Chương 303: Tuyệt cảnh chém giết.
Chương 303: Tuyệt cảnh chém giết.Chương 303: Tuyệt cảnh chém giết.
Đường núi rất hẹp, hai mươi binh sĩ tập kích xếp thành một hàng dài, nối nhau leo lên phía trên. Lúc này, một mũi tên bắn nhanh tới, trúng giữa trán binh sĩ Tây Hạ dẫn đầu. Binh sĩ Tây Hạ kêu thảm một tiếng, lập tức mất mạng, lăn xuống từ trên sườn núi.
Binh sĩ thứ hai sợ hãi trốn sau tấm chắn, nửa ngày không dám động. Khi gã vừa mới lộ mặt, lại một mũi tên mạnh mẽ phóng tới. Tên này bắn trúng mi tâm, binh sĩ Tây Hạ thứ hai ngay cả một tiếng rên cũng không có liền lộn nhào xuống.
Sau đó binh sĩ thứ ba và thứ tư liên tục trúng tên, tất cả đều một tên mất mạng, lăn xuống núi.
Mấy binh sĩ quân Tống trên núi liên tục lớn tiếng khen hay. Tiễn pháp của Lý Tham Quan quả thực khiến họ mở rộng tầm mắt, chỉ cần vừa lộ mặt, đều bị một tên bắn chết.
Lúc này, binh sĩ Tây Hạ thứ năm và thứ sáu cũng lăn xuống núi. Khoảng cách quá gần, chỉ hơn hai mươi bước, cung tên cường đại đủ sức xuyên kim phá thạch, hai người họ đều bị tên trực tiếp bắn thủng mũ giáp, mũi tên mạnh mẽ bắn thủng đầu lâu. Mấy binh sĩ quân Tống nhìn thấy nghẹn họng trân trối, dĩ nhiên có thể bắn thủng mũ giáp!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Hai mũ giáp tốt thực đáng tiếc, chẳng qua đoán chừng còn có thể sử dụng.
Lúc này, tiếng trống vang lên dưới núi, đây là Tá Tướng Dã Lợi An thúc dục binh sĩ nô lệ còn lại tiếp tục tấn công. Gã thấy rõ ràng, trên núi có một thần xạ thủ tiễn pháp rất chuẩn. Chỉ là Lý Diên Khánh cởi bỏ áo quan, gã nhất thời không nhận ra người bắn tên chính là quan viên triều Tống trị giá năm ngàn nô lệ mà họ muốn bắt.
Dã Lợi An quay đầu nói với mấy người bắn nỏ:
- Bắn hắn xuống!
Năm tên nỏ thủ Tây Hạ vội chạy tới, dùng giương nỏ quân dụng lên, nhắm một tảng đá lớn chỗ đỉnh núi. Thần Tiễn Thủ quân Tống trốn sau tảng đá này.
Lúc này, Lý Diên Khánh đã bắn giết mười binh sĩ Tây Hạ. Mười binh sĩ còn lại nằm trong bùn đất không dám cử động, mỗi người giơ tấm chắn, ngay cả mũ giáp cũng đỡ không nổi mũi tên của đối phương, quả thực khiến họ sợ hãi muốn chết.
Nhưng chủ tướng lại không cho họ bất cứ cơ hội nào, lại nổi trống thúc chiến. Quân kỷ của quân Tây Hạ cực kỳ nghiêm khắc, người không nghe quân lệnh phải chịu cực hình, cả nhà sung quân. Dưới tiếng trống thúc giục, nếu họ không chiến, cho dù có thể rút về cũng sẽ bị xử trảm, hơn nữa còn liên lụy người nhà.
Mười binh sĩ còn lại không thể không run sợ đứng dậy tiến công lần nữa. Nhưng họ vừa mới đứng dậy, ba mũi tên liên tục phóng tới, ba binh sĩ đều bị bắn thủng mũ giáp mà chết. Đúng lúc này, năm mũi tên gào thét bắn về phía Lý Diên Khánh vừa mới lộ mặt. Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng lách người trốn sau đá, năm mũi tên lượn qua chỗ hắn vừa lộ mặt.
