Chương 307: Đổi khách thành chủ.
Chương 307: Đổi khách thành chủ.Chương 307: Đổi khách thành chủ.
Hôm sau trời vừa sáng, Lý Diên Khánh rời Ô Long trại đi về Thái Nguyên. Tôn Thanh lấy được hơn một trăm thớt chiến mã tốt nhất, lại lập được công lao, quả thực cảm kích Lý Diên Khánh. Y tự mình dẫn một ngàn người hộ tống Lý Diên Khánh qua Hoàng Hà.
Lần này vận khí bọn hắn rất tốt, gặp được mấy chiếc thuyền lớn vận chuyển cả ngàn thạch lương thực. Vượt Hoàng Hà xuôi chèo mát mái xong xuôi, cả đoàn người giục ngựa tiếp tục đi về hướng Thái Nguyên phủ.
Ngay tối hôm đó, bọn họ đã tới huyện Phương Sơn Thạch Châu ở trong dịch quán Phương Sơn. Trong dịch quán không có khách nào khác. Dường như tất cả các phòng đều trống rỗng. Bọn họ ở ba khu nhà. Dương Hòe và Nghiêm Cửu Linh ở một căn. Ba tên lính một căn, một mình Lý Diên Khánh ở một căn.
Ban đêm, vừa lúc Lý Diên Khánh tản bộ quay về tiểu viện của mình. Cổng viện bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ. Lý Diên Khánh đi lên mở cửa, bên ngoài lại là Nghiêm Cửu Linh. Điều này khiến Lý Diên Khánh có chút cảm thấy bất ngờ.
- Nghiêm công, muộn như vậy có chuyện gì sao
- Ta ta, ….
Nghiêm Cửu Linh mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lóe, ấp úng mãi không nói được một câu.
- Mời vào trong ngồi.
Lý Diên Khánh mời Nghiêm Cửu Linh vào trong phòng ngồi xuống. Hắn lại rót cho y một chén trà, cười hỏi:
- Dương chủ sự không ở đây sao?
- Y đi tìm nữ nhân rồi.
Nghiêm Cửu Linh khinh bỉ bĩu môi, nói:
- Bà vợ nhà y quản nghiêm, cho nên cứ ra khỏi cửa là y đến kỹ viện. Mà đâu có chỉ tìm một cái, ít nhất phải nửa đêm mới trở về.
Lý Diên Khánh cười cười, không nói gì nữa. Hắn biết Nghiêm Cửu Linh sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến mình. Hắn kiên nhẫn uống trà, chờ đợi Nghiêm Cửu Linh nói tiếp.
Nghiêm Cửu Linh thở dài, nói:
- Ta đã năm mươi tuổi, đời này chưa hề làm cái gì trái với lương tâm, nhưng lần này thì.
Lý Diên Khánh uống miệng trà lạnh, cười nhạt một tiếng, nói:
- Hẳn là Nghiêm công cũng tham dự kế hoạch người Tây Hạ phục kích ta?
Lý Diên Khánh hững hờ một câu, vào tai Nghiêm Cửu Linh lại giống hệt một tiếng sét. Y lập tức ngây người ra. Hóa ra trong lòng Lý tham quânrất rõ ràng đó!
Sự xấu hổ cùng sợ hãi làm y nhất thời hốt hoảng thất thố. Dưới tình thế cấp bách, y quỳ “Bịch” xuống, nói:
- Là ta có tội, nhưng ta không có tham dự việc hại tham quân. Ta không muốn gánh nỗi oan ức này!
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi đừng cho là ta không biết. Ngươi và Dương Hòe ở lại Ô Long trại không đi là ta biết liền trong lòng các ngươi có âm mưu rồi. Nếu như không phải là các ngươi âm thầm thông báo cho người Tây Hạ, người Tây Hạ làm sao biết rõ hành trình của ta như vậy? Lần này tuần tra đường cũng là ngươi thu xếp. Ngươi cảm thấy mình có thể thoát thân khỏi sự việc này sao?
Nghiêm Cửu Linh xấu hổ cúi thấp đầu, nói:
Là Dương Hòe đi thông báo cho người Tây Hạ. Chắc là khuya ngày hôm trước, đêm trước khi ngươi lên đường. Ô Long trong trại có người của bọn hắn.
