Chương 302: Gặp phục kích.
Chương 302: Gặp phục kích.Chương 302: Gặp phục kích.
Lý Diên Khánh chủ quản Kỵ Ti, hắn biết toàn bộ chiến mã quân Tống phía tây Hoàng Hà cộng lại chẳng qua hai ba trăm thớt, đâu có khả năng xuất hiện hơn trăm kỵ binh. Không cần phải nói, đây chắc chắn là kỵ binh Tây Hạ cắt đứt đường lui của hắn, hắn có cảm giác rơi vào cạm bẫy.
Nhưng hiện giờ hắn không có thời gian suy nghĩ. Hắn giục ngựa chạy nhanh về phía đông bắc, đi được ba dặm, liền thấy một thủ hạ của Vương Quý phía đối diện, binh sĩ hô:
- Lý Tham Quan bên này!
Lý Diên Khánh tóm gã:
- Nhanh lên ngựa!
Binh sĩ bị kéo lên chiến mã, gã chỉ về phía trước:
- Chúng ta ở trên gò núi phía trước, áp quan để ta tới Ô Long Trại cầu viện!
- Ngoại trừ đường về của chúng ta, ngươi có biết đường khác không?
- Ta biết, còn hai con đường nhỏ.
- Vậy thì đi đường nhỏ, đường về của chúng ta bị kỵ binh Tây Hạ cắt đứt rồi.
Lý Diên Khánh mang theo binh sĩ đi vào một khe rãnh. Binh sĩ nói:
- Phía dưới khe rãnh cũng có một con đường nhỏ có thể tiến tới Ô Long Trại, Lý Tham Quan đi cùng ta!
Lý Diên Khánh lắc đầu, chiến mã mang theo hai người không chạy thoát khỏi kỵ binh Tây Hạ, sớm muộn sẽ bị bắt:
- Ngươi nhanh đi báo tin, bản thân cẩn thận một chút.
Binh sĩ nhảy xuống ngựa, chạy xuống khe rãnh. Lý Diên Khánh giục ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Truy binh phía sau cũng không tăng tốc đuổi theo, mà không nhanh không chậm nhìn chằm chằm hắn. Đây chính là con mồi điển hình, chỉ cần màn đêm buông xuống, con mồi này sẽ rất khó thoát khỏi sự đuổi bắt của đàn sói.
Lúc này, hắn trông thấy trên đỉnh đồi núi phía trước có cờ xí vung vẩy, hắn lập tức giục ngựa chạy về phía đồi núi.
Đồi núi này chính là đồi núi mà họ vừa bị phục kích, chẳng qua lúc trước họ bị phục kích phía tây, hiện giờ là mặt phía đông. Lý Diên Khánh giục ngựa thuận theo một đường nhỏ uốn lượn đi lên đỉnh núi.
Chưa đến đỉnh núi, Vương Quý liền tiến tới đón:
- Vừa rồi ta phái một huynh đệ đi, ngươi có gặp không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Hắn đi theo một con đường nhỏ về báo tin.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Vương Quý nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ nó, phía đông cũng có cung tiễn thủ phục kích, lại chết hai huynh đệ, thực sự không đi được, chúng ta đành phải lên núi.
Lý Diên Khánh nhíu mày:
- Thật là kỳ quái, đường lui của chúng ta cũng có chí ít trăm tên kỵ binh chặn đường. Ta cảm thấy dường như chúng ta tiến vào vòng mai phục, thám tử Tây Hạ đều phục kích như vậy sao?
- Nói linh tinh, xưa nay thám tử Tây Hạ sẽ không vượt quá mười người. Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, tại sao lại có thể có hơn trăm kỵ binh?
- Họ tới rồi!
Có binh sĩ hô to.
Lý Diên Khánh vội vàng đi về phía trước, giao ngựa cho một tên thủ hạ. Hắn đi tới phía sau một tảng đá, vươn đầu nhìn xuống chân núi.
Chỉ thấy hai đội kỵ binh Tây Hạ từ phía đông và phía tây tập trung lại, chừng một trăm năm mươi một trăm sáu mươi người. Sắc mặt Vương Quý cũng thay đổi, tại sao lại có nhiều địch nhân Tây Hạ như vậy?
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn một chút binh lực của họ. Thủ hạ của Vương Quý có ba người chết, một người đi báo tin, chỉ còn lại sáu người. Thủ hạ của hắn có một người trọng thương, một người chết, chỉ còn lại bốn người. Tăng thêm hắn và Vương Quý tổng cộng chỉ có mười hai người.
- Lúc nào viện quân mới có thể đuổi tới?
- Điều này cần phải xem Tần Nhị có thể trốn thoát khỏi người Tây Hạ chặn đường hay không.
- Hắn đi đường nhỏ, chắc là có thể trốn thoát!
Vương Quý suy nghĩ một chút nói:
- Nơi này cách Ô Long Trại đại khái bốn mươi dặm, nhanh nhất cũng phải trưa mai viện quân mới có thể tới.
