Chương 257: Tình cờ gặp khi hồi hương.
Chương 257: Tình cờ gặp khi hồi hương.Chương 257: Tình cờ gặp khi hồi hương.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Diên Khánh đã người đầy mồ hôi chạy bộ trở về. Hắn rời khỏi đường cái quan, chạy về đường thôn Lý Văn, Lý Văn. Trong thôn đã có nhà đèn sáng, có điều rất thưa thớt khác nhiều so lúc trước. Từ điểm này cũng nhìn thấy sự ảnh hưởng to lớn của Bảo Nghiên Trai với Thôn Lý Văn. Gần như tất cả người trẻ tuổi đều đã đi kinh thành, lại còn mười mấy người nhà chuyển nhà về phía Nam.
Ví như nhà thím Cố hàng xóm, mấy đứa trẻ đều về làm Bảo Nghiên Trai. Vợ chồng chú thím đi Ngạc Châu, trồng hoa ở bách hoa viên Bảo Nghiên Trai. Nghe nói thím cố đã chuẩn bị bán nhà bán đất, hoàn toàn chuyển tới miền Nam.
Mấy năm trước Lý Diên Khánh còn khuyên thím Cố đi phương nam, nhưng bị bà vẫn luôn từ chố. Thế nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã thay đổi. Hoàn cảnh thay đổi, lòng người cũng sẽ khác.
Điều khiến Lý Diên Khánh thương cảm còn có Đại Hắc. Mùa xuân năm nay nó đã già mà chết. Nó được chôn ở chân cây táo hậu viện. Chỉ trong thời gian hai năm, thôn Lý Văn đã khiến hắn có cảm giác cảnh còn người mất.
Qua con đường nhỏ, Lý Diên Khánh chạy về đến nhà. Hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào trong sân. Nghe thấy mùi thơm từ bếp ra, quen thuộc khác thường, hình như là món bánh bao nhân thịt mà hắn thích nhất.
Trung thúc, thúc đang hấp bánh bao sao?
- Tiểu quan nhânvề rồi.
Từ trong phòng bếp đi ra một phụ nữ trẻ, là Cúc tẩu. Thấy nàng dùng khăn lau tay, chào Lý Diên Khánh có vẻ ngượng ngùng.
- Hóa ra là Cúc tẩu, thảo nào mùi thơm này quen thuộc như vậy.
- Nhà ta ở phía trước, cũng không xa. Nghe nói tiểu quan nhân một mình trở về, ta liền tới nấu cơm cho tiểu quan nhân.
Lý Diên Khánh thấy nàng mập trắng hơn chút so với lúc trước, khí sắc cũng không tệ, liền cười nói:
- Đã gần hai năm không thấy, Tiểu Nương chắc cũng đã lớn rồi đấy.
Ừm! Đã năm tuổi, ta lại có một cái đứa nhỏ, cũng sắp một tuổi.
- Chúc mừng! Chúc mừng
- Lý Diên Khánh vội vàng trở về phòng cầm một thỏi vàng, đưa cho Cúc tẩu, nói:
- Đây là tiền mừng kết hôn của tẩu, thêm mừng lễ gặp mặt em bé nữa.
Cúc tẩu giật nảy mình, vội vàng khoát tay, nói:
- Ta không muốn, ta không thể nhận.
Lý Diên Khánh cố gắng nhét vào tay nàng, nói:
- Ngươi dù gì cũng theo ta không ít thời gian, sao ta không thể biểu hiện một chút tấm lòng.
Cúc tẩu đành phải nhận lấy, trong lòng quả thực có chút xấu hổ, Nàng là vú già tiểu quan nhân mua, ký văn tự bán mình mười năm. Theo lý mà nói, việc nàng tái giá nhất định phải được tiểu quan nhân đồng ý. Mặc dù lão gia khôi phục thân phận tự do cho nàng, nhưng nàng cho rằng mình chí ít phải nói một tiếng cho tiểu quan nhân. Vậy mà nàng không có nói. Hai năm nay nàng vẫn luôn xấu hổ vì chuyện này, thế mà tiểu quan nhân còn thưởng vàng cho nàng.
