Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 379 - Chương 274: Tình Thế Khó Xử.

Chương 274: Tình thế khó xử. Chương 274: Tình thế khó xử.Chương 274: Tình thế khó xử.

- Bài thơ này có gì không ổn sao?

Lưu Linh khó hiểu hỏi.

Mấy quan viên chấm bài nhìn nhau, quan viên chuyên chấm bài thi này khom người nói:

- Bản thân bài thơ này vô cùng tốt, không có chút vấn đề, nhưng tất cả mọi người cảm thấy bài thơ này phê bình than tiếc quá nặng, mà sắc bén không đủ, dường như thí sinh này hơi bất mãn với triều đình.

Trước khi Vương An Thạch thay đổi khoa cử, thơ phú là phần chính của khoa cử. Bởi vậy sĩ tử khoa cử làm thơ đều ca phong tụng đức tới cực điểm, chưa từng làm thơ phê bình triều đình, cho nên những quan viên này đều nhất trí tán dương các phần khác trong bài thi, duy chỉ bài thơ này khiến họ khó mà quyết định chủ ý, dù cho Lưu Linh không hỏi, họ cũng sẽ báo cáo xin chỉ thị.

Lưu Linh gật đầu nói với mọi người:

- Triều đình đã xác định luận điệu đối với khoa cử lần này, cổ vũ người đọc sách trong thiên hạ duy trì triều đình bắc phạt. Nếu cổ vũ bắc phạt, thì cần phải khiêm tốn tiếp nhận thí sinh phê phán đối với sách lược bình định quá khứ, đây là thái độ của quan gia, không phá thì không xây được, về sau có thơ tương tự cũng không cần dị nghị.

Lưu Linh cầm bài thơ trong tay đưa cho quan chấm bài:

- Bài thơ này có thể thông qua chấm lần hai, sau khi ký tên đưa tới chỗ ta.

- Hạ quan hiểu được!

Lúc này, Lưu Linh trông thấy một tòng sự vội vàng đi từ bên ngoài vào, liền tới nghênh đón:

- Đã tìm thấy chưa?

Tòng sự đưa lên một hộp bài thi:

- Ba người chúng ta tìm ròng rã năm ngày, rốt cuộc mới tìm thấy!

Lưu Linh vui mừng, nhận hộp bài thi mở ra nhìn một chút, chính là bài thi của Trịnh Vinh Thái, y nói với tòng sự:

- Đi xuống trước đi! Sau này thưởng mỗi người mười lạng bạc.

- Tạ ơn đại nhân thưởng!

Tòng sự thi lễ rời đi, Lưu Linh cầm hộp bài thi vội vàng đi tới phòng quan chủ khảo.

Lúc này, Dư Thâm đang chắp tay đứng trước cửa sổ trầm mặc không nói, biểu lộ tâm sự nặng nề. Phía sau y truyền đến tiếng gõ cửa:

- Dư Tướng công, là ta!

Là giọng của phó chủ khảo Lưu Linh.

- Vào đi!

Dư Thâm quay người ngồi xuống ghế. Lưu Linh đẩy cửa đi tới. Dư Thâm cười nói:

- Ta đã ngồi chơi mấy ngày, chẳng lẽ cần tới cuối cùng mới giao bài thi cho ta sao?

- Chỗ hạ quan đã có hơn hai trăm bài thi, tranh thủ buổi chiều cầm tới một phần đưa cho Dư Tướng công.

- Chất lượng bài thi lần này thế nào?

Dư Thâm lại hỏi.

- Cảm giác cao hơn lần trước một chút, có lẽ lần trước là ân khoa, rất nhiều sĩ tử chuẩn bị không đủ.

- Có lẽ vậy!

Dư Thâm thoáng nhìn qua hộp bài thi trong tay Lưu Linh, nhàn nhạt hỏi:

- Đây là bài thi của Trịnh Vinh Thái sao?

- Đúng vậy! Hắn bị đào thải ngay nhóm đầu, ba tòng sự tìm trong mấy vạn bài thi, quả thực không dễ dàng.

Lưu Linh đưa hộp gỗ cho Dư Thâm. Dư Thâm nghe nói nhóm đầu đã bị đào thải, lông mày thoáng nhíu một cái, nhưng y không nói gì thêm, mở hộp gỗ ra, lấy bài thi bên trong. Lông mày của y lập tức nhăn hơn, y chưa từng thấy thư pháp kém như vậy, quả thực trình độ tiểu học đường, khó trách nhóm đầu tiên đã bị đào thải.

Y dứt khoát xé mở phần dán tên, chính là bài thi của Trịnh Vinh Thái.