- Bọn họ là ai?
Lý Diên Khánh truy vấn.
- Cái này ta không thể nói, bọn hắn sẽ giết ta.
Ngươi không nói, bọn hắn cũng vẫn sẽ giết ngươi diệt khẩu. Ta không bị diệt trừ mà ngươi lại biết quá nhiều. Ngươi tin hay không, chẳng mấy chốc sau khi trở về ngươi sẽ chết oan chết uổng.
Nghiêm Cửu Linh cúi đầu trầm tư một lúc. Người y run rẩy. Đối phương hứa hẹn cho y năm trăm lượng vàng, lại hứa cái chức ti Binh chủ sự, thế nên y mới ma xui quỷ khiến mà đồng ý. Giờ nhớ lại, đối phương làm sao có thể cho y năm trăm lượng vàng, tất nhiên là giết y đi còn bớt đi một việc.
- Là Triệu Nguyên, còn có người ở phía trên y muốn giết ngươi.
- Người ở phía trên là ai?
Lý Diên Khánh có chút mất kiên nhẫn. Nói năng gì mà cứ rỉ từng tí một thế. một chút xíu gạt ra.
- Ta không biết, nghe nói cũng là quan lớn kinh thành. Cụ thể là ai Triệu Nguyên sẽ không nói cho ta, nhưng Dương Hòe biết. Nhiệm vụ của ta là thu xếp tuyến đường, còn việc phối hợp trên đường lại là của Dương Hòe.
- Không phải là Chủng soái?
Lý Diên Khánh hỏi dò.
- Không phải! Tuyệt không phải Chủng soái. Có một hôm Dương Hòe nói với ta rằng người bọn hắn muốn đối phó cuối cùng thật ra là, kỳ thật chính là Chủng soái.
Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới lời nói của Vương Quý. Quân Tây Bắc không chỉ có thế lực Chủng Sư Đạo, còn có thế lực Đồng Quán và Cao Cầu. Hắn đại khái đã thầm đoán ra được một chút.
- Ngươi trở về đi! Biểu hiện cứ tự nhiên một chút. Cứ coi như chưa có nói cái gì với ta.
- Thế nhưng mà, thế nhưng là bọn hắn muốn giết ta diệt khẩu thì làm sao bây giờ? Cầu xin Lý tham quân cứu ta một mạng!
Nghiêm Cửu Linh đau khổ cầu khẩn
- Nếu như ta không phát hiện được gì, tự nhiên bọn hắn cũng sẽ không giết ngươi diệt khẩu. Để tránh gây nên hoài nghi không cần thiết, hơn thế để bọn hắn nhất định sẽ lại lợi dụng ngươi, tiếp tục tìm cơ hội diệt trừ ta, chỉ cần ngươi không đề cập tới việc năm trăm lượng vàng, ta nghĩ bọn hắn tạm thời còn sẽ không giết ngươi diệt khẩu. Thậm chí ta sẽ còn tín nhiệm ngươi hơn. Để bọn hắn cảm thấy ngươi còn có giá trị lợi dụng, mấu chốt chính là ngươi không được manh động, rõ chưa?
Nghiêm Cửu Linh yên lặng khẽ gật đầu. Y cảm thấy mình không chỉ chưa xuống được mũi thuyền hải tặc mà đồng thời cũng đã lên thuyền hải tặc của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh lại cười híp mí nói với y:
- Sau khi chuyện thành công, ta sẽ thưởng ngươi một ngàn quan tiền, rồi để Chủng soái điều ngươi đi. Tóm lại, sẽ không để cho ngươi ăn thiệt thòi.
Nghiêm Cửu Linh đành phải bất đắc dĩ thở dài trong lòng một tiếng, khom mình hành lễ, nói:
- Đa tạ Lý tham quânchiếu cố!
Qua Thạch Châu u chính là Thái Nguyên phủ. Chạng vạng tối ngày thứ hai, cả đoàn người rốt cục quay trở về huyện Dương Khúc. Ở ngoài thành giao lộ, Lý Diên Khánh nói với Dương Hòe và Nghiêm Cửu Linh:
- Các ngươi một đường vất vả, về nhà trước nghỉ ngơi đi! Báo cáo cho đại soái để ta viết. Còn việc trợ cấp cho 3 huynh đệ thiệt mạng, các ngươi không cần phải để ý tới.
