Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 365 - Chương 260: Mặt Trần Đồng Quán.

Chương 260: Mặt trần Đồng Quán. Chương 260: Mặt trần Đồng Quán.Chương 260: Mặt trần Đồng Quán.

Đồng Quán mới từ trong triều trở về. Cao Cầu dẫn ba vạn quân tiến đánh Lương Sơn thảm bại quay về, bị thiên tử miễn đi hết thảy chức vụ, khiển trách, yêu cầu về nhà quay mặt vào tường tự kiểm điểm. Chức Đô chỉ huy sứ từ đó liền rơi xuống đầu Đồng Quán, lãođồng thời cũng tiếp quản địa bàn của Cao Cầu. Đây là thắng lợi lớn nhất của Đồng Quán năm nay, quả thực khiến lão thấy đắc chí hài lòng.

Năm ngoái, lão vừa thò tay được vào Thái Học, mở khóa vũ lược tại Thái Học. Lão cũng mấy lần tới Thái Học giảng bài, tạo tiếng vang rất lớn ở đó. Thêm nữa, lão lại thu xếp cho đám Thái học sinh mới đi huấn luyện một năm ở quân doanh. Chuyện này đã thay đổi tư tưởng của một phần lớn Thái Học sinh. Họ bắt đầu không còn chuyên chú vào văn, mà cả văn lẫn võ.

Việc Đồng Quán nhúng tay vào Thái Học cũng không phải với mục đích bồi dưỡng người cho mình. Lão đã quá tuổi sáu mươi, kiếp sống quan trường cũng không còn quá dài. Lão cũng chẳng có con cái thừa tự. Mục đích duy nhất chính là để lại dấu ấn cho mình. Cái lão cần là bồi dưỡng một đám quan viên có cùng lý tưởng như mình, triệt để biến thay đổi vị trí không quyền hành của đám quan võ ở Đại Tống.

Trong phòng, Đồng Quán đang ngồi đọc sách dưới đèn. Một tên thị vệ đứng ngoài cửa bẩm báo, nói:

- Khởi bẩm thái úy, Lý thiếu quân cầu kiến.

- Lý Diên Khánh?

- Đúng vậy.

Đồng Quán thấy hơi kỳ lạ. Lý Diên Khánh không phải đã về nhà chuẩn bị khoa cử rồi ư? Sao giờ đã quay trở lại. Lão trầm ngâm một chút rồi nói:

- Dẫn hắn ra thư phòng chờ ta một chút. Ta tới ngay.

Thị vệ bước nhanh đi. Đồng Quán đứng dậy thay y phục rồi mới thong thả đi tới phía y phòng.

Ở ngoại thư phòng, Lý Diên Khánh ngồi trước bàn uống trà chờ đợi. Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, tiếng thị nữ thấp giọng:

- Thái úy đến rồi.

Lý Diên Khánh vội vàng đứng lên đi tới cửa. Thấy Đồng Quán chắp tay đi lại, hắn liền vội vàng tiến lên thi lễ, nói:

- Học sinh tham kiến Thái Úy.

Đồng Quán cười ha hả nói:

- Nhanh như vậy đã từ quê về rồi ư?

- Có chút chuyện ở Thái Học sinh, học sinh không thể không trở về ngay.

- Ồ, xảy ra chuyện gì?

- Học sinh.

Đồng Quán khoát khoát tay, nói:

- Ngồi xuống rồi từ từ nói.

Đồng Quán đi vào phòng ngồi xuống. Lý Diên Khánh cũng ngồi xuống bên cạnh. Hắn lấy bức thư của Thái Học từ trong ngực ra đưa cho Đồng Quán, nói:

- Mời thái úy xem cái này.

Đồng Quán nhìn một lượt, bỗng nhiên thần sắc lộ vẻ tức giận. Tần Cối làm học chính là việc lão có biết. Lão cũng đã gặp một lần. Người này vô cùng cung kính trước mặt lão, thái độ cũng khiêm nhường. Đồng Quán cũng không ghét y. Không ngờ người này lại là kẻ hai mặt, trước thế này, sau thế khác. Chẳng nhẽ y biết Lý Diên Khánh là một quân cờ của lão ở Thái Học sao? Ước chừng y không có lá gan này. Đây tất là sai khiến của Thái Kinh. Ra tay với Lý Diên Khánh, sau cùng triệt để xóa bỏ ảnh hưởng của lão ở Thái Học.

- Hừ, tên này thật to gan.

Đồng Quán nhìn lại thư một lần nữa, lông mày hơi nhíu lại:

- Tháng tám năm ngoái ngươi không ở Thái Học thì đi đâu?

Lý Diên Khánh đương nhiên không dám nói mình đi giết Dương Tiễn. Trong lòng hắn đã chuẩn bị sắn nên đáp lời không chút hoang mang:

- Học sinh thực ra đi tới vùng biên cảnh Tống Liêu tìm hiểu chút tình hình.

- Đi tìm hiểu cái gì?

Đồng Quán càng thêm nghi hoặc.

