Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 380 - Chương 275: Tin Tức Nội Tình.

Chương 275: Tin tức nội tình. Chương 275: Tin tức nội tình.Chương 275: Tin tức nội tình.

Lý Diên Khánh lập tức cảm thấy hứng thú, cười nói:

- Ngươi nói đi, ta rửa tai lắng nghe!

Trịnh Vinh Thái vẫn không ngóc đầu lên được trước mặt Lý Diên Khánh, hiếm khí Lý Diên Khánh chú ý lời gã nói, gã không khỏi có vài phần đắc ý trong lòng, vội vàng nói:

- Chẳng qua chuyện liên quan tới ta, ngươi cũng đừng mắng ta!

Lý Diên Khánh biết gã đang nói gì, liền cười nói:

- Chuyện của ngươi ta hiểu rõ trong lòng, điều này thật ra không liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ là quân cờ trên bàn bờ.

- Lời này sao nghe thực khó chịu!

Trịnh Vinh Thái cười toét miệng nói:

- Mặc dù sự thật như thế, nhưng ngươi cũng không nên nói khó nghe như vậy có được không, nói dễ nghe một chút, ví dụ như ta là bất đắc dĩ.

- Đừng nói lời vô ích, nói chủ đề chính đi!

Trịnh Vinh Thái liên tục đáp ứng, gã lại thấp giọng nói:

- Năm nay tổng cộng có năm trăm tám sáu người trúng tuyển, danh sách đã có, xế chiều này sẽ báo cáo Lễ Bộ, chờ sau khi Thiên tử tán thành sẽ chính thức công bố lên bảng. Ngại quá, ngu huynh đã trúng tuyển, đây là ân tình của Lương Thái Phó, nghe nói phần lớn đều là sĩ tử phương nam.

- Vậy tên ta có trên danh sách hay không?

Trịnh Vinh Thái lắc đầu:

- Ta thực sự không biết, đây là bảo mật tuyệt đối, chẳng qua ngươi có thể đi tìm Đồng Thái Úy, danh sách đã báo cáo cho Lễ Bộ, hắn có thể thăm dò được.

Lý Diên Khánh chỉ thuận miệng hỏi một chút, thời điểm mấu chốt này hắn sẽ không đi tìm Đồng Quán, dù sao còn hai ngày, thời gian chỉ nhoáng một cái liền qua.

- Còn tin tức gì?

- Còn có nghe nói Gia Vương điện hạ cũng tham gia khoa cử.

Tin tức này khiến Lý Diên Khánh sửng sốt, Triệu Giai là Trạng Nguyên Hoàng tộc duy nhất trong lịch sử, chẳng lẽ là khoa cử lần này sao?

Đương nheien, chuyện không hề truyền kỳ giống như trong dã sử, trước đó Triệu Cát không biết con mình đậu Trạng Nguyên, sau khi Triệu Giai nói cho y biết, y mới hiểu được chân tướng, y vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn đưa con trai làm hạng hại Bảng Nhãn.

Trên thực tế đây chính là nói bậy nói bạ, Trạng Nguyên là giải nhất thi đình, Triệu Cát tự mình kiểm tra, ba hạng đầu còn phải thi trước mặt, sao có thể không biết con mình đậu Trạng Nguyên, đó là Triệu Cát khâm điểm con trai làm Trạng Nguyên, lại giả vờ giả vị khiêm nhường.

Đây cũng là Triệu Cát xây dựng đối thủ cạnh tranh cho Thái tử, dùng biện pháp này đề cao danh vọng cho Gia Vương.

Hiển nhiên Thái tử cũng ý thức được điểm này, cho nên mới trăm phương ngàn kế mở rộng thế lực, ngay cả cậu em vợ bất học vô thuật như Trịnh Vinh Thái cũng muốn nuôi dưỡng.

Nghĩ tới điều này, Lý Diên Khánh vừa cười vừa hỏi Trịnh Vinh Thái:

- Ngươi còn muốn tham gia thi đình không?

Trịnh Vinh Thái lắc đầu:

- Cha ta nói rồi, ta tuyệt đối không thể tham gia thi đình, để ta bị bệnh một ngày trước khi thi đình. Dù sao qua thi tỉnh rồi, kém cỏi nhất cũng là ban thưởng xuất thân đồng Tiến Sĩ, Lại Bộ và viện thẩm quan bên kia đều đã chuẩn bị tốt quan hệ, chuẩn bị để ta tới huyện ở Tương Châu làm quan.

Lý Diên Khánh giật mình trong lòng, không phải tới huyện Thang Âm làm Huyện Úy chứ! Vị trí này đã trống một năm, có phải là xây dựng riêng cho Trịnh mập ngươi hay không?

