Chương 280: Đại khánh thi đình (trung).
Chương 280: Đại khánh thi đình (trung).Chương 280: Đại khánh thi đình (trung).
Bởi vì thời tiết tốt, thi đình lại được sắp xếp cử hành trên quảng trường Đại Khánh Điện. Trước mặt mọi người đặt một chiếc bàn, trên bàn có bút mực giấy nghiên, không có ghế, tất cả mọi người nhất định phải đứng thi. Tám quan giám khảo ngồi ở tám hướng. Dư Thâm phụ trách dẫn hai tên phó chủ khảo vừa đi vừa tuần tra trên trường thi.
Lúc này, thi cử còn chưa bắt đầu, đám sĩ tử đang nhẫn nại chờ thời gian đến.
Đúng giờ thìn, một tiếng chuông vang trên đại điện. Dư Thâm tay cầm một quyển trục con vội vàng đi xuống từ trên bậc thang. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm quyển trục trên tay y, đó chính là đề mục hôm nay.
Dưới ánh mắt của tám giám khảo và đông đảo sĩ tử, Dư Thâm mở quyển trục ra, trái tim của tất cả sĩ tử đều treo lên, đề mục thi đình rốt cuộc xuất hiện rồi.
Mấy giám khảo chép lại đề mục, dùng thẻ bài đưa qua trên trường thi. Khi đề mục đi ngang qua trước mặt Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh nhẹ thàng thở ra trong lòng, quả nhiên hắn đoán đúng đề mục.
Điền một bài từ, yêu cầu áp vận ‘Diễm’ song khuyết, tên điệu không giới hạn, đề nhỏ là bắc phạt, giới hạn trong một canh giờ.
Cái gọi là song khuyết là chỉ nhất định phải có thượng khuyết và hạ khuyết, vận cước là chữ ‘Diễm’. Mặc dù không giới hạn tên điệu, nhưng đã hạn chế ý đề, đó chính là bắc phạt. Thật ra khoa cử chỉ là một loại chong chóng đo chiều gió chính trị, triều đình sẽ lợi dụng khoa cử để biểu hiện ý đồ chính trị trọng đại.
Chỉ là lúc thi tỉnh thi thơ là bắc chinh, lần này đề mục thi đình vẫn là bắc chinh, quả thực khiến rất nhiều người cảm thấy vui mừng. Họ đều mơ hồ đoán được đề mục thi đình có liên quan tới bắc phạt. Chẳng qua thi sinh có kinh nghiệm đều biết, đề mục quá dễ dàng chưa chắc là chuyện tốt, điều này có nghĩa nước lên thì thuyền lên, tiêu chuẩn trúng tuyển cũng sẽ cao hơn.
Thời gian trôi qua từng giờ, gần như tất cả thí sinh cũng không động bút, họ đang chuẩn bị, đang tự hỏi. Mặc dù viết một bài từ đối với đám sĩ tử đã đậu thi tỉnh mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, mỗi người đều có thể vung bút, ngay cả Lý Diên Khánh không am hiểu thơ từ cũng không đáng kể.
Nhưng thi đình chỉ có hai mươi người trúng tuyển, cho dù mọi người đều biết thành tích thi đình cộng thêm thành tích thi tỉnh mới là thành tích khoa cử cuối. Nhưng trước khi bảng xếp hạng thứ tự chưa công bố, ai cũng không biết tình hình của mình trong thi tỉnh. Mỗi người đều cho rằng mình có hi vọng tiến vào tốp hai mươi, cho nên thành tích thi đình với họ mà nói cực kỳ quan trọng.
Từ mặc dù dễ viết, nhưng không có từ sáng chói chẳng khác nào đào thải, mỗi sĩ tử đều đau khổ suy nghĩ, vắt hết óc làm ra bài từ tốt nhất của mình.
Thời gian trôi qua ba khắc đồng hồ, cách thi đình kết thúc chỉ còn một khắc. Đương! Tiếng chuông gõ vang, quan chủ khảo Dư Thâm hô to:
- Chỉ còn lại một khắc đồng hồ, sĩ tử không động bút có thể hạ bút.
Lúc này, Lý Diên Khánh cũng không còn thời gian do dự nữa, hắn đã cấu tứ hai bài tứ, nhưng đều không thỏa mãn, rơi vào đường cùng, hắn vẫn mượn nhờ danh từ thiên cổ phá vây.
Hắn hít một hơi thật sâu, múa bút một mạch viết trên cuộn giấy:
‘Phá Trận Tử - Bắc Chinh’
Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh. Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành, sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút, cung như sấm sét đùng hoành. Phù tá giúp vua thu đất cũ, để ngàn thu chói lọi thanh danh, tiếc thay tóc bạc nhanh!
