý chí chiến đấu. Vừa đấu đã rã trận, vào quân đội như vậy ngươi chỉ cảm thấy tuyệt vọng mà thôi.
Ngược lại, chỉ có quân Tây Bắc có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm với Tây Hạ, thì lực chiến đấu mới tính là ổn. Nhất là, đó chính là một trong những đội quân tinh nhuệ của quân Tống. Ta đã tiếp xúc với Chủng Sư Đạo. Người này có vẻ là một danh tướng. Làm tướng dưới tay ông ấy, ta cảm thấy những anh em bình dân không có gia thế chống lưng mới có cơ hội phát triển tài năng của mình.
- Diên Khánh muốn ta đầu quân cho Chủng Sư Đạo?
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Ta cùng hắn có duyên gặp mặt một lần. Nếu như ngũ ca bằng lòng tới chỗ của ông ấy, ta có thể viết một phong thư đề cử ngũ ca.
Nhạc Phi trầm tư thật lâu rồi nói:
- Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng ta lựa chọn Hà Bắc cũng không phải là nổi hứng nhất thời. Ta đã suy tính suốt nửa năm. Có thể ngươi không biết, đầu năm phụ thân ta dính một trận bệnh nặng, thân thể đã kém xa trước đây. Huynh đệ của ta còn tuổi nhỏ, trong nhà không người nào có thể đảm đương chống đỡ. Thế nên sang năm ta mới quyết định lựa chọn quân đội ở vùng ven Tương Châu.
Ngừng một chút, Nhạc Phi vừa cười nói:
- Ta đã viết thư gửi cho Tri Châu Lương Tốn, hi vọng có thể gia nhập quân đội ở đó. Lương Tri Châu đã mời ta đi gặp mặt nói chuyện. Mấy ngày nữa ta muốn đi huyện An Dương một chuyến. Quay đầu còn muốn tới chào hỏi Tưởng Đại Đạo. Nếu có thể, ta hi vọng có thể ở tại huyện Thang Âm huấn luyện hương Binh. Như vậy, ta mới có thể chăm sóc người trong nhà được.
Lý Diên Khánh thầm cười khổ. Hắn thà cho rằng sau khi vào võ học có thể thay đổi cuộc đời Nhạc Phi. Nhưng không nghĩ tới sau khi đi một vòng, Nhạc Phi lại về quỹ đạo dòng đời của gã.
Hắn không làm sao có thể thuyết phục Nhạc Phi. Nhạc Phi cực kì hiếu thuận phụ mẫu. Lựa chọn của gã hoàn toàn hợp tình hợp lí, huống hồ hắn đã cùng quan địa phương bắt liên lạc. Trừ phi quân đội địa phương không chịu tiếp thu hắn. Nếu không, căn bản không thể thay đổi sự thật này
- Nói một chút chính ngươiđi! Ngươi sau này có tính toán gì?
Nhạc Phi cười hỏi hắn.
Lý Diên Khánh cười cười nói:
- Sang năm tham gia khoa cử cái đã. Nếu như khoa cử có thể thi đậu thì đương nhiên là tốt nhất. Còn nếu như thi không trúng, vậy cũng chỉ có thể đi theo đường Thái học. Có điều, ta không muốn đi dạy học ở Châu học. Nếu có thể, ta hi vọng có thể vào hệ quân doanh đảm nhiệm một chức quan văn
- Ngươi rất được Đồng Thái úy ưu ái. Ông ta sẽ dìu dắt ngươi. Ta cảm thấy ngươi hẳn là có thể đạt thành tâm nguyện.
Lý Diên Khánh lắc đầu, “Thế sự khó lường, ta cũng chỉ có thể hết sức nỗ lực.
- Ngũ Lang.
Dưới núi truyền đến tiếng kêu:
- Mau tới giúp bê gỗ.
Đây là Nhạc Hòa phụ thân của Nhạc Phi nhạc gọi con trai đến hỗ trợ, Nhạc Phi đứng lên nói:
- Ta đi xuống trước, có chuyện gì chúng ta trở về trò chuyện tiếp!
Lý Diên Khánh gật gật đầu. Nhạc Phi chắp tay thi lễ, bước nhanh xuống núi. Lý Diên Khánh nhìn theo bóng lưng của hắn đi xa, trong lòng của hắn quả thực có chút mê mang. Nhanh như vậy bọn hắn đã đến thời điểm nhân sinh lựa chọn sao?
Lúc này, Vương Quý ngồi xuống bên người Lý Diên Khánh, cười nói:
- Ta nói không sai chứ! Ngươi khuyên không được gã đâu. Con người này từ nhỏ đã là toàn cơ bắp, việc đã quyết định tình tám đầu trâu kéo không trở lại. Nếu không sư phó liền sẽ không để hắn học súng.
Lý Diên Khánh đương nhiên hiểu Nhạc Phi quật cường như thế nào. Hắn thở dài một tiếng nói:
- Khuyên hay không ở ta, có nghe hay không ở hắn. Nếu như ta không khuyên giải hắn, sau này ta sẽ hối hận.
Vương Quý trầm mặc chốc lát rồi nói:
- Lão Thang nhưng thật ra là đã được ở lại cấm quân kinh thành. Nhà hắn cũng tìm được chỗ quan hệ rất chắc chắn. Vừa rồi ta nghe tổ phụ nói vậy.
Lý Diên Khánh không cảm thấy kỳ quái chút nào. Người thường đi hướng lên. Thang Hoài có quan hệ có thể ở lại kinh thành, đương nhiên sẽ không mạo hiểm đi đánh Lương Sơn.
Lý Diên Khánh cười vỗ vỗ bả vai Vương Quý, nói:
- Nói không chừng sau này chúng ta còn sẽ có cơ hội cùng một chỗ!
- Thật chứ?
Vương Quý lập tức vừa mừng vừa sợ hỏi lại.
- Chỉ là nói có khả năng. Ta sẽ cố gắng hết sức.
Lý Diên Khánh nhìn chăm chú về phía xa. Ai cũng đang lo lắng tiền đồ của mình. Vậy hắn cũng nên hoạch định cẩn thận cho tương lai bản thân một chút.