- Khởi bẩm Thái úy, người Nữ Chân đã đánh hạ Liêu Dương phủ Đông Kinh năm trước. Như vậy họ cơ bản đã cắt đứt căn cơ của người Khiết Đan, lại bủa vây Thượng Kinh với quy mô lớn. Thế cục Nước Liêu đầy rẫy nguy hiểm. Học sinh vô cùng để ý tới tình hình chiến đấu tiếp sau, cho nên tháng tám năm ngoái đi Chân Định phủ. Học sinh muốn hiểu rõ tình hình chiến đấu của Thượng Kinh.

Đồng Quán gật gật đầu. Lý do Lý Diên Khánh nói vô cùng có sức thuyết phục khiến lão không thể không tin. Lão giơ bức thư trong tay ra, nói:

- Ngày mai y muốn ngươi giải thích, ngươi cứ nói với y rằng, ta cử ngươi đi. Ta sẽ chứng minh cho ngươi. Ta không tin là một học chính bé xíu lại có lá gan hùm cáo đối nghịch với ta.

- Đa tạ Thái úy hậu ái.

Đồng Quán trả thư cho Lý Diên Khánh, nói:

- Còn có chuyện gì sao?

- Còn một tin tình báo, học sinh muốn nói cho Thái úy biết.

- Tin tình báo gì?

Lý Diên Khánh nói lại cho Đồng Quán tin tức có được từ bọn Trương Cứu. Sắc mặt Đồng Quán nghiêm trọng dần. Lại còn có chuyện này nữa. Lão lập tức hỏi lại:

- Người đó ở đâu?

- Người đó đợi ở ngay ngoài cửa. Hi vọng thái uy không làm hắn kinh sợ.

- Ta biết.

Đồng Quan lập tức cho thị vệ giữ cửa đưa Trương Cửu vào. Lão và Tây hạ giao chiến nhiều năm, đương nhiên biết tầm quan trọng của tin tình báo này. Năm thứ 4 Chính Hòa, lão dẫn quân đánh Cổ Cốt Long Tây Hạ, khiến Tây Hạ đại bại. Sau cùng vì Phương Tịch lại làm loạn mới khiến quân Tống đành ngưng chiến. Theo một nghĩa nào đó, hai nước Tống Hạ vẫn ở trạng thái chiến tranh. Chỉ là thời gian lâu quá khiến mọi người đều có chút mờ nhạt mà thôi.

Lý Diên Khánh cũng có cách nghĩ của mình. Trên lịch sử, Tây Hạ quả thực có thừa cơ tấn công Nước Liêu. Có điều đó là thời sau khi Nước Liêu sắp diệt vong. Đồng thời đó cũng nhân lúc Tĩnh Khang gặp nguy hiểm từng bước xâm lấn lãnh thổ nhà Tống.

Có điều Tây Hạ vốn có sở trường bỏ đá xuống giếng. Khi chiến sự nước Liêu đang căng thẳng, Tây Kinh thành trống, Tây Hạ sẽ thừa cơ tiến vào với ý đồ chiếm lấy Tây Kinh của nước Liêu cũng là điều dễ hiểu.

Một khi Tây Hạ tiến vào tấn công Tây Kinh, nước Liêu sẽ đối mặt với hai đầu là địch. Việc mất nước cũng xảy ra nhanh hơn.

Trong lịch sử, triều Kim không tiêu diệt cả triều Tống, đồng thời có thể giữ lại Nam Tống. Nguyên nhân rất quan trọng là nước Kim vội vàng Nam tiến khi còn chưa chuẩn bị đầy đủ khiến đoạn sau không đủ sức. Nếu nước Liêu bị diệt trước, quân Kim chuẩn bị đầy đủ mới vào Nam tấn công nhà Tống, hậu quả không thể tưởng tượng.

Dù thế nào, Lý Diên Khánh cũng nhất định phải thuyết phục Đồng Quán ngăn cản hành vi thiển cận ngu xuẩn này của Tây Hạ. Đương nhiên, phần sau cuộc chiến Kim Liêu, Đồng Quán cũng phạm phải sai lầm trong chiến lược, dẫn đến việc quân Kim nhìn ra được thế yếu của triều Tống. Nhưng đó là chuyện sau này, trước hết, hắn cần ngăn chặn những nguy cơ trước mắt đã.

Không bao lâu, Trương Cửu được thị vệ đưa đến. Y vào đến nhà liền nơm nớp lo sợ quỳ xuống, nói:

- Tiểu dân tham kiến Thái úy!

Đồng Quán híp mắt hỏi:

- Ngươi là người Hán ở U Châu?

- Vâng! Tổ tiên tiểu nhân không có thông hôn với người Hồ, tiểu nhân là người Hán gốc.

Người Hán gốc không phải ở huyết thống mà ở việc hắn có chịu phục vụ cho cố quốc hay không.

- Tiểu nhân nguyện vì đại Tống phục vụ.

Đồng Quán gật gật đầu, nói:

- Các ngươi đi Tây Hạ buôn bán, có bị người Tây Hạ khó xử không?”