Thật lâu sau, y thở dài một tiếng nói với Lưu Linh:

- Lần này có hai chuyện phiền phức, một là vị Trịnh Vinh Thái này, cậu em vợ của Thái tử điện hạ, còn một việc càng phiền toái hơn.

Lưu Linh giật mình:

- Chẳng lẽ lại có người muốn chiếu cố đặc thù sao?

- Chưa hề nói muốn chiếu cố đặc thù, nhưng người này quả thực rất đặc thù, là Gia Vương điện hạ.

- A!

Lưu Linh kinh hô một tiếng:

- Gia Vương điện hạ cũng tham gia khoa cử sao?

Dư Thâm gật đầu:

- Sáng hôm nay Đại Nội Tổng Quản Lý Ngạn phái người đến đưa một tờ giấy, chỉ nói một câu, Gia Vương cũng tham gia khoa cử.

Lưu Linh nao nao, tại sao lại là Lý Ngạn đưa giấy tới, không phải Lương Sư Thành đưa giấy tới mới đúng sao?

Dư Thâm rõ ràng sự khó hiểu của Lưu Linh, y cũng biết vì sao, Lý Ngạn lên làm Đại Nội Tổng Quản chưa tới hai năm, đã vội vàng muốn vứt bỏ cánh tay của Lương Sư Thành, muốn độc lập thành một hệ.

Chẳng qua đây là nội đấu trong cung, y không muốn hỏi tới. Hiện giờ y nhức đầu là Gia Vương Triệu Giai, chắc chắn Triệu Giai dùng tên giả để tham gia khoa cử, gã dùng tên giả gì? Cho dù biết tên giả, làm thế nào để tìm kiếm trong tám vạn bài thi dán tên?

Dư Thâm cực kỳ đau đầu, y rất lo lắng lời truyền đạt của Lý Ngạn chính là lời nhắn của Thiên tử, lỡ như Gia Vương thi rớt y nên giải thích thế nào?

Lưu Linh an ủi y nói:

- Hạ quan biết tài học của Gia Vương điện hạ cực cao, chỉ cần hắn phát huy bình thường, trúng bảng không phải vấn đề. Lại nói, quan gia vô cùng rõ ràng khoa cử là có chế độ dán tên, nếu như hắn muốn Dư Tướng công ám trợ, chắc chắn sẽ nói cho Tướng công manh mối, đã không nói gì, rất có thể quan gia cũng không có suy nghĩ này, Tướng công cũng không cần quá lo ngại.

Dư Thâm thở dài, cũng không phải Lưu Linh an ủi có tác dụng, mà là y thực sự không có cách nào tìm được bài thi của Gia Vương. Y đành tạm thời không nghĩ tới chuyện này, y lại đưa bài thi của Trịnh Vinh Thái cho Lưu Linh:

- Dựa vào bài thi này dù thế nào cũng không thể trúng tuyển, ngươi tìm hai người tin tưởng để họ làm một bài thi, sau đó trực tiếp trúng tuyển.

Thời gian lại qua ba ngày, khoảng cách khoa cử yết bảng chỉ còn lại hai ngày, phần lớn sĩ tử về nhà hoặc ra ngoài du ngoạn đều vội vã chạy về kinh thành, khách sạn quán rượu và thanh lâu Biện Kinh lại làm ăn tốt đẹp lần nữa.

Buổi chiều ngày nọ, Lý Diên Khánh đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, một thân hình béo mập quen thuộc lại xuất hiện ở cửa ra vào.

- Lão Lý, vì sao đều là ta tìm ngươi, ngươi không thể tới tìm ta hay sao?

Trịnh Vinh Thái rất bất mãn chặn cửa lớn ký túc của Lý Diên Khánh ồn ào.

- Con người ngươi thực sự quá bận, hôm nay xã giao, ngày mai giảm béo, thực sự lười đi tìm ngươi!

- Ta nào có xã giao cái gì, cả ngày ngâm mình trong đám nũ nhân, dính muốn chết rồi. Được rồi, không phải tìm ngươi cãi nhau, đi uống chén rượu, ta mời khách!

Lý Diên Khánh suy nghĩ:

- Vậy thì tới Thanh Phong Lâu đi!

Trịnh Vinh Thái lập tức cười híp mắt, chỉ cần không tới khu Tang Gia là được, Bích Tuyền Tửu của Thanh Phong Lâu là chiêu bài của họ, gã vội vàng nói:

- Đi! Đi Thanh Phong Lâu.

Thanh Phong Lâu ở phía nam Thái Học, cũng không xa, rời khỏi cửa lớn phía nam Thái Học đi bộ trăm bước là đến, nó cũng là một trong mười quán rượu lớn của Biện Kinh, dựa vào Ngự Nhai nam thành, là quán rượu nổi tiếng nhất vùng này.

