Chương 259: Tin từ Tây Hạ.
Chương 259: Tin từ Tây Hạ.Chương 259: Tin từ Tây Hạ.
Lý Diên Khánh cầm thư trầm tư thật lâu. Một tháng trước, Tần Cối còn là học chính Thái Học. Chắc chắn Tần Cối mới được bổ nhiệm làm học chính Thái Học sau khi hắn vừa đi. Còn chưa tới một tháng, Tần Cối đã hạ thủ với hắn, phía sau rõ ràng là có người sai khiến.
Không cần nghĩ Lý Diên Khánh cũng có thể đoán ngay được đây nhất định là Thái Kinh. Hắn là một lá cờ của Đồng Quán ở Thái Học, Tuy nhiên, với Thái Kinh, hắn lại như một cây gai nhọn phía sau lưng y, hận không thể rút bỏ cho thoải mái.
Đem mấy chuyện của năm ngoái ra để soi đủ thấy Tần Cối phải khổ sở vất vả thế nào. Lý Diên Khánh cũng tin rằng Tần Cối đã nắm giữ đủ chứng cứ, chỉ cần cử người đi điều tra một chút là có thể biết ngay thật giả.
Có điều Tần Cối hoàn toàn có thể xoá tên thông cáo hoặc ra lệnh cưỡng chế nghỉ học, khai trừ hắn ra khỏi Thái Học nhưng y lại dùng phương thức hơi hòa hoãn cho hắn đến Thái Học giải thích. Tần Cối rõ ràng cũng không hề lỗ mãng. Y không dám làm quá rõ ràng cũng e dè Đồng Quán.
- Tiểu quan nhân, xảy ra chuyện gì rồi?
Trung thúc đứng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Lý Diên Khánh đang trầm tư quay lại với hiện thực, hắn lập tức nói với Trung thúc:
- Giúp ta thu dọn một chút, ta phải lập tức quay về kinh thành.
- Tiểu quan nhân đi ngay bây giờ ư?
Lý Diên Khánh bước nhanh về phía trong phòng. Trung thúc đi theo nói:
- Sách của tiểu quan nhân cũng chuyển tới kinh thành chứ?
- Trung thúc biết chuyển thế nào không?
Biết. Ta đã từng giúp lão gia gửi vận chuyển đồ. Chuyển tới cửa hàng Tân Cầu ở Biện Kinh. Nước sông đã đóng băng. Ta nhờ đội vận chuyển la ngựa Trấn Lộc Sơn. Bọn họ thường xuyên đưa hàng đi kinh thành.
- Vậy làm phiền Trung thúc nhé!
Lý Diên Khánh nhanh chóng thu dọn sách, lại viết một phong thư cho Vương Quý, sau đó mới lên ngựa trở lại kinh thành.
Lúc này đã là hạ tuần tháng mười một. Gió lạnh thấu xương. Nước sông đóng băng. Mấy ngày trước vừa có một trận tuyết nhỏ khiến đường cái quan đầy những vũng bùn. Việc đi đường càng thêm gian nan vất vả. Sau hai ngày, Lý Diên Khánh đã tới bên bờ Hoàng Hà.
Hoàng Hà đã đóng băng. Không cần thuyền đưa đò, người đi đường và các đội thương nhân trực tiếp đi trên mặt băng Hoàng Hà sang bờ bên kia. Những người vốn làm nghề đưa đò giờ chuyển sang kinh doanh xe trượt tuyết. Người đi đường ngồi lên xe trượt tuyết là được kéo trực tiếp sang bờ bên kia. Hai trăm văn tiền một người, giá cả cũng vừa phải.
- Quan nhân thuê một cái quần da đi!
Một người bán hàng rong cười nói với Lý Diên Khánh:
- Trên mặt băng hàn khí quá nặng, không có loại quần da lão Dương này, cơ thể chịu không được đâu.
Người bán hàng rong vừa nói, vừa dò xét Lý Diên Khánh. Trong lòng y cảm thấy rất kỳ quái, người trẻ tuổi này làm sao chỉ mặc một bộ áo mỏng, không lạnh sao?
Lý Diên Khánh chạy bộ nhiều năm, đã luyện được nóng lạnh bất xâm từ lâu. Mùa đông hắn chỉ cần mặc một bộ áo mỏng là được. Qua sông hắn đương nhiên cũng không cần để ý khí lạnh. Có điều, bất quá ngựa của hắn cũng cần bảo vệ một chút, hắn bèn đi lên trước hỏi:
- Có bộ bảo hộ ngựa không?
- Đương nhiên là có, có nguyên bộ bảo hộ lừa và ngựa, chủ yếu là bảo hộ vùng bụng và tứ ch. Đều là túi da dê. Đồ của ngựa hơi đắt một chút, một trăm văn tiền một lần, ta đưa các ngươi đi.