Lý Diên Khánh đau đầu, liền vẫy tay với mọi người:
- Tất cả mọi người tới đây!
Mười tên binh sĩ đi tới, Lý Diên Khánh nói với mọi người:
- Người chúng muốn bắt có lẽ là ta, chỉ là nếu ta bị bắt, người Tây Hạ sẽ không để lại người sống. Nếu không muốn chết, mọi người đánh một trận, chỉ cần chống đỡ đến lúc viện quân đến, chúng ta sẽ có hi vọng sống sót.
Vương Quý vội vàng bổ sung:
- Mọi người có thể còn chưa biết, Lý Tham Quân là hạng nhất đại hội cung mã năm trước, ngay cả tiễn thủ đứng đầu Tây Hạ cũng thua trong tay hắn. Có Lý Tham Quân ở đây, chúng ta nhất định có thể chống đỡ được viện quân đến.
Nghe nói Lý Tham Quân lại là hạng nhất đại hội cung mã, trong mắt mọi người đều lóe lên một tia hi vọng, đều siết chặt nắm đấm.
Lý Diên Khánh lại kiểm tra một chút binh khí, mỗi người đều có một bộ cung tên và một cây đao, chẳng qua Vương Quý thu thập lại tên và binh khí của binh sĩ bỏ mình, tổng cộng có mười lăm túi tên, một túi tên hai mươi mũi, khoảng gần ba trăm mũi.
Lý Diên Khánh lại nhìn địa hình chung quanh một chút, chỉ có hai con đường, hoặc đi tới từ lưng chừng núi bên kia, hoặc là đi đường nhỏ mà hắn đi ban nãy, rất có lợi cho họ.
Lý Diên Khánh liền nói với Vương Quý:
- Tên không nhiều, mọi người cùng bắn tên thì hơi lãng phí, không bằng chọn mấy huynh đệ tiễn pháp chuẩn bắn tên, những người khác dùng đá ném.
Nói đến đá, Vương Quý bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Lão Lý, không phải ngươi cũng biết ném đá sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Trong túi ngựa của ta còn có một bộ cờ đá, ba mươi hai quân, vốn định đi đường nhàm chán đánh cờ với mọi người, hiện giờ ta dự định lúc nguy cấp sẽ dùng nó.
Vương Quý giống như được tiêm vào một châm kiên cường. Gã biết rõ Lý Diên Khánh ném đá rất giỏi, lập tức hưng phấn:
- Nghe ta nói, ta có một kế, có thể gia tăng không ít cung tên binh khí cho chúng ta.
Gã nhỏ giọng nói vài câu bên tai Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh vừa bực mình vừa buồn cười, gõ một cái lên đầu gã:
- Ngươi lại lấy ta ra làm mồi câu?
Vương Quý cười hì hì nói:
- Bọn họ rõ ràng là đến bắt ngươi mà!
Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức ngưng trọng. Câu này của Vương Quý nói trúng chỗ yếu hại, gần hai trăm thám tử Tây Hạ tới bắt mình, tại sao họ biết mình là ai? Tại sao họ biết đường đi của mình, còn có, chắc chắn người Tây Hạ sớm nhận được tin tức, mới phái hai trăm người ẩn núp tới đây, là ai nói cho họ?
Lý Diên Khánh chợt nhớ tới hai tòng sự kiếm cớ lưu lại Ô Long Trại, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi. Ngay từ đầu, hắn đã rơi vào cạm bẫy, có người muốn mượn tay người Tây Hạ diệt trừ mình.
- Thế nào?
Vương Quý hỏi:
- Biện pháp của ta không thể thực hiện sao?
Lý Diên Khánh cắn chặt hàm răng, chậm rãi gật đầu nói:
- Đã là chúng muốn chơi, chúng ta liền chơi với chúng tới cùng!
Sau nửa canh giờ, hai mươi binh sĩ Tây Hạ chậm rãi bò lên đỉnh núi dọc theo con đường quanh co nhỏ hẹp. Mỗi binh sĩ tay cầm tấm chắn, tay khác cầm trường mâu, họ cẩn thận từng li từng tí.
Trên đỉnh núi, Lý Diên Khánh cười nói với Vương Quý:
- Người ta cầm tấm chắn lên núi, ngươi cảm thấy chúng sẽ để cho ta đắc thủ sao?
Vương Quý hơi ngây dại, gã vốn muốn để Lý Diên Khánh dùng đá đả kích binh sĩ Tây Hạ tiến công thăm dò tại khoảng cách gần, nhưng người ta cũng không ngốc, tay cầm lá chắn lên núi, vậy phải làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Vẫn hành động dựa theo kế hoạch cũ, ít nhất có thể kiếm được mấy bộ khôi giáp và lá chắn.
Vương Quý gật đầu một chút, vung tay với mấy tên thủ hạ:
- Đi theo ta!