Lúc này, Lý Diên Khánh lăn khổi chỗ, trốn đến phía sau một tảng đá khác ngoài một trượng. Hắn lại liên tục bắn bốn tên, cũng không nhìn kết quả, trực tiếp lui về tảng đá lớn phía sau. Binh sĩ quân Tống bên cạnh giơ ngón cái với hắn, bốn người đều bị bắn giết.
- Lý Tham Quân, còn ba người, họ muốn xuống núi.
Lý Diên Khánh lại lăn mình một cái, trở về phía sau tảng đá lúc đầu. Hắn bỗng nhiên lách mình, một mũi tên bắn ra, mũi tên này trúng giữa gáy tên lính sau cùng. Không chờ Lý Diên Khánh bắn mũi thứ hai, ba mũi tên phía dưới núi bắn nhanh tới, hắn không thể không lách mình trốn phía sau tảng đá lớn.
Sau một lúc lâu, binh sĩ quân Tống quan sát bên cạnh cao giọng nói:
- Tham Quân, hai người cuối cùng đã xuống núi rồi.
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng nặn vai mấy lần, dù sao cũng là cung hai thạch, liên tục kéo cung mười tám lần, khiến hắn thoáng tê tay.
Vương Quý trốn trong bụi cỏ ở một sườn núi khác, hôm nay coi như gã tận mắt nhìn thấy Lý Diên Khánh bắn giết binh sĩ Tây Hạ. Ngắn ngủi không tới nửa canh giờ liền bắn giết mười tám người, quả thực khiến Vương Quý trợn mắt há mồm. Lúc này, gã mới khẽ thở dài:
- Mẹ nó, lão tử vĩnh viễn không đuổi kịp hắn.
- Áp quan, hai người kia chạy mất rồi.
Một binh sĩ bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Vương Quý lập tức thấp giọng quát:
- Lên theo ta, đi dán vào núi, đừng để người phía dưới trông thấy chúng ta.
Vương Quý thấy hai binh sĩ cuối cùng lui xuống, gã lập tức dẫn đầu năm binh sĩ dán vào núi phi nước đại, một lát liền chạy tới chỗ thi thể quân địch. Vương Quý tâm ngoan thủ lạt, gã thấy hai người trong đó chưa chết hẳn, liền rút chủy thủ vạch một cái trên cổ hai người đó, cắt đứt khí quản của họ. Bọn họ cùng ra tay, lột bỏ khôi giáp của mười tám tên lính, cầm binh khí lên, mỗi người ôm một bó binh khí khôi giáp, trở về dọc theo đường cũ, từ trong khe ở kín đáo bò lên đỉnh núi.
- Lão Lý, lần này thu hoạch không ít đâu!
Vương Quý và binh sĩ đặt binh khí khôi giáp tịch thu được ở chung một chỗ, mừng khấp khởi nói:
- Đạt được hai mươi chiếc trường mâu, mười tám thanh chiến đao, còn có khôi giáp và tấm chắn.
- Đáng tiếc không có tên!
Lý Diên Khánh hơi tiếc nuối.
- Trước đừng để ý nhiều như vậy, mặc khôi giáp vào rồi nói.
Vương Quý gọi binh sĩ mặc khôi giáp của người Tây Hạ. Mấy tên quân sĩ của Lý Diên Khánh và thủ hạ của Vương Quý đều là giáp da tương đối mỏng manh, không đỡ nổi cung tên, kém xa giáp da hai tầng chắc chắn của người Tây Hạ.
Mỗi người đều mặc giáp da, cầm một cây trường mâu và một tấm chắn, họ cũng coi như võ trang đầy đủ.