Cúc tẩu cảm động lại càng thêm áy náy. Nàng quỳ bịch xuống, khóc òa lên nói:
- Tiểu quan nhân, ta có lỗi với ngươi.
Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng đỡ nàng dậy, nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
- Ta chưa được tiểu quan nhân đồng ý đã lập gia đình.
Cúc tẩu nức nở khóc ròng.
Lý Diên Khánh vừa bực mình vừa buồn cười. Mặc dù hắn khi nghe tin Cúc tẩu lấy chồng, quả thật có chút không thoải mái. Nhưng chuyện này đã qua gần hai năm, hắn đã quên từ lâu. Không ngờ Cúc tẩu thế mà vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
- Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà buồn bực. Căn bản ta không để ở trong lòng. Chỉ cần ngươi sống thoải mái, ta đương nhiên cũng mừng cho ngươi.
Lúc này, Trung thúc cũng đi lên cười nói:
- Ta đã nói với ngươi rồi, tiểu quan nhân là người làm đại sự, sẽ không nhớ kỹ việc nhỏ như hạt vừng ấy của ngươi. Ngươi còn không tin, giờ thì thấy được chưa, tiểu quan nhân tức giận không nào?
- Tạ ơn tiểu quan nhân!
Cúc tẩu nghẹn ngào nói.
Lý Diên Khánh cười ha ha, nói:
- Chuyện này đừng nói nữa. Cúc tẩu, ta đói bụng, ăn cơm đi!
- Ai! Ta nấu cháo đường đỏ bí đao cho tiểu quan nhân, chưng bánh bao nhân thịt dê. Tất cả đều là điểm tâm tiểu quan nhân thích. Ta bưng tới đây.
Tâm trạng Cúc tẩu thật vui, nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Ăn xong điểm tâm, Lý Diên Khánh liền đứng dậy đi về thôn Thang Vương. Tới thôn Thang Vương đi gặp Vương Quý, mà là đi lấy sách của hắn. Vĩnh Tế Cừ có hai cái bến tàu tại huyện Thang Âm. Một cái là bến tàu huyện, ở mặt phía bắc huyện thành, một cái nằm ngay ở bến tàu thôn Thang Vương của hương Hiếu Hòa (xã Hiếu Hòa). Lý Diên Khánh đã hẹn với phụ thân đưa sách của hắn đến thôn bến tàu Thang Vương.
Thuyền chở sách xuất phát sớm hơn bọn hắn một ngày. Tính về thời gian chắc cũng đã tới nơi.
Dắt ngựa còn nhanh hơn cưỡi ngựa. Nửa canh giờ sau, Lý Diên Khánh đã tới rừng cây nhỏ bên ngoài thôn Thang Vương. Từ đây xuyên qua cánh rừng là đến bến tàu Vĩnh Tế Cừ, nhanh hơn so với đi qua tiến thôn Thang Vương nhiều. Mà chó của thôn Thang Vương lại dữ vô cùng. Lần nào hắn đến đó cũng có mười mấy con chó to đuổi theo sủa ầm ý khiến hắn vô cùng khó chịu.
Lý Diên Khánh vừa quay đầu ngựa vừa mẹn theo bờ kênh hướng Vĩnh Tế Cừ. Vừa đi được mấy chục bước liền có người quát sau lưng:
- Tiểu tử thúi, ngươi đâu?
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Vương Quý xuất hiện tại rừng cây bên cạnh. Trong tay gã là một cây côn trạm canh gác, mặt mũi tràn đầy mất hứng nhìn qua hắn. Phía sau hắn còn đi theo một cô thiếu nữ dung nhan xinh đẹp. Lý Diên Khánh ngay lập tức liền nhận ra, chính là muội muội Thang Viên Nhi của Thang Hoài.
