Chương 273: Vui làm huynh trưởng.
Chương 273: Vui làm huynh trưởng.Chương 273: Vui làm huynh trưởng.
- Thật ra ta đã sớm nhìn trúng mảnh đất đó!
Trên đường về thành, Lý Đại Khí không kìm được vui sướng trong lòng, khẽ nói với con trai:
- Trước kia lúc chúng ta làm buôn bán lương thực đã phát hiện bên này có một mảnh đất trống không. Lúc ấy lão đông chủ còn muốn thuê nó lại, nhưng vựa gạo không chịu cho thuê, khiến chúng ta tiếc nuối rất lâu.
- Hóa ra mảnh đất kia là bị vựa gạo thuê lại?
Lý Diên Khánh cười nói.
- Bên kia vẫn là nhà kho của vựa gạo, nghe nói ông chủ vựa gạo phía tây cũng mua miếng đất, cho nên sau khi hết hạn thuê mướn vào tháng mười năm ngoái liền không thuê tiếp nữa, chưởng quỹ vựa gạo còn chạy tới hỏi ta có muốn thuê hay không? Kết quả Lý Câu Nhi thăm dò được chủ nhà muốn bán đất, ta liền nhịn xuống không thuê, kết quả thực sự mua tới tay.
- Vậy còn vựa gạo?
Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Chúng ta mua đất, nó chuyển hàng sẽ không tiện, có phải hắn cũng dự định đóng cửa hay không?
- Họ có quyết định này, sau này ta sẽ thương lượng với ông chủ vựa gạo một chút, có thể cho chúng ta thuê lại cửa hàng vựa gạo, như vậy chúng ta lại mở một Bảo Nghiên Trai ở ngoài thành.
- Không ổn!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Cấp bậc cửa hàng chung quanh quá thấp, sẽ kéo thấp miếng bảng hiệu Bảo Nghiên Trai này, con cảm thấy mở son phấn Lý Ký thì tốt hơn.
- Điều này để ta suy nghĩ thêm một chút.
Lý Đại Khí hiển nhiên không muốn để tổng bộ Bảo Nghiên Trai liên quan tới tiệm son phấn Lý Ký.
Lý Diên Khánh cũng không khuyên phụ thân, hắn chẳng qua là nói binh trên giấy, mà phụ thân hắn trải qua tôi luyện nhiều năm như vậy, sớm không phải Ngô Hạ A Mông, càng thêm thiết thực trong kinh doanh. Huống chi còn có người phụ tá đắc lực như Ngô chưởng quỹ, những chuyện nhỏ nhặt này không cần hắn quan tâm.
Hai cha con vừa vào cửa thành, liền thấy đằng xa Dương Tín cưỡi lừa chạy vội về phía này. Lý Diên Khánh ánh mắt rất tốt, từ xa đã nhìn thấy Dương Tín đầu đầy mồ hôi. Dương Tín lại không trông thấy họ, vẫn không ngừng giục lừa chạy nhanh.
- Sao Dương nhị thúc lại tới đây?
Lý Diên Khánh chỉ Dương Tín. Lý Đại Khí cũng trông thấy cậu em vợ, y hơi động trong lòng, vội vàng nghênh đón:
- Nhị lang, làm sao vậy?
Dương Tín rốt cuộc trông thấy cha con Lý Đại Khí, vội vàng hô lớn:
- Tỷ phu mau trở về, A tỷ ta sắp sinh rồi!
Lý Đại Khí hô một tiếng, vội vàng nói với con trai:
- Diên Khánh, ta phải về trước!
- Cha đi mau đi! Con sẽ tới sau.
Lý Đại Khí giục ngựa chạy đi, quay đầu chạy về phía Bảo Khang Môn.
Nhìn bóng lưng phụ thân đi xa, Lý Diên Khánh hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của phụ thân lúc này. Phụ thân cách quá khứ bất hạnh ngày càng xa, một sinh mệnh mới ra đời có nghĩa phụ thân cũng hoàn toàn thu hoạch được cuộc sống mơi.
Lý Diên Khánh chạy tới phủ trạch ở phố Băng Quỹ, thấy viện tử chỉ có hai người phụ thân và Dương Tín. Dương Tín đang rướn cổ chờ tin tức, phụ thân thì chắp hai tay sau lưng, nôn nóng bất an đi qua đi lại.
Lý Diên Khánh giao ngựa cho gã sai vặt, hắn đi tới hỏi:
- Sinh chưa?
Dương Tín nhẹ nhàng lắc đầu:
- Còn chưa có, hai bà mụ đều đang bận rộn.
Gã lại thấp giọng nói nhỏ bên tai Lý Diên Khánh:
- Ta vừa mới biết, mới tám tháng, hơi sinh non!
Lý Diên Khánh cũng hơi căng thẳng trong lòng, mặc dù sinh non một tháng vấn đề không lớn, nhưng đây là triều Tống, không có phòng trẻ sơ sinh, không có thở ô xy, trẻ con sinh non rất khó sống sót.
Đúng lúc này, bên trong bỗng truyền đến tiếng khóc nỉ non yếu ớt, bên trong truyền ra một tiếng reo hò, trái tim Lý Đại Khí cũng thả xuống.
- Nhanh đưa nước nóng!
Một bà mụ chạy đến hô.
Nước nóng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hai vú già mang theo hai thùng nước nóng lớn đi vào. Lúc này, Lý Đại Khí vội hỏi:
- Người thế nào rồi?
Bà mụ lau mồ hôi trên trán cười nói:
- Cũng may, mẹ con bình an!
