Chương 306: Bao vây tiêu diệt quân địch.
Chương 306: Bao vây tiêu diệt quân địch.Chương 306: Bao vây tiêu diệt quân địch.
- Lão Lý, ngươi cảm thấy liệu người Tây Hạ có bỏ qua chúng ta không?
Vương Quý vừa hỏi vừa không ngừng nhìn về sau.
- Ta đã tính số người của bọn chúng rồi. Hiện tại chúng ước chừng còn có chừng trăm người. Chúng ta chỉ lấy đi năm mươi con ngựa, vậy bọn hắn còn có một trăm năm mươi con chiến mã. Ta cảm thấy bọn hắn nhất định sẽ tiếp tục truy đuổi. Trừ phi chúng ta tiến vào Ô Long trại, bằng không bọn hắn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vương Quý thở dài, nói:
- Ngươi nói đúng, người Tây Hạ vẫn có tiếng là không bao giờ chịu nhận thua. Chúng ta phải tăng thêm tốc độ, bọn chúng sắp đuổi theo đến nơi rồi.
Cả bọn tăng tốc phi về phía trước. Ước chừng hơn được hai mươi dặm, bỗng nhiên một tên lính chỉ vào phía trước hô to:
- Kia là quân đội của chúng ta phải không?
Lý Diên Khánh và Vương Quý đều nhìn thấy, một đội quân ước hai ngàn người đang đi theo hàng hướng về phía bọn. Khi cách bọn hắn chỉ có mấy trăm bước, Vương Quý vui sướng nói:
- Nhất định là viện quân đến rồi!
Gã vội giục ngựa chạy xông đi lên, phất tay hô to:
- Ta là thần tiễn A Quý!
Lý Diên Khánh chợt quay đầu nhìn lại phía sau. Chỉ là hắn mơ hồ như cảm thấy mặt đất rung lên rất nhỏ. Dù rất nhỏ, nhưng nó lại là cái tín hiệu chính cống báo hiệu quân Tây Hạ đã đuổi tới.
Lý Diên Khánh dường như không một chút lưỡng lự giục ngựa chạy gấp. Chỉ một lát đã chạy đến trước mặt Tôn Thanh, hắn không kịp nhiều lời, vội vàng nói:
- Mau để quân mai phục hai bên, kỵ binh Tây Hạ đã đuổi tới nơi rồi.
Tôn Thanh phản ứng cực nhanh, quay đầu ra lệnh:
- Lập tức mai phục hai bên!
Binh sĩ quân Tống nghiêm chỉnh huấn luyện, chia nhau chạy ra hai hướng rồi nằm rạp người xuống đất. Lý Diên Khánh nói với Tôn Thanh:
- Xin Tri trại cũng mai phục đi. Chúng ta tiếp tục chạy lên phía trước, dẫn dụ quân địch.
- Có bao nhiêu người?
Tôn Thanh vội hỏi.
- Ước chừng khoảng một trăm người, đều là kỵ binh.
Mới chỉ là một trăm kỵ binh thôi. Tôn Thanh hơi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu ngựa lại chạy về hướng đông, nhanh chóng ẩn thân tại phía sau một mô đất. Lý Diên Khánh dẫn một đám người tiếp tục hướng phía trước chạy gấp. Chỉ một lúc sau, phía sau bọn họ chừng mấy trăm bước xuất hiện vô số chấm đen nhỏ. Khoảng trăm tên kỵ binh Tây Hạ đang đuổi theo đến nơi, cuốn theo cả đám bụi màu vàng.
Binh tướng bỏ mình vì trận, hai tên thủ lĩnh chính đều cảm thấy chẳng còn cách nào trở về báo cáo. Ngoài việc tiếp tục truy đuổi, bọn chúng cũng không còn sự lựa chọn khác. Trăm tên kỵ binh Tây Hạ ra roi thúc ngựa phi nước đại trên đất đỏ cao nguyên. Hầu hết binh sĩ đều là cưỡi song mã, tốc độ tật nhanh.
Một thủ lĩnh chính lúc này đã nhìn thấy đám ngựa chạy trốn ở phía trước. Y mừng rỡ hô to:
- Bọn hắn ngay ở phía trước. Mau đuổi.