Lý Diên Khánh đành phải thầm kêu một tiếng xúi quẩy. Sao lại trùng hợp như vậy. Gặp phải đúng tên âm hồn bất tán này. Hắn đành phải thúc ngựa quay đầu, cười ha hả cười nói:
- Ta tới bến tàu, chắc là sách của ta đã đến.
- Ngươi tới bến tàu làm sao không đường trong thôn. Tiểu tử ngươi không muốn gặp ta, đúng không?
Vương Quý căm giận nói.
A Quý nói không sai, lão Lý liền là muốn tránh đi chúng ta.” Thang Viên Nhi nói chêm vào.
Lý Diên Khánh bật cười, nói:
- Ta nói hai người các ngươi, các ngươi biến thành người hát kẻ phu họa từ bao giờ thế. Còn nữa, hai ngươi ở đây ngắm cnarh, ngươi thấy ta nền nhập bọn cùng thưởng thức cảnh đẹp à?
Gương mặt xinh đẹp của Thang Viên Nhi lập tức đỏ bừng, hung hăng trừng Lý Diên Khánh một chút, rồi nói với Vương Quý:
- Quý ca ca, ta đi về trước. Sau sẽ tới tìm ngươi. Có người xấu trong này nói hươu nói vượn, thực sự ảnh hưởng tới tâm tình của ta.
Nàng xoay người rời đi, Lý Diên Khánh cười nói:
- Thang Viên Nhi chớ đi mà! Ta đi bến tàu lấy đồ, không ảnh hưởng tới các ngươi.
- Người ta mới không thèm để ý ngươi ấy.
Thang Viên Nhi để lại một câu rồi dứt khoát đi về phía thôn.
Lý Diên Khánh lại thúc ngựa quay đầu, nhìn thoáng qua Vương Quý, kỳ lạ hỏi: — Sao ngươi không giữ nàng lại?
Vương Quý mặt ủ mày chau nói:
- Nàng sáng lôi ta đến từ sớm, ép ta cầu hôn. Ta đang nghĩ, lão Lý làm sao không đến? Kết quả ngươi tới thật. Ta còn tưởng rằng là ý giời.
Lý Diên Khánh lông mày dựng lên, nói:
- Ngươi tên tiểu tử thúi này, nàng để ngươi cầu hôn không phải việc tốt sao?
Các ngươi cũng gần hai năm không gặp, nàng vẫn luôn nhớ ngươi. Một cô nương tốt như vậy, thế mà ngươi A Quý. Nói thật, có phải ngươi có chút ghét bỏ nàng?
Vương Quý cười khổ một tiếng, nói:
- Ta nào dám ghét bỏ nàng, nàng là cháu dâu tổ phụ ta đã nhận. Chỉ là ta không muốn thành hôn sớm như vậy. Ta cũng mới mười sáu tuổi. Chí ít hai mươi tuổi mới tính chuyện này chứ! Dù sao khi đó nàng cũng mới mười tám tuổi. Ta không biết nàng mới mười bốn tuổi, đã gấp đến vậy làm gì. Lại còn ép ta đi xin cưới.
- Là nàng sợ ngươi thay lòng đổi dạ. Biện Kinh là nơi phồn hoa như thế. Anh tuấn tiêu sái như ngươi lại cao thủ võ học lắm tiền, sau lưng khẳng định cả đống đi theo.
Không để Lý Diên Khánh nói hết, Vương Quý liền vung côn đánh tới, nói;
- Để ngươi tiểu tử thúi nói nữa!
Lý Diên Khánh giục ngựa tránh ra côn của gã, bật cười ha ha. Vương Quý bật cười theo, nói:
- Được rồi, không so đo với người như ngươi, ta và ngươi tới bến tàu.