- A! Là tiểu nương.
- Là tiểu nương tử, lớn lên rất giống lão gia, bộ dạng rất thanh tú.
Lý Đại Khí kích động nước mắt cũng trào ra. Y lại có một con gái, lòng y như lửa đốt, hận không thể lập tức xông vào xem con gái.
Không bao lâu, một bà mụ cẩn thận từng chút ôm một tã lót đi ra. Lý Đại Khí bước nhanh tới:
- Nơi này gió lớn, nhanh tiến vào phòng!
Bà mụ ôm đứa trẻ vào căn phòng cách vách. Lý Diên Khánh do dự một chút, cũng đi vào.
Liền thấy phụ thân ôm tã lót, miệng cười không khép được lại.
- Cha, cho con ôm một cái!
- Cẩn thận, phải nâng đầu!
Lý Diên Khánh cẩn thận từng chút nhận tã lót, trước mắt hắn xuất hiện một đứa bé phấn hồng, cái mũi mảnh khảnh, miệng nhỏ nhu thuận, đôi mắt còn chưa mở ra, tay nhỏ đặt trong miệng dùng sức mút.
Đây là muội muội của hắn. Cây cung từ sâu trong lòng Lý Diên Khánh bị kích thích, một tình cảm khó mà nói hết lập tức tràn vào lòng hắn.
Cửa lớn trường thi vẫn đóng chặt, khoa cử kết thúc năm ngày, tiến độ chấm bài thi dần tiến vào thời khắc khẩn trương nhất. Trong nội viện chấm bài, hộp gỗ chồng chất như núi trong hai căn phòng lớn, mỗi một hộp gỗ chính là một bài thi hoàn chỉnh, chất đống gần tám vạn hộp gỗ bài thi.
Tổng cộng có năm mươi bảy quan chấm bài, ngoài quan chủ khảo và hai tên phó chủ khảo ra, còn có mười quan chấm bài cấp hai và bốn mươi quan chấm bài sơ cấp.
Bốn mươi quan chấm bài chia làm hai mươi tổ, mỗi tổ hai người, tiến hành xét duyệt chấm bài cùng nhau, mỗi bài thi đều phải có chữ ký của hai người.
Quy củ hoàn toàn tương tự như thi giải, nếu như ý kiến của hai quan viên chấm bài khác nhau, vậy nhất định phải giao lên cho quan viên chấm bài cấp hai quyết định tiếp thu hay không. Nếu như quan viên cấp hai vẫn có ý kiến khác nhau, vậy thì phải đưa cho phó chủ khảo quyết định. Chẳng qua tình huống như vậy rất ít khi xảy ra, tất cả quan chấm bài đều đến từ Thái Học và bốn thư viện lớn, mỗi người đều là kẻ học thức uyên bác, họ có đủ tài học và tư lịch, chỉ cần không mang theo thành kiến, cơ bản có thể chấm bài công bằng.
Phần lớn tám vạn bài thi đều bị quan chấm bài sơ cấp đào thải, điều kiện cực kỳ hà khắc, đầu tiên là tiến hành sơ tuyển vòng thứ nhất, đề mục chưa làm xong, bài thi có xóa và sửa cùng với thư pháp không tốt đều sẽ bị phán xử tử hình không chút do dự. Chỉ vòng sơ tuyển thứ nhất đã đào thải một nửa thí sinh.
Đây là luật thép của khoa cử, một số thí sinh tài hoa hơn người cũng bởi vì sơ sẩy trong lúc làm bài thi, viết sai một chữ, sẽ không nhịn được bôi mực, sau đó viết chữ chính xác phía trên, điều này thuộc về sửa chữa bình thường, nhưng trong mắt quan chấm bài, đây là hiềm nghi lưu lại ký hiệu.
Thí sinh có kinh nghiệm khi phát hiện mình viết sai cũng sẽ không xóa sửa, mà đâm lao theo lao, như vậy bài thi không có chỗ bẩn, ít nhất vòng thứ nhất sẽ không bị đào thảo. Nhưng dựa theo tiêu chuẩn chấm bài thi, bài thi xuất hiện lỗi chính tả thuộc về bài chất lượng kém, cũng sẽ bị đào thải.
Nhưng không ít thí sinh vẫn ôm tâm lý may mắn, lỡ như quan viên chấm điểm không phát hiện, nói không chừng còn có chút hi vọng sống. Nhưng trên thực tế loại sinh cơ này cực kỳ xa vời, dù trốn qua hai vị quan viên chấm bài sơ thẩm nghiêm ngặt, cũng chạy không thoát quan viên chấm bài cấp hai.
Trải qua năm ngày chấm bài thi căng thẳng, ba lượt sơ thẩm của quan viên chấm bài sơ cấp đã kết thúc, tám vạn bài thi bị đào thải chín thành, còn lại tám ngàn bài thi đưa đến trong tay quan viên chấm bài cấp hai. Dựa theo quá trình tám ngàn bài thi lại bị đào thải hơn phân nửa, ước chừng một ngàn hai trăm bài thi sẽ được đưa tới trong tay hai vị quan phó chủ khảo, từ hai người họ chọn ra năm trăm tám mươi sáu bài thi cho quan chủ khảo. Quan chủ khảo lại rút duyệt bài thi trong đó, nếu như không có dị nghị, ký tên trên năm trăm tám mươi sáu bài thi này, họ sẽ trở thành người may mắn sau cùng, trúng tuyển thi tỉnh, dù rớt thi đình, nhưng ít nhất bảo vệ được xuất thân đồng Tiến Sĩ.