Kết thúc văn bản thi đình, sĩ tử cũng không thể rời đi, mà ngồi uống trà nghỉ ngơi trong Phượng Tê Các. Hiện giờ mới mười giờ sáng, chờ một lát còn phải phỏng vấn. Cũng không phải người nào đều có cơ hội phỏng vấn, chỉ có mười hạng đầu do Thiên tử tự mình phỏng vấn, để xác định ba hạng đầu.
Tiếp theo sẽ tuyên bố danh sách hai mươi người trúng tuyển thi đình, ba hạng đầu xưng là Tiến Sĩ Cập Đệ, hạng thứ tư đến hai mươi xưng là xuất thân Tiến Sĩ, năm trăm sáu mươi sáu người còn lại xưng là ban thưởng xuất thân đồng Tiến Sĩ. Mặc dù đều gọi Tiến Sĩ, nhưng trong đẳng cấp Tiến Sĩ lại có chỗ khác biệt.
Sau đó Lễ Bộ sẽ yết bảng ngoài hoàng thành, xác định thứ tự khoa cử cuối cùng, đồng thời gửi văn điệp trúng tuyển tới các Châu, do các Châu phái quan báo hỉ đi báo tin vui tại nguyên quán thí sinh.
Cùng lúc đó, đám Tiến Sĩ sẽ cưỡi ngựa dạo phố, cuối cùng tiến tới Quỳnh Lâm Uyển bên hồ Kim Minh tiếp nhận Thiên tử mở tiệc chiêu đãi.
Trong Phượng Tê Các, mọi người yên lặng ngồi trên ghế uống trà nghỉ ngơi. Sĩ tử muốn đi vệ sinh do thị vệ dẫn đi nhà xí, sĩ tử cũng có thể tùy ý tham quan Phượng Tê Các, nơi này trên thực tế chính là nơi nghỉ ngơi chờ đợi cho sứ thần các quốc gia, có một hành lang thật dài, trực tiếp thông tới Thiên Điện Đại Khánh Điện.
Tất cả sĩ tử đều cực kỳ yên tĩnh, bỗng nhiên có người xì xào bàn tán. Lý Diên Khánh và hơn năm mươi sĩ tử Thái Học ngồi cùng một chỗ. Lúc này, Triệu Giai cười đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lý Diên Khánh, cười nói:
- Hiền đệ rất căng thẳng sao?
- Ít nhiều cũng có!
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:
- Trong bầu không khí này, không căng thẳng cũng sẽ căng thẳng.
- Thật ra hai mươi người đứng đầu đã quyết định lúc thi tỉnh, thi đỉnh chỉ là điều chỉnh thứ tự của hai mươi người đứng đầu, trừ khi viết rất tệ hoặc viết rất chói mắt, mới có thể xuất hiện điều chỉnh thứ tự phạm vi lớn.
- Vậy còn phỏng vấn?
Võ Bang Xương bên cạnh tiến lên cười hỏi.
- Phỏng vấn là tốp ba định trước, tình huống này dung nhan tốt, khí chất tốt sẽ chiếm ưu thế.
Sĩ tử Thái Học bên cạnh đều xông tới, vội vàng hỏi:
- Tình hình phong quan năm nay sẽ thế nào? Xuất thân đồng Tiến Sĩ và xuất thân Tiến Sĩ khác nhau thế nào?
Triệu Giai khẽ cười nói:
- Thật ra chỉ có tốp ba có chút ưu thế. Loại chuyện phong quan này so với nói xem thứ tự, không bằng nói xem vận may. Giống như Trạng Nguyên khóa trước là Tần Cối, cuối cùng làm Truyền Thụ Mật Châu, mặc dù cũng là một quan lại, lại không phải quan do Lại Bộ bổ nhiệm, ngươi nói vận may này thế nào?
Tất cả mọi người đều gật đầu. Mọi người đều biết quan viên có phân chia quan Lại Bộ và quan không thuộc Lại Bộ, điều này giống như biên chế hành chính và biên chế sự nghiệp giống như đời sau, mặc dù đều là bát sắt, nhưng thực tế chênh lệch rất lớn.
Sĩ tử đều muốn làm quan viên do Lại Bộ bổ nhiệm, lưu lại triều đình tiến và các Bộ Tự, tới địa phương thì làm quan trong huyện, đây mới là mục tiêu họ theo đuổi, không ai muốn tới Châu Học dạy học, đó là chức vị lưu lại cho học sinh Thái Học.
- Vậy chúng ta có thể nhận được chức quan gì?
- Cho nên ta nói phải xem vận may. Vận may tốt, coi như xuất thân đồng Tiến Sĩ cũng có thể đảm nhiệm Chủ Bộ Huyện Úy trong huyện. Vận may không tốt có thể đi Châu Học cũng không tệ rồi, có Tiến Sĩ còn phải kiên nhẫn chờ đợi mấy năm, loại chuyện này không phải là chưa có tiền lệ.