Binh sĩ Tây Hạ ai cũng thành thạo thuật cưỡi ngựa. Bọn họ đã bị thương nặng khi tấn công núi, lại mất chiến mã nên đã thở không ra hơi từ rất lâu. Giờ lại phi nước đại không ngừng, rồi bất ngờ rơi vào trong vòng mai phục quân Tống.
Tôn Thanh thấy thời cơ đã đến, liền ra lệnh:
- Bắn!
Tiếng mõ hô bắn tên đồng loạt vang lên, binh sĩ quân Tống mai phục hai bên đồng loạt giương cung bắn tên. Tên dày như mưa bắn về phía trăm tên kỵ binh Tây Hạ. Phục kích tới quá đột ngột khiến kỵ binh Tây Hạ không kịp đề phòng, trúng tên rơi xuống ngựa ào ào. Trăm tên kỵ binh Tây Hạ trúng tên rơi ngựa mất tới hơn bốn chục mạng.
Một thủ lĩnh chính thấy tình thế không ổn, hô to:
- Rút lui!
Hơn năm mươi tên kỵ binh Tây Hạ quay đầu muốn chạy lui. Tiếng trống quân Tống đánh dồn dập, hai ngàn binh sĩ vây quanh đánh tới vây quanh hơn năm mươi tên lính Tây Hạ. rừng trường mâu dày đặc đâm vào khiến lính Tây Hạ rên la thảm thiết rơi khỏi mình ngựa.
Chỉ trong vòng dhông đến một khắc đồng hồ, trận phục kích đã kết thúc. Cả trăm tên kỵ binh bị giết không một người sống sót.quân Tống thu được hơn một trăm con chiến mã cộng thêm với số chiến mã bọn Lý Diên Khánh thu được, lại có một trăm bảy mươi con chiến mã. Tôn Thanh vui đến nỗi miệng không khép lại nổi. Tiêu diệt hai trăm tên Cầm Sinh Quân, có thể đây là thành tích chiến đấu của quân Tống lớn nhất trong gần hai năm qua.
Lúc này, Lý Diên Khánh đi lên phía trước chắp tay nói:
- Đa tạ Tôn Tri trại kịp thời đến nơi. Nếu không lần này ta khó mà thoát được kiếp nạn này!
Đâu có! Đâu có! Bảo hộ Lý tham quân là bổn phận của chúng ta. Do chúng ta hộ vệ không chu toàn, khiến Lý tham quân đã vất vả một phen rồi.
Lý Diên Khánh thở dài, nói:
- Nếu không phải áp quan Vương Quý liều chết hộ vệ, một quan văn như ta làm sao có thể trốn thoát được dưới tay hai trăm kỵ Binh. Vương áp quan trí dũng song toàn, hi vọng Tôn Tri trại có thể đề bạt ban thưởng cho hắn.
Tôn Tri trại cũng không biết Lý Diên Khánh biết võ nghệ. Ycũng cảm thấy rất kinh ngạc. Vương Quý chỉ có mười mấy người, thế mà xử lý hơn một trăm người. Thế chẳng phải đại tài a! Không hổ là kẻ xuất thân từ võ học ra. Chịu ấm ức với cái chức áp quan thực sự thật là đáng tiếc. Ngay lập tức trong lòng y có ý muốn lôi kéo Vương Quý.
Nghĩ vậy y liền nói với Vương Quý:
- Từ giờ trở đi, ta đề bạt ngươi là đội trưởng! Thưởng ngân ba trăm lượng.
Vương Quý đứng ở bên nghe thấy Lý Diên Khánh tranh công cho mình, mặt đỏ đến tận mang tai. Trong lòng gã vừa cảm động, lại hơi thẹn thùng. Lúc này, Lý Diên Khánh ở một bên nháy mắt với gã. Bất đắc dĩ, gã đành phải tiến lên khom người nói:
- Tiểu tướng cảm tạ ân thưởng Tri trại. Chỉ muốn xin phép tiểu tướng phân bạc thưởng cho các huynh đệ cùng chiến đấu.
Tôn Thanh thấy gã hậu đãi thủ hạ, trong lòng lại có ấn tượng hơn với gã. Y gật đầu nói:
- Vậy thì thưởng thêm hai trăm lạng bạc ròng. Ngươi có thể phân cho bọn hắn.
- Đa tạ Tri trại thông cảm!
Vương Quý lại hướng về Lý Diên Khánh thi lễ, nói:
- Đa tạ Lý tham quân hậu ái!
Lý Diên Khánh mỉm cười, nói:
- Ngươi kiếm nhiều chiến mã như vậy cho Ô Long trại. Tri trại vô cùng cảm kích đối với ngươi cơ đấy!
Tôn Thanh đại hỉ, nói:
- Lý tham quân đã đồng ý để lại hết những này ngựa cho chúng ta ư?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta chỉ cần hai mươi con cho thuộc hạ tuần sát, cái khác đều phát cho Ô Long trại.
Trích cấp quân tư là quyền trong tay Lý Diên Khánh. Vì tiền đồ huynh đệ mình, hắn sao có thể không cho Tôn Thanh chút thể diện và nhân tình này?
Mặc dù tiêu diệt hết phục binh Tây Hạ, nhưng Lý Diên Khánh cũng bị tổn thất nặng nề. Người dẫn đường chết rồi, tùy tùng cũng đã chết một nửa, hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ kế hoạch tới Thần Tuyền trại mà quay trở về Ô Long trại.
Trên đường đi Lý Diên Khánh nghiêm túc suy nghĩ về tiền căn hậu quả của chuyện này. Hắn dường như có thể khẳng định là đấy chính là chuyện của Triệu Nguyên lục sự tham quan bày ra. Chuyện này cũng có sự can dự của hai tên tòng sự dưới tay hắn. Ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, Triệu Nguyên đã cực kì lãnh đạm đối với hắn. Nguyên nhân là việc hắn chiếm được chức vụ vốn đã dự định vào tay y. Mấy tháng này mặc dù bọn hắn bình an vô sự, nhưng cũng không có nghĩa là Triệu Nguyên đã buông tha cho hắn. Chí ít Lý Diên Khánh biết, Triệu Nguyên đã hai lần chỉ trích hắn không xứng chức trước mặt Chủng Sư Đạo.
Nhưng lên án Triệu Nguyên như vậy chứ hắn cũng không có bất kỳ chứng cớ nào. Trong lúc này thiếu một khâu mấu chốt, chính là Triệu Nguyên cấu kết Tây Hạ như thế nào. Không có chứng cứ quan trọng, Chủng Sư Đạo chắc chắn sẽ không tin tưởng lời vạch tội của hắn. Dù sao Triệu Nguyên đi theo Chủng Sư Đạo cũng đã vài chục năm. Còn hắn Lý Diên Khánh mới nhậm chức mấy tháng.
Chuyện này hắn tuyệt không thể hành động theo cảm tính, hắn cần để cho chính Chủng Sư Đạo lựa chọn.
Giữa trưa, Lý Diên Khánh đã tới Ô Long trại. Dương Hòe và Nghiêm Cửu Linh vội vàng ra đón, nói:
- Nghe nói tham quân gặp phải phục kích. Chúng ta lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ!
Lý Diên Khánh cười nhạt nói:
- Đa tạ hai vị quan tâm. Vận khí ta không tệ, nhờ có Tôn Tri trại cứu viện kịp thời, may mắn tránh thoát một kiếp nạn này.
Dương Hòe liên tục tự chụp ngực mình, phảng phất như vẫn còn sợ hãi, nói:
- Thật sự là may mắn vô cùng đó! Nếu như tham quân có chuyện bất trắc, chúng ta báo cáo làm sao khi trở về được?
Nghiêm Cửu Linh dường như không che giấu được áy náy trong lòng cúi đầu. Lý Diên Khánh mắt sáng như đuốc, thấy được điều đó rất rõ ràng. Bỗng nhiên hắn ý thức được, Nghiêm Cửu Linh này có thể sẽ là cổng đột phá.
Nhưng lúc này vẫn chưa phải cơ hội. Lý Diên Khánh bất động thanh sắc nói đối với hai người:
- Thu dọn một chút đi! Ngày mai chúng ta về Thái Nguyên.
- Không đi Thần Tuyền trại với Thông Tần trại sao?
Cả hai người trăm miệng một lời hỏi lại.
Lý Diên Khánh lắc đầu, nói:
Công văn đều mất rồi, làm sao đi được? Sau này rồi nói đi! Vả lại vùng này cũng rất không an toàn. Khắp nơi đều là thám tử Tây Hạ. Ta xém chút mất mạng, cũng không muốn gặp lại lần thứ hai.
- Tham quân nói rất có lý, chúng ta cũng hi vọng về Thái Nguyên sớm một chút. Nơi này khiến người ta kinh ngạc run sợ quá đi mất.
Ban đêm, bên trong quán rượu nhỏ ở Ô Long trại, Vương Quý đưa rượu tiễn khách cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhìn chăm chú vào dung dịch rượu đục ngầu trong chén sóng sánh chút bọt trắng.
Vương Quý nói có vẻ xấu hổ:
- Trại nhỏ vùng sơn dã, hiện giờ không có rượu gì tốt, rượu dê nhà bọn hắn đã là thứ tốt nhất rồi.
Lý Diên Khánh cười cười nói:
- Ngươi ở đây có rượu uống đã là quá tốt rồi. Trong đại doanh Thái Nguyên uống rượu một lần một trăm trượng, uống rượu ba lần xử trảm. Hẳn là ngươi phải cảm thấy may mắn mới đúng.
- Điều này cũng đúng. Tất cả mọi người nói trại vùng biên rất gian khổ, nhưng kỳ thật bản thân chúng ta lại cảm thấy rất tốt. Có rượu uống, có thể tìm đàn bà con gái. Muốn ăn thịt thì ra ngoài đi săn. Chỉ có điều là hơi nguy hiểm một chút, nhưng đại chiến đánh nhau, có ai thoát khỏi nguy hiểm đâu? Mẹ nó, sống một ngày thì vui vẻ một ngày, chuyện của ngày mai quản làm cái mẹ gì.
Lý Diên Khánh chợt nhớ tới việc lúc trước chế nhạo Vương Quý vụng trộm bên trên kỹ viện. Lúc ấy gã đỏ bừng cả khuôn mặt, cực lực giải thích với hắn. Còn bây giờ miệng nói câu tìm nữ nhân trơn tuột trong miệng. Đây phải gọi là hoàn cảnh thay đổi con người. Lý Diên Khánh cảm thấy Vương Quý đã vào quỹ đạo nhân sinh của chính gã, không cần hắn tận lực thay đổi gì nữa. Kỳ thật thì Nhạc Phi, Thang Hoài sao lại không giống như vậy.
Nghĩ đến đây, Lý Diên Khánh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nói với Vương Quý:
- Ta không đi Thần Tuyền trại. Ngươi nếu gặp Ngưu Cao thì thay ta nói với gã một tiếng, lần sau ta lại đi sẽ đi gặp.
Vương Quý gật gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi.
Trầm mặc một lát, Vương Quý lại nói:
Ngươi ở chỗ nguy hiểm hơn chúng ta, chính mình phải tự bảo trọng. Quan trường Đại Tống rất hắc ám, kỳ thật quân Tây Bắc cũng giống vậy. Trên danh nghĩa Chủng Sư Đạo là chủ soái, nhưng trên thực tế y chỉ nắm phần quyền lực.
- Nói vậy là thế nào?
Lý Diên Khánh truy vấn.
- Ta cũng chỉ là nghe Tri trại khi uống say nói vậy thôi. Quân Tây Bắc có thế lực Đồng Quán, cũng có thế lực Cao Cầu. Nếu so sánh trên dướithì thế lực của Chủng soái là thấp nhất. Cứ xem việc người Tây Hạ phục kích ngươi lần này là đủ biết biết rồi. Hôm nay Tôn Tri trại nói cho ta, Dã Lợi An, kẻ bị ngươi bắn chết là tướng lĩnh hạng thứ nhất Cầm Sinh Quân Tây Hạ rất có tiếng ở Tây Hạ. Y từ Hưng Khánh phủ đến, cũng không phải là tướng lĩnh chuyên trấn thủ vùng biên cương. Tôn Tri trại cũng vô cùng kinh ngạc. Ngươi thế nào mà lại kinh động đến cả Hưng Khánh phủ. Diên Khánh, ngươi có cảm thấy trong này nước rất sâu hay không?
Lý Diên Khánh yên lặng khẽ gật đầu. Có lẽ sự tình thật không phải đơn giản như hắn nghĩ.