Lý Diên Khánh để ý bên cạnh đã có vài chục người đi đường và một nhóm các đội thương nhân chuẩn bị xuất phát. Các đội thương nhân có phải tới hơn trăm đầu lừa la. Mỗi con chở hai đại bao hàng hóa. Một mùi khó ngửi bốc lênLý Diên Khánh trong lòng hơi động, mùi loại hàng hóa này giống như là mùi thối đặc trưng của loại ngưu chi.
Hắn lại để ý có tất cả bốn tên người làm đang trông nom hơn trăm con la thồ hàng. Cầm đầu là một tên đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Y có bộ râu dài trông rất dữ tợn. Khẩu âm giống như giọng thôn của Văn tứ thúc. Dường như là người bên U Châu.
Nhân dịp chủ quán bọc đồ bảo hộ ngựa cho mình, Lý Diên Khánh đi lên trước chắp tay hỏi:
- Vị đại ca kia là U Châu người đây phải không?
Không ít người xung quanh cùng lúc nhìn về hướng người đàn ông. Là người Liêu quốc, đàn ông đã vào Nam ra Bắc, gặp qua không ít việc đời, y không chút hoang mang nói:
- Chúng ta đều là người Hán ở U Châu, thường đến Đại Tống đưa hàng, vị này lão đệ có gì chỉ giáo sao?
Hắn tự nhận thân phận, đều là người Hán ở U Châu, thường xuyên đến Đại Tống khiến ánh mắt mọi người xung quanh liền nhu hòa hơn rất nhiều. Cũng phải biết mối thù truyền kiếp trăm năm Tống Liêu. Nếu là người Khiết Đan một mình đến Đại Tống, nếu như có bị đánh hội đồng cũngđã là vạn hạnh trong bất hạnh (may mắn vạn phần trong bất hạnh)
Lý Diên Khánh vội vàng giải thích nói:
- Ta không có ý gì khác. Một người của ta cũng đi U Châu mua hàng. Chưa chừng sẽ có tiếp xúc với các ngươi.
Hán tử vẫn duy trì một khoảng cách như cũ, lạnh lùng nói:
- Người Hán đi U Châu mua hàng rất nhiều, ta chưa hẳn quen biết.
Lý Diên Khánh vỗ vỗ hàng hóa, nói:
- Nếu như ta không đoán sai, những hàng hóa này hẳn là ngưu chi nhỉ!
Hắn lại nhìn tên đàn ông mặt vẫn đầy vẻ đề phòng kia, nói:
- Bằng hữu của ta gọi là Lý Đông Đông, y đã đi U Châu mua ngưu chi.
Sắc mặt tên đàn ông hơi bình thản một chút. Rõ ràng y biết cái tên Lý Đông Đông này, nhưng y vẫn có tâm lý phòng bị, nói với Lý Diên Khánh nói rất khách khí:
- Chúng ta chỉ phụ trách đưa hàng, thương nhân cụ thể chúng ta không tiếp xúc, rất xin lỗi!
- Cái này hàng hóa là Bảo Nghiên Trai ở Biện Kinh đó. Nếu đúng vậy thì chúng ta có thể kết bạn đồng hành.
- Vị này lão đệ có quan hệ với Bảo Nghiên Trai ư?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng, nói:
- Phụ thân ta là ông chủ của Bảo Nghiên Trai.
Người đàn ông giật mình, nói:
- Vậy ngươi chính là vị quán quân trong cuộc thi cung mã kia?
Y đã từng nghe Lý Đông Đông khoác lác. Thiếu đông chú năm ngoái đứng đầu cuộc thi cung mã khiến bọn họ vô cùng kính phục ngưỡng mộ.
Lý Diên Khánh cười cười, nói:
- Tại hạ Lý Diên Khánh, Lý Đông Đông khả năng hơi cường điệu quá.
Bốn người liền vội vàng tiến lên chào. Bọn họ đúng là nhận ủy thác của Lý Đông Đông, đem hơn hai vạn cân ngưu chi đưa đi kinh thành, dùng một chút ngưu chi hỗn hợp cam du làm son phấn sẽ có hiệu quả tốt hơn, mà lại dùng ngưu chi làm xà bông thơm sẽ làm da thịt càng thêm tinh tế tỉ mỉ bôi trơn, là Bảo Nghiên Trai đỉnh cấp xà bông thơm “Mỹ nhân son” nhất định phải nguyên liệu, thơm như vậy tạo một khối liền muốn mười quan tiền, nhưng vẫn như cũ cung không đủ cầu
- Quan nhân, ngựa đã bọc xong xuôi, xuất phát thôi.
Hơn chục người cùng đội thương nhân rầm rộ đồng loạt xuất phát với đội bán hàng rong. Lý Diên Khánh đi cùng mấy người trong đội thương nhân. Hắn cười hỏi người đàn ông:
- Xin hỏi huynh đài họ gì?