Lý Diên Khánh đánh giá một chút, cảm thấy thực sự có khả năng này, chức quan thích hợp nhất với tên béo này là Huyện Úy.

- Sẽ nói cho ngươi biết một tin tức tốt!

Trịnh Vinh Thái dương dương đắc ý nói:

- Cha ta chính thức mua lại cửa hàng Cao Dương, chúng ta cũng có thể cất rượu bán, nếu như Bảo Nghiên Trai muốn làm rượu buôn bán mà nói, ta có thể bán rẻ cho phụ thân ngươi.

Rượu của Đại Tống thực hành buôn bán độc quyền, men chế rượu chỉ có thể hỏi mua ở quan phủ, cất rượu cũng chỉ có mười mấy cửa hàng có tư cách, quán rượu khác đều mua từ cửa hàng chính về cất vào hầm gia công, hình thành phong cách phối chế rượu của mình, thật ra chỉ là rượu trắng.

Từ khi Lý Diên Khánh dùng phương pháp chưng cất chiết xuất nước hoa, hắn cũng từng có suy nghĩ làm rượu bán, chỉ là lúc ấy hắn muốn chuyên làm chuyện son phấn, mới từ bỏ làm rượu.

Đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng, hắn không mua được nguyên liệu rượu tốt, nếu như Trịnh gia chịu bán cửa hàng chính rượu trắng Cao Dương cho hắn, cũng có thể để Dương Tín chưng cất chế rượu và cồn, đây chính là một món làm ăn lớn!

Hắn biết Quế Lâm Tam Hoa Tửu nổi tiếng nhất triều Tống là rượu chưng cất, chỉ là ở nơi vắng vẻ, bí phương chưa từng truyền ra ngoài, đáng tiếc Lý Diên Khánh cũng biết bí mật chưng cất rượu.

Chẳng qua chuyện này không thể gấp, chờ sau khi khoa cử kết thúc rồi suy nghĩ cũng không muộn.



Thi tỉnh khác với thi giải chính là phía sau thi tỉnh còn một hồi thi đình. Theo ý nghĩa nào đó, thi tỉnh chỉ là cuộc thi tư cách tham gia thi đình, người thi đậu không cưỡi ngựa dạo phố, cũng không có xếp hạng thứ tự, chỉ có bảng danh sách trúng tuyển, phải chờ sau khi thi đình kết thúc mới chính thức công bố ba bảng, khi đó mới sinh ra Trạng Nguyện, Bảng Nhãn, Thám Hoa.

Sáng sớm, quảng trường cống viện đã đông nghịt người, mấy vạn thí sinh từ bốn phương tám hướng tại kinh thành vọt tới, chờ đợi danh sách trúng tuyển. Vì phân bố sĩ tử xem bảng, triều đình lại bố trí một điểm xem bảng bên ngoài thành bắc, nhưng tác dụng không lớn, phần lớn thí sinh vẫn vọt tới cống viện.

Trước kia Lý Diên Khánh đã hẹn Chu Xuân tới cống viện xem bảng. Ngày thứ hai khoa cử Hồng Đại Chí liền về quên, gã biết mình chắc chắn thi rớt, cũng không muốn gánh vác tiền sinh hoạt cao tại kinh thành, liền trở lại quê sớm. Một tháng sau, chờ khoa cử hoàn toàn kết thúc gã mới trở lại kinh thành lần nữa, làm phòng kế toán lâm thời cho Bảo Nghiên Trai, đồng thời dự thính tại Thái Học.

Thí sinh giống như Hồng Đại Chí tuyệt đối không phải số ít, rất nhiều thí sinh không thể hoàn thành bài thi, biết vô vọng khoa cử, lại thêm xấu hổ ví tiền rỗng tuếch, liền sớm rời đi.

Dù là như vậy, toàn bộ Biện Kinh vẫn có hơn sáu vạn thí sinh đang chờ giây phút yết bảng.

Lý Diên Khánh và Chu Xuân tới cống viện hơi trễ, cống viện đã đứng đầy thí sinh, tập trung thành từng nhóm, nhỏ giọng bàn luận gì đó.

- Diên Khánh, yết bảng vào giờ thìn ba khắc, ít nhất còn nửa canh giờ, chúng ta đến hơi sớm rồi.

Lý Diên Khánh chỉ vào người lít nha lít nhít trên quảng trường cười nói:

- Đừng nói nửa canh giờ, chúng ta chậm thêm một khắc đồng hồ nữa, có thể đi vào quảng trường cống viện này sao? Xem xong bảng ít nhất phải đến giữa trưa.

- Chu hiền đệ!

Ở xa có mấy người vẫy tay với Chu Xuân.

- Là đồng môn thư viện Nhạc Lộc của ta, qua xem một chút.