- Hồi bẩm Thái úy, tằng tổ phụ của tiểu nhân mới đầu chỉ là đưa hàng cho thương nhân, chí ít có hơn năm mươi năm rồi.quân coi giữ và dân chúng ở vùng biên cảnh của ba nước đều biết thanh danh vận chuyển hàng Trương gia hàng làm được, Thế nên, họ sẽ không làm khó chúng ta.

Vẻ hứng thú trong mắt Đồng Quán ngày càng sâu. Bọn hắn đang thiếu nhất chính là những thương nhân có thể tùy ý ra vào địa bàn địch. Lúc trước, lão đã phái nhiều đội trinh sát, nhưng đều đã bị thất bại. Lý Diên Khánh không chỉ mang tới cho lão tin tình báo quan trọng mà còn mang đến một đội thương nhân ngầm có thể bồi dưỡng.

Đồng Quán bèn ôn hòa cười nói:

- Chỉ cần ngươi nguyện vì Đại Tống cố gắng, ta có thể báo cáo thiên tử, ban thưởng tước vị cho phụ thân tổ phụ của ngươi, phong quan tước cho ngươi, để ngươi làm rạng rỡ tổ tông.

Trương Cửu quỳ bịch xuống đất, khóc ròng ròng nói:

- Đây là tâm nguyện của mỗi người Hán U Châu chúng ta. Đại ân đại đức Thái úy, Trương Cửu không biết nên báo đáp thế nào!

- Mau dậy, mau dậy đi. Cá nhân ta không cần ngươi báo đáp. Chỉ cần ngươi chịu bỏ sức ra vì Đại Tống, nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn.

Đồng Quán gọi một thị vệ tới, bảo gã đưa Trương Cửu đi nghỉ ngơi. Sau này lão sẽ nói chuyện sau với Trương Cửu.

Trương Cửu theo thị vệ đi rồi, Đồng Quán lại quay sang Lý Diên Khánh cười nói:

- Ngươi đi đường vất vả, về nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng việc ngày mai. Tần Cối dám đuổi ngươi ra khỏi Thái Học thì đừng nói tới việc giữ chức quan của y. Ngày mai không có chuyện gì xảy ra đâu.

Lý Diên Khánh có được Đồng Quán bảo đảm, liền đứng dậy hành lễ, nói:

- Học sinh cáo từ!

Rời phủ Thái úy, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa trở về Thái Học. Kỳ thật Lý Diên Khánh cũng không phải rất quan tâm việc ở Thái Học. Đối với hắn mà nói, có thể tiếp tục tại Thái Học cũng không phải điều quá quan trọng. Điều hắn quan tâm là Đồng Quán sẽ làm sao lợi dụng tin tình báo mình cung cấp cho lão.

Hắn rất lo lắng Đồng Quán không những không xuất binh tiến công Tây Hạ, ngược lại sẽ nhân cơ hội Tây Kinh nước Liêu trống rỗng mà tấn công Liêu, cuối cùng để Kim quốc ngư ông đắc lợi. Nếu quả thật kết quả biến thành như vậy, Lý Diên Khánh sẽ trở thành tội nhân.

Lý Diên Khánh trong lòng thấp thỏm bất an, cả đường về Thái Học suy nghĩ lung tung không ngừng.

Hôm sau trời vừa sáng, Lý Diên Khánh đang chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa sân lại xuất hiện một người. Đó chính là Học Lục tôn lệ. Gã thở dài nói với Lý Diên Khánh:

- Ta đoán chừng ngươi không biết hỏi thăm ở đâu nên, ta đặc biệt tới đây.

Lý Diên Khánh thấy tinh thần gã ảm đạm liền hỏi:

- Tiên sinh lo lắng cho việc của ta ư?

- Không riêng gì việc của ngơi, ta cũng buồn cho ta nữa.

Tôn Lệ thở dài nói:

- Ta bị Quốc Tử Giám điều tra ròng rã một tháng trời. Họ nói ta tham ô tiền và đồ của Thái Học. Hôm qua kết luận có rồi. Mặc dù không thấy chứng cứ, nhưng vẫn là cử ta đi Tề Châu làm Châu học tiến sĩ. Ta phấn đấu hai mươi năm trời mới từ trợ giáo Châu học từng bước một tiến vào Thái Học. Thế mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại bị đánh về nguyên trạng. Đây là mệnh mà.

Tiên sinh đã đi tìm Đồng thái úy chưa?

Tôn Lệ gật đầu, nói:

- Một tháng trước ta đã đi tìm lão. Nhưng rõ ràng ta chưa đủ phân lượng. Lão nói lão sẽ hết sức giúp ta, nhưng quay đầu thì.

Tôn Lệ thở dài, nói:

- Ta tới tìm ngươi, kỳ thực muốn nói một câu thật lòng rằng nếu ngươi có thể ở lại, tuyệt đối đừng cho rằng đó là Đồng thái úy giúp ngươi. Đó là Tần Cối đang xâm phạm lợi ích của lão. Trong lòng lão chỉ có lợi ích của mình thôi. Nếu một ngày ngươi mất đi giá trị lợi dụng, ngươi cũng bị bỏ đi như đôi giày rách giống ta thôi. Nhớ kỹ lấy.

Bình Luận (0)
Comment