Hắn kéo Lý Diên Khánh xuống ngựa. Hai người cùng đi hướng về bến tàu.
Bến tàu Thôn Thang Vương bến tàu là Vương gia với Thang gia liên hợp trùng tu hai mươi mấy năm trước, tu kiến, Thang gia mở tiệm, Vương gia ngừng thuyền, bến tàu có một quán rượu nhỏ, có tiệm tạp hóa, có sửa thuyền trải, còn có một nhà để cửa hàng, đều là Thang gia sản nghiệp, để cửa hàng có chút giống bưu cục, có thể gửi thư tín cùng món nhỏ hàng hóa, cũng có thể trong này tiết kiệm tiền, trên cơ bản các loại việc vặt vãnh đều làm
Hai thùng sách lớn của Lý Diên Khánh đã tới. Hắn đưa cho người làm tín vật. Nhanh chóng, hai tên người làm đẩy hai thùng sách ra cho hắn.
Lúc này, chưởng quỹ cười tủm tỉm đi tới nói:
- Hai cái thùng sách lớn này chí ít nặng trăm cân. Hay là chúng ta đưa tới tận Thôn Lý Văn cho tiểu quan nhân. Chỉ cần hai trăm văn tiền phí chuyên chở, thế nào?
Lý Diên Khánh vui vẻ đồng ý, để lại địa chỉ lưu cho bọn họ rồi kêu lấy tiền chỗ Trung thúc. Xong xuôi, hắn mới vào một quán rượu bên cạnh ngồi cùng Vương Quý.
Hai người gọi một bàn đồ nguội và một bầu rượu. Lý Diên Khánh uống một cốc rượu, cất giọng cảm khái:
- Sang năm là năm Tuyên Hòa rồi.
- Ngươi nói gì?
Vương Quý sửng sốt một chút, hỏi:
- Làm sao ngươi lại biết được niên kỷ của sang năm.
Lý Diên Khánh ý thức được chính mình nói lỡ miệng, bèn mập mờ giải thích:
- Ta là nghe Đồng Thái úy nói, sang năm chuẩn bị đổi niên hiệu là Tuyên Hòa.
- Đổi thì đổi, ngươi cảm thán cái gì?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Ngươi còn nhớ rõ năm đó ta đã từng nói về việc người Nữ Chân.
Vương Quý gật gật đầu, nói:
- Ngươi nói rất chuẩn, Liêu quốc khi thắng khi bại. Ta đoán chừng bọn chúng không kiên trì được mấy năm.
Cho nên ta nói cho mọi người trong tộc, một khi người Nữ Chân diệt Liêu quốc, nhất định sẽ xâm lấn phía nam theo quy mô lớn. Chỉ e Tương Châu cũng khó thoát cảnh bị gót sắt người Nữ Chân chà đạp. Ta khuyên người trong họ dọn đi phương nam. Lão Quý, ngươi cũng khuyên nhủ người nhà đi! Mau chóng cho mình một đường lui.
Vương Quý biết Lý Diên Khánh để phụ thân mua không ít trang viên ở vùng Giang Hạ Ngạc Châu, rõ ràng là đang chuẩn bị đường lui cho tương lai. Vương Quý vẫn cho rằng Lý Diên Khánh có dự kiến trước đối với chuyện này. Một khi người Nữ Chân xâm lấn phía nam có quy mô, Tương Châu khó thoát chuyện chiến hỏa.
Hắn liền yên lặng gật gật đầu, nói:
- Ta biết, ta sẽ thuyết phục tổ phụ mua một ít đất đai ở phương nam, để lại đường lui cho gia tộc.
- Tổ phụ ngươi sẽ tin chứ?
Vương Quý cười giảo hoạt, nói:
- Ta sẽ nói với tổ phụ là đồng Thái úy nói cho ngươi chuyện cơ mật triều đình. Ông ấy nhất định sẽ tin tưởng!