Chu Xuân và Lý Diên Khánh bước nhanh tới, nơi này có hơn mười sĩ tử thư viện Nhạc Lộc tập trung, phần lớn hai mươi mấy tuổi. Chu Xuân giới thiệu Lý Diên Khánh cho họ, mọi người nghe nói là học sinh Thái Học, cùng chắp tay chào.

Một sĩ tử cười nói:

- Năm trước chúng ta cũng tham gia khoa cử ân khoa, có kinh nghiệm, bên này là nơi yết bảng của trường thi Giáp, phía tây là yết bảng trường thi Ất, phải cố gắng tới gần bảng danh sách một chút, chờ lát nữa có lẽ không chen qua được.

- Vậy thì chờ lát nữa làm sao ra ngoài chứ?

Lý Diên Khánh thoáng nhìn mọi người chung quanh ngày càng nhiều hỏi.

- Lý hiền đệ không cần lo lắng, yết bảng đã bao nhiêu năm rồi, các giám khảo đều có kinh nghiệm.

Một sĩ tử chỉ vào con đường đối diện cười nói:

- Có trông thấy con đường kia rất trống trải hay không, không có người nào, đầu đường kia có binh sĩ trông coi, chỉ có thể ra không thể vào, xem xong bảng chúng ta sẽ ra ngoài từ nơi đó, bên ngoài là Đại Tướng Quốc Tự, còn có thể thuận tiện dạo chơi hiệu sách.

Chu Xuân cười hỏi:

- Các ngươi thi thế nào? Mỗi lần thi tại thư viện các ngươi đều xếp trước, hẳn là đều có thể lên bảng!

- Thư viện là thư viện, khoa cử là khoa cử, nào có dễ dàng lên bảng như vậy.

Mọi người cười nói, thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian yết bảng đã sắp đến, sĩ tử từ bốn phương tám hướng tới ngày càng nhiều, trên quảng trường đã không thể đi vào, rất nhiều sĩ tử chờ trên đường phố chung quanh.

Giờ thìn ba khắc, chính là 8h30, cửa lớn cống viện mở ra đúng giờ, mười mấy giám khảo cầm mấy chục bảng danh sách lớn đi ra từ cửa lớn. Mấy vạn sĩ tử lập tức kích động, tiến hoan hô vang tận mây xanh. Sĩ tử phía sau cố gắng chen tới trước, hơn một ngàn tên binh sĩ cầm thuẫn lớn xếp thành tường thuẫn, ngăn cản hữu hiệu sĩ tử bên ngoài bảng danh sách một trượng.

Bởi vì danh sách thi tỉnh không phân chia thứ tự, cho nên để tiện sĩ tử xem bảng, hơn ba mươi bảng danh sách dán ở hai mặt đông tây. Danh sách trúng tuyển của trường thi Giáp dán ở phía đông, danh sách trúng tuyển của trường thi Ất dán ở phía tây, sau đó sắp xếp theo số báo danh, như vậy rất thuận tiện thí sinh tìm kiếm tên của mình.

Ví dụ như số báo danh của Lý Diên Khánh là số tám mươi tư hàng hai mươi lăm Giáp, vậy hắn cần đến phía đông xem bảng, sau đó nhanh chóng tìm tới hàng thứ hai mươi lăm, như vậy không cần tìm tất cả mấy chục bảng danh sách.

Mấy quan viên dựng thang nhỏ bắt đầu thoa bột nhão dán bảng, danh sách thứ nhất là hàng từ một đến ba, bắt đầu có sĩ tử kích động kinh hô, mấy sĩ tử vui đến phát khóc, thậm chí có một người kích động hôn mê bất tỉnh.

- Ta thi đậu rồi!

Chu Xuân bỗng nhiên thấy được tên mình trên bảng danh sách thứ hai, kích động hô lên. Một đồng môn cũng thi động bên cạnh ôm chặt lấy gã.

Lý Diên Khánh không đi qua, hàng thứ hai mươi lăm hẳng là xuất hiện trên bảng danh sách thứ tư, giờ phút này lòng hắn cũng căng thẳng khác thường, tim đập thình thịch, mười ngày này hắn quy hoạch cuộc sống của mình, nhưng cũng nghĩ tới không thi đậu thì làm sao?

Bảng danh sách thứ tư dán lên, ba cái tên cuối cùng đều là sĩ tử hàng thứ hai mươi lăm, số mười một, số ba mươi tám và số sáu mươi sáu. Đầu Lý Diên Khánh lập tức ong lên, lập tức trống rỗng, miệng đắng lưỡi khô, trái tim căng thẳng sắp nhảy ra, nhưng mặt ngoài hắn vẫn ép buộc mình tỉnh táo lại, chờ đợi bảng danh sách thứ năm xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment