Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 381 - Chương 276: Trước Giờ Thi Đình.

Chương 276: Trước giờ thi đình. Chương 276: Trước giờ thi đình.Chương 276: Trước giờ thi đình.

Lúc này bảng danh sách trường thi Ất phía tây đã hơi hỗn loạn, bảng danh sách trường thi Ất dán tương đối nhanh, đã xong một nửa.

Trăm loại thói đời dần biểu lộ dưới bảng danh sách. Có sĩ tử giậm chân đấm ngực, gào khóc. Phần lớn sĩ tử lã chả rơi lệ, che mặt mà đi. Cũng có sĩ tử trúng bảng kích động quỳ xuống đất khóc lớn, phát tiết cảm xúc tích lũy nhiều năm.

Còn có hai sĩ tử trung niên thi rớt nhiều năm lại thất bại lần nữa, không khống chế nổi cảm xúc, xông lên muốn xé rách bảng danh sách. Binh sĩ phía dưới đã sớm chuẩn bị, mấy binh sĩ tiến lên cho họ một quyền ngã nhào, trực tiếp kéo đi.

Bảng danh sách phía đông lại tương đối yên tĩnh. Lúc này hai tên giám khảo đang bôi bột nhão trên ván gỗ, dán bảng danh sách thứ năm lên. Tên thứ nhất vẫn là hàng thứ hai mươi lăm, đương nhiên đó là số tám mươi tư hàng hai mươi lăm, Thái Học Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh cảm thấy trong lòng buông lỏng, mũi mỏi nhừ, khóe mắt nhịn không được ẩm ướt. Hắn cúi đầu dùng tay nâng mặt. Lúc trước hắn đậu thứ nhất thi giải, sự kích động cũng kém giờ phút này. Trúng bảng thi tỉnh, điều này có nghĩa cửa lớn cuộc đời của hắn rốt cuộc mở ra.

Lúc này, Chu Xuân chen tới, gã cũng trông thấy tên Lý Diên Khánh trên bảng danh sách, trong lòng càng thêm kích động, ôm chặt lấy hắn, cười nói:

- Đi ra ngoài trước đi!

Lý Diên Khánh gật đầu, hai người bước nhanh tới đường nhỏ. Lúc này bỗng nhiên có người hô phía sau:

- Diên Khánh!

Lý Diên Khánh quay đầu lại, liền thấy một người vội vàng đuổi theo sau lưng, đầu đội khăn sĩ tử, mặc một bộ nho bào màu xanh nhạt, dung mạo tuấn tú. Lý Diên Khánh lập tức nhận ra, chính là Gia Vương Triệu Giai.

- Hóa ra là…

Không chờ Lý Diên Khánh nói thẳng thân phận của mình, Triệu Giai tươi cười nói:

- Ta là Vương Giai phủ Khai Phong!

Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngộ, vội vàng cười nói:

- Vương huynh hẳn là cũng trúng rồi!

Triệu Giai cười gật đầu:

- Ta ở hàng thứ hai mươi tám, vừa rồi ta cũng trông thấy tên hiền đệ.

Gã lại liếc mắt nhìn Chu Xuân:

- Vị này là…

Lý Diên Khánh vội vàng giới thiệu với gã:

- Đây là đồng hương Chu Xuân của ta, sĩ tử thư viện Nhạc Lộc, vừa trúng thi tỉnh!

Hắn lại cười nói với Chu Xuân:

- Vương Giai, người kinh thành, con cháu quan lại.

Triệu Giai làm lễ gặp mặt với Chu Xuân. Vừa vặn lúc này, mấy sĩ tử thư viện Nhạc Lộc trúng bảng chạy tới, kéo Chu Xuân kích động đến giật mình.

- Đi! Uống rượu chúc mừng đi.

Mọi người vui vẻ kéo Chu Xuân rời đi. Chu Xuân vội vàng nói với Lý Diên Khánh:

- Đi cùng chứ!

Triệu Giai vội ra hiệu bằng mắt cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh hiểu ý liền cười nói:

- Các ngươi đi thôi! Ngày mai ta sẽ mời ngươi uống rượu.

- Vậy ta liền đi trước một bước.

Mọi người vây quanh Chu Xuân rời đi. Chờ họ đi xa, Lý Diên Khánh lúc này mới ôm quyền cười nói:

- Chúc mừng điện hạ rồi!

Triệu Giai thấy một đám sĩ tử lại tới từ đằng sau, liền cười nói:

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tìm chỗ nào ngồi một chút.

Hai người rời khỏi đường nhỏ, đối diện quả nhiên là Đại Tướng Quốc Tự, nơi này là trung tâm thương nghiệp tương đối phồn hoa, lại gần trường thi, chung quanh phân bố mấy chục khách sạn lớn nhỏ. Hai người đi vào một quán rượu cực kỳ an tĩnh ngồi xuống, gọi một bầu rượu và vài món ăn. Triệu Giai trầm mặc chốc lát nói:

- Bình thường ta không có cơ hội vô câu vô thúc thế này.