Lúc này, một binh sĩ chạy tới khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Tham Quân, Lâm Tiểu Ất đã tắt thở rồi.
Lý Diên Khánh đau xót trong lòng, hắn thả cung tên trong tay ra, chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ất nằm một góc, nhìn khuôn mặt còn hơi ngây thơ kia. Lâm Tiểu Ất đã an tường nhắm hai mắt, một thiếu niên mới mười ba tuổi, cứ chết trong tay người Tây Hạ như vậy.
Lý Diên Khánh cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Đây là trong cương vực Đại Tống, những chuyện này vốn không nên xảy ra, nhưng chiến tranh tàn khốc như vậy vẫn xuất hiện.
Cũng bởi vì trong quân Tây Bắc có nội gian, vì chút xíu quyền lực không tiếc bán đồng liêu, không tiếc bán lợi ích quốc gia. Lý Diên Khánh hận nghiến răng, thầm nói:
- Triệu Nguyên, nếu Lý Diên Khánh ta không giết ngươi, thề không làm người!
Vương Quý đi tới vỗ vai Lý Diên Khánh:
- Muốn báo thù sau này hãy nói, trước tiên nghĩ tới chúng ta giữ mạng thế nào đi!
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, để hai quân sĩ an táng Lâm Tiểu Ất ngay tại chỗ.
Hắn đi tới trước tảng đá lớn ngồi xuống nói:
- Hai mươi người tấn công vừa rồi chỉ là tấn công thăm dò, người Tây Hạ đang tìm nhược điểm của chúng ta.
- Nhược điểm của chúng ta là quá ít người.
- Đúng vậy! Đây là nhược điểm của chúng ta, chẳng qua cũng là nhược điểm của chúng.
- Ngươi nói là, binh lực của chúng cũng quá thiếu thốn sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chúng đều là kỵ binh, kỵ binh đuổi bắt chúng ta, hai trăm người là dư xài. Nhưng hiện giờ chúng đang tấn công núi, không cách nào lợi dụng ưu thế kỵ binh, số người không đủ. Ta đoán chừng sau lần thăm dò này, chúng sẽ tấn công vào tối hôm nay.
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Biện pháp tốt nhất là xử lý thủ lĩnh của chúng. Mặc dù không đến mức dọa chúng chạy, nhưng ít ra có thể kéo một chút thời gian.
Vương Quý cúi đầu suy nghĩ một lát nói:
- Ta cảm thấy tử thủ đỉnh núi này quá bị động.
- Cũng không thể nói bị động, ngươi có thể nghĩ đến lên núi đã là sách lược rất cao minh, lập tức để người Tây Hạ biến thành kẻ thọt.
Vương Quý lập tức đắc ý:
- Đã nói kinh nghiệm của ta phong phú hơn ngươi mà! Lúc ấy mấy huynh đệ đều đề nghị trốn vào trong khe, nhưng ta cảm thấy không ổn. Trốn trong khe kẻ địch sẽ ở trên cao nhìn xuống, trốn trên đỉnh núi sẽ biến thành chúng ta ở trên cao nhìn xuống, chúng không mò ra được động tĩnh của chúng ta…
- Được rồi! Khen ngươi một câu ngươi liền lên trời, chỉ nói không được, vẫn nên suy nghĩ tiếp theo làm thế nào? Một khi tới ban đêm, nếu như chúng dùng cung tên chặn chúng ta, tấn công lên núi cũng không khó.
Vương Quý cười nói:
- Mục đích của chúng ta là kéo dài thời gian, biện pháp kéo dài thời gian tốt nhất là không ngừng đổi chỗ, còn có thể thế nào, chạy về phía tây thôi!
Lý Diên Khánh nhìn sắc trời một chút, đã lúc hoàng hôn, thời gian của họ đã không còn nhiều. Lý Diên Khánh nhìn lại phía tây, ở giữa đồi núi này có một rừng cây tùng hiếm thấy, có lẽ họ có thể lợi dụng rừng cây làm yểm hộ.