Hai người tới quán rượu, quán rượu đã sớm hết chỗ, khách ăn cơm ngồi đầy bên trong, phần lớn đều là sĩ tử tham gia khoa cử, có hai chỗ ngồi gần cửa tạm thời không có người nào, chẳng qua đã bị người khác đặt trước. Trịnh Vinh Thái ra tay hào phóng, móc ra mười lạng bạc vỗ lên quầy:

- Mười lạng bạc muốn hay không? Muốn, nhường hai chỗ này cho chúng ta.

Mười lạng bạc lập tức khiến chưởng quỹ cười đến gãy lưng:

- Tiểu quan nhân nói gì vậy, có khách chúng ta có thể đuổi sao? Mau mời lên tầng hai ngồi!

Nói xong, gã nháy mắt với tiểu nhị. Tiểu nhị lập tức hiểu ý, lập tức hô to:

- Hai vị khách quý, bàn số ba gần cửa số tẩng hai!

Vừa rồi Trịnh Vinh Thái quá lớn giọng, đã sớm kinh động đến đại sảnh quán rượu ở tầng một, gần như tất cả mọi người đều kinh hãi. Cầm mười lạng bạc mua chỗ ngồi, đây là loại thiếu gia ăn chơi gì vậy?

Mọi người thầm chỉ vào Trịnh Vinh Thái và Lý Diên Khánh xì xào bàn tán. Mặt Lý Diên Khánh nóng lên, hắn cũng không quen khí thế rêu rao như vậy. Trịnh Vinh Thái lại dương dương đắc ý, gã rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ kinh ngạc của mọi người, nghếch đầu theo tiểu nhị đi lên tầng hai.

Hai người rốt cuộc đạt được chỗ ngồi tốt nhất gần cửa sổ, vị trí này ở góc hẻo lánh trên tầng hai, gần cửa sổ lại cực kỳ yên tĩnh. Lý Diên Khánh đã tới chỗ này mấy lần, tương đối quen thuộc thịt rượu của Thanh Phong Lâu. Hắn gọi một bình Bích Tuyền Tửu ủ mười năm, chỉ một bình này đã cần năm quan tiền, dù sao là Trịnh mập mời khách, Lý Diên Khánh cũng không đau lòng. Hắn lại gọi năm sáu món ăn sở trường của Thanh Phong Lâu, bữa cơm này ít nhất cần hai mươi quan tiền, tiểu nhị bên cạnh nghe được líu cả lưỡi.

Chẳng qua Trịnh Vinh Thái lại không thèm để ý chút nào, gã cười tủm tỉm hỏi:

- Ta nghe Đại bá phụ nói, nhà các ngươi mừng được thiên kim, là như vậy phải không?

Đại bá phụ của Trịnh Vinh Thái phụ trách cung cấp hương liệu cho Bảo Nghiên Trai, tin tức của y tương đối linh thông.

Lý Diên Khánh cười gật đầu:

- Hiện giờ ngươi biết vì sao ta không tìm ngươi chứ! Ban ngày ta phải chăm sóc cô muội muội này, hiện giờ không có thời gian ra ngoài tìm bằng hữu.

- Ta đương nhiên hiểu được, ta chỉ là đùa với ngươi, tiểu muội tên là gì?

- Là ta đặt tên cho nàng, nhũ danh Bảo Nương, tên chính thức gọi là Lý Bảo Nghiên.

Trịnh Vinh Thái ngây người, bỗng nhiên vỗ bàn cười như điên, chọc cho sĩ tử chung quanh đều trợn mắt nhìn gã.

- Cảm thấy kỳ quái sao?

Lý Diên Khánh thản nhiên nói.

- Không! Không! Ta cảm thấy tên này thực sự quá kinh ngạc! Quá nổi danh, cha ngươi đồng ý sao?

- Hắn không quá tình nguyện, nhưng cái tên này ta đã quyết định, không phải hắn.

Trịnh Vinh Thái cảm thán một tiếng:

- Xem ra lời đồn bên ngoài không sai, ngươi mới là ông chủ lớn thực sự của Bảo Nghiên Trai.

- Không nói chuyện này, hôm nay ngươi đến tìm ta có việc sao?

Lý Diên Khánh bưng chén rượu lên hỏi.

Trịnh Vinh Thái nhìn hai bên một chút, chuyển ghế tới bên cạnh Lý Diên Khánh, thấp giọng nói với hắn:

- Ta có chút tin tức nội bộ khoa cử muốn nói cho ngươi.

Bình Luận (0)
Comment