Lý Diên Khánh nghe hiểu ý của gã:

- Điện hạ tham gia khao cử là Thiên tử ngầm đồng ý sao?

- Không đơn giản là ngầm đồng ý như vậy, đó là phụ hoàng ám chỉ ta tham gia khoa cử, ngươi nói phụ hoàng ta rốt cuộc là nghĩ thế nào?

- Thật ra điện hạ đã đoán được đáp án, không phải sao?

- Ngươi nói là liên quan tới hoàng huynh của ta?

- Ta không dám nói nhưu vậy, nhưng nếu như điện hạ thi đậu Trạng Nguyên, chỉ sợ người không thoải mái trong lòng nhất chính là hắn.

- Ngươi nói không sai, hắn quả thực hi vọng người nào đó ngăn cản ta thi đậu khoa cử, chỉ tiếc hắn không thành công.

Mặc dù không nói rõ, nhưng Lý Diên Khánh rất rõ ràng người nào đó mà gã nói là ai. Ngoài Lương Sư Thành ra không có người khác, chỉ là Lương Sư Thành tạo áp lực lại không thành công?

Triệu Giai cười lạnh một tiếng nói:

- Ta dùng tên giả Vương Giai, lại là dán tên mà thi, coi như Dư Thâm muốn vỗ mông ngựa Đông Cung, hắn cũng không tìm thấy bài thi của ta, ta đã sớm đề phòng chiêu này của hắn.

Lúc này, tiểu nhị đưa rượu và đồ ăn tới. Triệu Giai lập tức trầm mặc, chờ tiểu nhị rời đi, gã mới thấp giọng nói:

- Ngươi biết Lý Ngạn không?

Lý Diên Khánh sao lại không biết Lý Ngạn, hắn xử lý Dương Tiễn, người được lợi lớn nhất chính là Lý Ngạn này, đảm nhiệm Đại Nội Tổng Quản, quyền thế trong hoàng cung gần với Lương Sư Thành.

- Ta từng nghe nói tới người này, Đại Nội Tổng Quản, dường như là người của Lương Sư Thành.

- Hừ! Quá khứ có lẽ là vậy!

Lý Diên Khánh nghe được trong lời Triệu Giai nói có chuyện, nhưng hắn cũng không vội vàng hỏi tiếp, mà rót một chén rượu cho Triệu Giai.

Dù sao Triệu Giai còn trẻ, chỉ lớn hơn Lý Diên Khánh hai tuổi, lòng dạ cũng không sâu. Gã ở lâu trong thâm cung, không có bằng hữu tri tâm trải lòng. Mặc dù gã có không ít người bạn thị vệ, nhưng dù sao những người này không hiểu tranh đấu quyền lực cung đình. Chỉ có Lý Diên Khánh theo gã đi Tô Châu diệt trừ Chu Miễn, từng là quân sư cho gã, cho nên hôm nay lúc yết bảng gặp được Lý Diên Khánh, Triệu Giai bị đè nén thật lâu trong lòng không nhịn được nói ra.

- Từ sau khi Dương Tiễn chết, phụ hoàng đã không tín nhiệm Lương Sư Thành lắm. Mặc dù hắn không hề nhắc tới chuyện này, nhưng ta cảm giác được, phụ hoàng đã cho rằng Dương Tiễn là Lương Sư Thành giết chết. Chính bởi duyên cớ này, hắn đã từ từ lạnh nhạt với Lương Sư Thành, chuyển giao không ít quyền lực cho Lý Ngạn. Cục diện của Lý Ngạn hiện giờ là quyền thế lớn tư lịch thấp, không thể không cúi đầu với Lương Sư Thành. Có lẽ phụ hoàng ra ám hiệu gì đó với hắn, hiện giờ hắn cực kỳ nóng lòng với ta. Ta nói những lời này, không biết Diên Khánh có thể hiểu được hay không?

Trong lòng Triệu Giai rất loạn, có mấy lời gã không tiện nói rõ, chỉ có thể lập lờ.

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Ý điện hạ là nói, Lý Ngạn đã không còn phục tùng Lương Sư Thành, trái lại muốn thay thế hắn. Lương Sư Thành đã thắp hương của Thái tử, như vậy có lẽ Lý Ngạn sẽ thắp hương của điện hạ, là ý này sao?

Triệu Giai gật đầu:

- Là ý này, ngươi cảm thấy Lý Ngạn này thế nào?

Lý Diên Khánh trầm mặc một lát nói:

- Ta chỉ cho điện hạ một lời khuyên, điện hạ có thể dùng hắn, nhưng tuyệt đối không thể tin hắn, nếu không sớm muộn điện hạ cũng sẽ ngã xuống trong tay hắn.

Lúc xế chiều, năm trăm tám mươi sáu sĩ tử trúng bảng tập trung tại đại sảnh Tập Hiền trong cống viện, nghe quan chủ khảo tuyên bố việc thi đình. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, một quan viên bước nhanh tới bên cạnh Dư Thâm thấp giọng nói:

- Toàn bộ đã đến đủ rồi!

Dư Thâm gật đầu, lúc này mới chậm rãi nói với mọi người:

- Đầu tiên ta muốn chúc mừng các vị sĩ tử đậu thi tỉnh năm nay, mặc dù tiếp theo còn có thi đình, nhưng mặc kệ kết quả thi đình thế nào, các vị đã nhận được tư cách đồng Tiến Sĩ.

Mấy quan viên bên cạnh dẫn đầu vỗ tay, mấy trăm sĩ tử cùng vỗ tay theo. Dư Thâm khoát tay áo, đại đường lại an tĩnh, y tiếp tục nói:

- Mặc dù thi tỉnh không công bố thứ tự, nhưng không có nghĩa là không có thứ tự. Trái lại, chúng ta đã căn cứ tình hình bài thi của các vị đặt ra một biểu đồ thứ tự, chẳng qua đây không phải thứ tự cuối cùng, còn phải kết hợp với thành tích thi đình của các vị tiến hành điều chỉnh nhỏ, cho nên tạm thời sẽ không công bố biểu đồ thứ tự này.

Nói tới đây, Dư Thâm ngừng một chút. Y thấy mọi người đều biểu hiện rất bình tĩnh, liền hài lòng gật đầu tiếp tục nói:

- Thời gian thi đình mỗi lần đều như vậy, chắc hẳn mọi người rất rõ ràng. Nhưng ta vẫn phải nhấn mạnh một lần, thời gian cụ thể là giờ thìn một khắc sáng hôm sau bắt đầu thi, địa điểm trong Đại Khánh Điện, đó là chủ điện của hoàng cung, là nơi cử hành triều hội trọng đại. Tiếp theo ta nói thời gian và địa điểm tập trung, mọi người nghe cho kỹ.

Trong hành lang cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người dựng lỗ tai lên nghe, chỉ sợ mình nghe lọt, làm hỏng chuyện thi đình. Dư Thâm khẽ cười nói:

- Mọi người không cần căng thẳng, triều đính có chế độ, sẽ không khiến mọi người làm hỏng thi đỉnh. Buổi tối hôm nay mọi người trở về ăn mừng trúng tuyển với người thân, nhớ lấy không được mê rượu, càng không thể uống say. Sau đó trước giờ chính thìn ngày mai, mọi người vẫn đến trường thi tập trung, ở trong trường thi một ngày, rạng sáng hôm sau, mọi người cùng tới hoàng cung tham gia thi đỉnh. Nhớ kỹ không được mang bất cứ thứ gì, ta thấy không ít người trong các vị amng theo nhẫn và ngọc bội, những thứ này cũng không thể mang theo, phải tắm rửa thay quần áo mới có thể đi vào thi. Dưới mắt Thiên tử, đừng có suy nghĩ không an phận, dù sao ngày mai ta sẽ lại nhấn mạnh. Nhớ kỹ, trước giờ chính thìn ngày mai đến trường thi báo danh, mọi người còn nghi vấn gì không?

Dư Thâm nhìn lại đám người, thấy một sĩ tử hàng trước muốn nói lại thôi, liền cười nói:

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Sĩ tử khom người nói:

- Học sinh Kinh Châu huyện Tương Dương Thương Anh, xin hỏi Dư Tướng Quốc, không biết thi đình muốn kiểm tra nội dung gì?

Thật ra đây cũng là vấn đề tất cả sĩ tử muốn hỏi, tất cả mọi người căng thẳng nhìn Dư Thâm. Dư Thâm lại lắc đầu cười:

- Nói thật ta cũng không biết. Thi đình là Thiên tử tự mình ra đề mục, chỉ có lúc bắt đầu thi mới có thể tuyên bố đề thi. Chẳng qua có một điểm mọi người yên tâm, bởi vì chỉ thi một canh giờ, cho nên số lượng sẽ không nhiều như thi tỉnh. Căn cứ tình hình mấy lần thi đình trước, đề mục với các vị hẳn là tương đối đơn giản. Thiên tử rất thích thư pháp, thư pháp thượng giai sẽ có ưu thế. Mặc khác, mười hạng đầu Thiên tử muốn đích thân kiểm tra, để quyết định thứ tự tam giáp.

Ngưng một chút, ánh mắt Dư Thâm đặt lên người Trịnh Vinh Thái trong đội ngũ, y lạnh lùng nói:

- Ta lại khuyên các vị một câu, mỗi khoa cử đều sẽ có sĩ tử vui quá hóa buồn, đên may chắc chắn không thể uống say, không thể tới nơi phong nguyệt tầm hoan tác nhạc, càng không thể nhiễm phong hàn, nếu như đánh mất cơ hội thi đình, thì không cách nào đền bù.

Bình Luận (0)
Comment