Tất cả sĩ tử đều là người thông minh, mặc dù Triệu Giai luôn miệng nói vận may, thật ra tất cả mọi người hiểu được, không phải vận may gì, mà là quan hệ hậu trường.
Tất cả mọi người trầm mặc, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa lớn. Đám sĩ tử vội vàng đứng dậy, liền thấy phó chủ khảo Lưu Linh bước nhanh tới. Y hắng giọng một tiếng, nói với mọi người:
- Tiếp theo ta gọi mười người, nghe được tên xin đi theo ta!
Trong đại sảnh lập tức xôn xao, đây là mười hạng đầu, tất cả mọi người không nghĩ tới lại nhanh như vậy, mới nửa canh giờ đã có kết quả.
- Đây là mười hạng đầu sao?
Một sĩ tử nhỏ giọng hỏi.
- Đúng vậy!
Lưu Linh rút một phần danh sách cao giọng đọc:
- Phúc Châu Mân Huyện Trương Hoa, Lưu Châu huyện Hợp Phì Vương Trí Hòa, phủ Giang Ninh huyện Giang Ninh Kim Nghiễm, Dương Châu huyện Giang Đô Vương Ngang, phủ Khai Phong huyện Khai Phong Vương Giai, phủ Khai Phong huyện Khai Phong Giả Tu Chính, phủ Khai Phong huyện Khai Phong Tào Tốn, Tương Châu huyện Thang Âm Lý Diên Khánh, phủ Thái Nguyên Khúc Huyện Chu Nguyên, Giản Châu huyện Dương An Lâm Hồng Thái mười người xin mời đi theo ta!
Đầu Lý Diên Khánh ông lên một tiếng, có tên của hắn, nói rõ hắn thi tỉnh được mười hạng đầu, chuyện hắn lo lắng nhất không xảy ra, bài thơ hơi có chút cảm xúc kia thực sự duodwcj quan chủ khảo công nhận.
Chu Xuân dùng cùi chỏ nhẹ nhàng chạm Lý Diên Khánh một cái, giơ ngón tay cái với hắn. Lý Diên Khánh khẽ gật đầu một cái.
Lúc này, Lưu Linh cao giọng nói:
- Mời mười người vừa nhắc đi theo ta!
Trong ánh mắt hâm mộ, mười sĩ tử rời khỏi đám người, đi theo Lưu Linh dọc theo hành lang đi tới Đại Khánh Điện.
Phỏng vấn cử hành trong Thiên Điện của Đại Khánh Điện, mọi người chờ trong một gian phòng bên ngoài, Lưu Linh nói với mọi người:
- Tiếp theo là do Thiên tử tự mình phỏng vấn các ngươi, các ngươi là môn sinh của Thiên tử, dùng lễ gặp mặt của môn sinh là được rồi, không cần hành đại lễ. Cách bệ đỏ chừng một trượng dừng lại, đến lúc đó sẽ có Ngự Sử hầu trong điện chỉ điểm các ngươi, không được ngẩng đầu nhìn thẳng Thiên tử, Thiên tử để các ngươi ngẩng đầu thì các ngươi hãy ngẩng đầu, trả lời vấn đề lấy tinh giản làm quan trọng, không thể thao thao bất duyệt, phải trả lời thành thật, mọi người rõ chưa?
Mọi người cùng hành lễ:
- Hiểu được!
- Rất tốt, xin tùy tiện ngồi chờ một lát, chờ lát nữa sẽ gọi tên vào theo thứ tự. Ta nói trước một câu, trình tự tên không liên quan tới xếp hạng cuối cùng, chỉ là trình tự sắp xếp của các Châu Phủ, mọi người không cần có bất kỳ băn khoăn nào.
Mọi người vội vàng ngồi xuống, mười tên sĩ tử đều không kìm nén được kích động. Dù nói thế nào, họ đều tiến vào mười hạng đầu, ít nhất là xuất thân Tiến Sĩ nhị giáp.
Lúc này, Triệu Giai thấp giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Thực ra ta hơi căng thẳng!
- Lo lắng không giành được Trạng Nguyên hay sao?
- Không phải! Ta sợ họ sẽ cố gắng nhét Trạng Nguyên cho ta, ta hiểu rõ trong lòng, ta không nên tiến vào mười vị trí đầu.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Trong lòng ngươi có suy nghĩ gì vậy? Những người này ngoại trừ ta ra, ngươi còn biết ai?
- Ai cũng không biết!
- Sao lại không được, ngươi cũng không biết tài học của họ. Ngươi làm sao có thể xác định mình không bằng người khác?
- Chỉ là một loại cảm giác của ta!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lúc này, một hoạn quan cao giọng hô ở cửa ra vào:
- Mời Phúc Châu Trương Hoa vào điện phỏng vấn!