Họ ẩn núp từ một hướng khác trên đỉnh núi, mai phục ở giữa sườn núi. Núi nhỏ cũng không cao, khoảng ba mươi trượng, cũng chính là khoảng trăm mét. Khoảng sáu mươi mét chỗ sườn núi có một vùng đất bằng, mọc đầy bụi cây.
Đội kỵ binh Tây Hạ này một đội Cầm Sinh Quân thuộc Tả Sương Thần Dũng Quân Tây Hạ, Cầm Sinh Quân tiếng thối nổi danh, đó là bởi vì từ trước người Đảng Hạ đã có truyền thống cướp đoạt người Hán làm nô lệ.
Đến thời đại Lý Nguyên Hạo càng trở nên trầm trọng. Khi Lý Nguyên Hạo áp dụng các loại cải cách, nhu cầu đối với nô lệ của xã hội Đảng Hạng ngày càng tăng trưởng. Vì thỏa mãn nhu cầu rất lớn của xã hội Đảng Hạng, Lý Nguyên Hạo đặc biệt thiết lập một đội quân mười vạn người lấy cướp đoạt nô lệ làm mục tiêu trực tiếp, đây chính là Cầm Sinh Quân.
Tổ phụ của Lý Sư Sư là bị Cầm Sinh Quân cướp đến Tây Hạ làm muối nô.
Sĩ quan cấp thấp nhất của quân đội Tây Hạ gọi là tiểu thủ lĩnh, trăm người thì có chính thủ lĩnh, trên nữa là chính Phó Tá Tướng. Hai trăm Cầm Sinh Quân hôm nay là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cũng là đội ngũ bắt nô lệ nhiều lất, lập công liên tục.
Thủ lĩnh thống soái của đội kỵ binh Tây Hạ tinh nhuệ này là một Phó Tá Tướng, gọi là Dã Lợi An, là một người Đảng Hạng. Gã phụng lệnh đuổi bắt quan văn quan trọng của Tây Bắc Quân là Chủ Sự Tham Quân, gã nhận được mệnh lệnh, quan văn này trị giá năm ngàn nô lệ, sai gã phải bắt trở về Tây Hạ.
Đại đa số người Đảng Hạng không biết chữ, nhất là người Đảng Hạng trong các bộ lạc, khái niệm của cải của họ là lạc đà, dê bò và nô lệ. Quan văn Đại Tống giá trị năm ngàn nô lệ, Dã Lợi An làm sao có thể không coi trọng. Gã dựa theo tình báo nhận được trước đó bố trí mai phục, quả nhiên vây cản được quan văn này.
Dã Lợi An có kinh nghiệm đuổi bắt nô lệ người Hán cực kỳ phong phú. Nhiều năm qua, gã dẫn quân xông vào Tống cảnh mấy chục lần, chưa hề thất thủ, thậm chí rất nhiều thợ săn người Tống cũng bị gã bắt.
Kinh nghiệm của gã đó là không nên ra tay nóng vội, chỉ cần nhìn chằm chằm con mồi, chờ con mồi chạy mệt rồi, chính là lúc họ hạ thủ. Chỉ là lần này Dã Lợi An không nghĩ tới, con mồi lại chạy lên đỉnh núi, điều này khiến ưu thế kỵ binh của chúng mất đất dụng võ.
- Tá Tướng, lên núi từ phía tây, có thể trực tiếp giết tới chỗ ẩn thân của chúng!
Một thủ lĩnh thấp giọng đề nghị.
Dã Lợi An nhìn qua núi đồi lắc đầu:
- Không nên gấp, trước thăm dò vũ lực của chúng. Người Hán nói biết người biết ta, bách chiến bách thắng, chúng ta cũng giống như vậy mà!
- Chỉ sợ bọn chúng chạy về phía tây.
- Sẽ không, bên kia ta mai phục hai mươi tên gác ngầm, chúng không qua được.
- Chỉ sợ hai mươi huynh đệ này lành ít dữ nhiều!
Dã Lợi An cười lạnh:
- Đây chính là ta hi vọng.
Trong mỗi đội quân Tây Hạ đều sẽ mang theo binh ngoại tộc, cũng chính là binh sĩ không phải tộc Đảng Hạng. Họ gọi là Chàng Lệnh Lang, lấy nô lệ người Hán và nô lệ dân tộc khác làm chủ. Họ ở quân đội đều dùng để xông pha chiến đấu, giết chết số lượng quân địch nhất định họ sẽ có thể thu hoạch được tự do, điều này có lực hấp dẫn cực lớn đối với những binh sĩ nô lệ này.
Hai mươi tên lính này chính là Chàng Lệnh Lang, họ khoác giáp da nặng trên người, tên bình thường bắn không thể xuyên qua hai tầng giáp da của họ, huống chi còn có tấm chắn bảo hộ.
Lúc này, hai mươi binh sĩ tập kích đã leo lên eo núi, đang bò tới đỉnh núi.