Hắn gật nhẹ đầu:
- Vậy đi về hướng tây!
Vương Quý thấy Lý Diên Khánh tán thành ý nghĩ của mình, vội vàng bổ sung:
- Phía trước chắc chắn có phục binh của người Tây Hạ, phòng ngừa chúng ta rút về phía tây, sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho chúng ta.
- Không có việc gì, chúng ta có tấm chắn và giáp dày, không sợ chúng phục kích.
…
Màn đêm yên lặng giáng xuống, thời điểm sắc trời còn chưa tối, Lý Diên Khánh dẫn mười một người bắt đầu nhanh chóng rút về phía tây, trong đó có một tên binh sĩ dắt hai con ngựa đi cuối cùng.
Họ rút lui rất có chương pháp, bốn binh sĩ giơ tấm chắn mở đường phía trước. Mặt đất nhấp nhô gồ ghề, không ngừng có khe nhỏ ngăn đường, họ đành phải không ngừng đi đường vòng, lộ trình chừng bảy tám dặm, sắc trời hoàn toàn tối mới đến nơi.
Lúc này, một khe rãnh chừng hơn mười trượng cản đường, cách đó không xa là rừng tùng. Bỗng nhiên, một hồi mũi tên bắn nhanh tới, bắn trúng tấm chắn và nham thạch bên cạnh. Mọi người vội vàng ngồi xuống, khe đối diễn vang lên tiếng kèn trầm thấp.
Vương Quý lập tức căng thẳng:
- Lão Lý, làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh đánh giá khe rãnh một chút, khe rãnh ước chừng sâu mười trượng, từ chính diện chắc chắn không qua được, chẳng qua có thể đi từ bên cạnh, chỉ là hơi tốn thời gian. Hắn lập tức nói với Vương Quý:
- Ngươi ở nơi này hấp dẫn chúng, ta bắt chúng từ phía sau.
Lý Diên Khánh rút đoản kiếm từ trong túi ngựa ra, lại treo túi cờ tướng nhỏ bên hông. Lúc này, hắn sờ lấy hai quyển văn thứ trong túi ngựa, đây là công văn hắn chuẩn bị tới Thần Tuyền Trại và Thông Tần Trại tuần sát kiểm tra. Hắn hơi động trong lòng, hắn giao hai quyển văn thứ này cho Vương Quý, khẽ nói với gã vài câu.
Vương Quý gật đầu:
- Yên tâm đi! Ta sẽ làm thỏa đáng.
Gã lại giao một chiếc áo da cho Lý Diên Khánh:
- Trong này là mười tám thanh chủy thủ tịch thu được, đều rất tinh xảo, đoán chừng là chúng dùng để cắt thịt, ngươi mang theo đi!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Không cần nhiều như vậy!
Hắn chọn mười thanh chủy thủ hơi nhỏ mang lên lưng, cũng không mang cung tên, trực tiếp tuột xuống từ bên sườn dốc.
Các binh sĩ hơi lo lắng nhìn bóng lưng Lý Diên Khánh. Một người thấp giọng hỏi Vương Quý:
- Lý Tham Quân không mang theo cung tên có được không?
Vương Quý hơi đắc ý cười nói:
- Các ngươi không biết, trong cự ly ngắn, hắn có thủ đoạn còn lợi hại hơn cung tên.
Vương Quý rút một mũi tên ra, giương cung lắp tên, nhắm chuẩn một bóng đen bắn tới. Liền nghe được một tiếng hét thảm, một binh sĩ Tây Hạ bị gã bắn trúng.
Vương Quý khẽ giật mình, gã lại bắn trúng, lòng tin của gã lập tức tăng mạnh, cảm giác mình cũng không thua lão Lý. Vương Quý lại rút một mũi tên, đặt lên dây cung kéo căng cung nhắm một bóng đen khác.