- Tại hạ họ Trương, mọi người gọi là Trương Cửu.
- Vậy ta gọi huynh trưởng là Cửu ca nhé.
Một người làm phía sau bật cười, nói:
- Chúng ta đều gọi hắn là Cửu ca.
- Cửu ca có hay xuôi miền Nam không?
- Trước kia thì thường xuyên. Nhưng hai năm trở lại đây thì không nhiều lắm.
- Sao vậy?
- Chiến sự căng thẳng mà. Liêu quốc bắt đinh khắp nơi (đinh chỉ đàn ông đủ tuổi trưởng thành). Vốn ta có hơn một trăm người làm mà giờ chỉ còn có mấy người đây. Nếu không phải người nhà ở U Châu thì ta còn chả muốn về.
- Nghe nói người Nữ Chân đang tấn công Liêu Dương phủ Đông Kinh phải không?
Lý Diên Khánh hỏi dò.
- Năm ngoái Đông Kinh bại rồi. Mười vạn đại quân Liêu quốc bị tiêu diệt hết. Hiện giờ lại có một đoàn quân Nữ Chân đang vây hãm tấn công Lâm Hoàng phủ Thượng Kinh. Hai bên đang giằng co nghe nói vô cùng khốc liệt. Chỉ cần huyện Trường Bá bị hạ là Thượng Kinh cũng xong.
Một người làm bên cạnh chêm vào:
- Hiện giờ quý tộc Liêu Quốc đều nhao nhao chạy trốn về Nam Kinh, cũng chính là U Châu chúng ta. Chỉ có hoàng đế Liêu Quốc là không chịu chạy, còn nói phải tử chiến với quân Kim. Chúng ta đều tự cảm thấy chuyện này lành ít dữ nhiều.
- Thế nội bộ Liêu quốc thì sao?
Lý Diên Khánh lại tiếp tục hỏi:
- Dân chúng thì thấy thế nào?
Trương Cửu nở nụ cười, nói:
- Tiểu viên ngoại có vẻ rất hứng thú đối với việc Liêu Kim nhỉ!
Lý Diên Khánh cũng cười nói:
- Không gạt Cửu ca, mùa xuân sang năm ta muốn tham gia khoa cử, chỉ sợ bên trong sách luận sẽ dính đến thế cục Liêu quốc, cho nên ta rất quan tâm, có hơi phiền toái Cửu ca.
Trương Cửu lúc này mới chợt hiểu, liền cười nói:
- Nếu như vậy, ta liền nói cho tiểu viên ngoại hai tin độc nhất vô nhị. Tháng trước ta mới từ Hưng Khánh phủ Tây Hạ về xong. Sứ thần Liêu quốc mượn binh Tây Hạ bị từ chối thẳng thừng. Sứ thần Liêu quốc mắng Tây Hạ vương, khiến đối phương bị trọc giận. Sứ giả đã chuẩn bị về Liêu quốc mà Tây Hạ lại bị bắt trở lại. Đây là điều ta tận mắt nhìn thấy. Tất cả chúng ta lúc ấy đều bàng hoàng, chỉ sợ người Tây Hạ ra tay với chúng ta.
- Còn tin nữa là gì?
Lý Diên Khánh hỏi tiếp.
- Một tin nữa là sau khi bọn ta rời Tây Hạ, nghe được ở Đại Đồng phủ Tây Kinh. Tây hạ đóng mấy vạn quân ở ngay biên cảnh với Liêu quốc. Không biết họ muốn nghênh chiến với quân Liêu hay là phòng ngự quân Liêu báo thù. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng chỉ còn có mấy ngàn quân Liêu còn sót lại ở Tây Kinh. Mười vạn quân Liêu ở Tây Kinh đã bị điều đi Thượng Kinh tham chiến rồi. Binh lực ở Đại Đồng hiện giờ gần như trống rỗng.
- Cửu ca có cảm thấy Tây Hạ sẽ nhân cơ hội này đánh quân Liêu không?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
Trương Cửu gật gật đầu, nói:
- Phía Đại Đồng phủ Tây Hạ có rất nhiều tai mắt. Mà không chỉ có tai mắt, thương nhân cũng có rất nhiều. Tây Hạ làm sao lại không biết quân Liêu Đại Đồng Phủ đang trống. Dám cầm tù sứ thần Liêu quốc, ta cảm thấy chúng đã muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng rồi.
Lý Diên Khánh ý thức được đó là tin tình báo cực quan trọng. Triều đình cần phải biết điều này. Hắn nghĩ vậy liền cười nói:
- Sau khi tới kinh thành.ta muốn cho Cửu ca gặp một người.
- Lão đệ muốn cho ta đi gặp ai?
- Đi thì biết. Chỉ có tốt cho Cửu ca thôi.