- Lý tham quân đi thẳng tới quân doanh sao?
Dương Hòe hỏi.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Đêm nay nhất định phải nộp báo cáo cho đại soái. Các ngươi về thành đi! Nếu gặp được đại soái, cứ nói ta sẽ báo cáo kỹ sau.
- Thuộc hạ đã hiểu. Xin tham quân cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Lý Diên Khánh chắp tay chào bọn họ một cái, rồi dẫn ba tên quân sĩ phóng như bay về hướng quân doanh phương.
Nhìn bóng lưng Lý Diên Khánh, Dương Hòe âm ** nói:
- Hình như hắn không có hoài nghi?
Nghiêm Cửu Linh cười lạnh một tiếng, nói:
Cấu kết với người Tây Hạ, loại chuyện này ai mà tưởng tượng ra được?
Mặt Dương Hòe lập tức trầm xuống, nói:
- Những lời này về sau không được phép nói lung tung. Ngươi nhớ cho kỹ, ngay cả người nhà cũng không cho phép nói. Coi chừng họa từ miệng mà ra
Nghiêm Cửu Linh trầm mặc. Dương Hòe trừng mắt liếc y một cái rồi mới nói:
- Đi thôi! Về trước đi báo cáo việc này. Lần này coi như hắn gặp may mắn, lần sau đừng mơ tưởng có vận khí tốt như vậy.
Dương Hòe hung hăng quất ngựa một roi. Hai người một trước một sau chạy gấp về hướng thành nội.
Trong đại trướng trung quân, Chủng Sư Đạo hoàn toàn khiếp sợ khi nghe Lý Diên Khánh báo cáo xong. Đây là sự kiện vô cùng nghiêm trọng. Hai trăm kỵ binh Tây Hạ ở phục kích quan viên trọng yếu quân đội ngay trong đất Tống. Với những loại tin tức tình báo Lý Diên Khánh nắm giữ, một khi Tây Hạ quân đắc thủ, hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng ra được.
Y đã rất may mắn là Lý Diên Khánh không bị bắt đi. Mà phá vòng vây thành công. Tuy nhiên, dù sao Chủng Sư Đạo cũng là lão tướng thân chinh bách chiến. Y nhanh chóng phát hiện ra ngay điểm kỳ lạ của chuyện này. Địa điểm phục kích không phải là biên cảnh, quân Tây Hạ làm sao có thể có hai trăm kỵ Binh xâm nhập đất Tống; Mà lại vừa đúng là phục kích Lý Diên Khánh. Điều này hiển nhiên là tập kích có dự mưu trước đó. Là ai tiết lộ hành tung của Lý Diên Khánh ra ngoài?
Chủng Sư Đạo bỗng nhiên ý thức được điều gì. Y nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, nói:
- Lý tham quân có phải còn có cái gì khó nói với ta hay không?”
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Ta chỉ là càng nghĩ càng sợ. Chuyện này hiển nhiên là nội bộ chúng ta có người cấu kết với Tây Hạ. Mà lại còn không phải người là bình thường. Chí ít người này hiểu rõ kế hoạch tuần sát của ta vô cùng. Người có thể nắm giữ hành tung của ta, đại soái cảm thấy sẽ là ai?
Chủng Sư Đạo trầm ngâm một chút nói:
- Không phải là người Ô Long trại?
Lý Diên Khánh cười lắc đầu, nói:
- Ô Long trại không thể nào biết kế hoạch tuần tra của ta. Trước đó bọn hắn căn bản không biết ta phải tới. Mà ta ở lại Ô Long trại chỉ có một ngày. Kỵ binh Tây Hạ coi như mọc cánh cũng bay không đến kịp.
Sắc mặt Chủng Sư Đạo lập tức trở nên khó coi khác thường. Y hiểu ý tứ Lý Diên Khánh, cũng biết là ai đang hãm hại Lý Diên Khánh. Triệu Nguyên ba lần bảy lượt nói Lý Diên Khánh là người của Đồng Quán. Y lại còn khuyên y khuyên điều Lý Diên Khánh đi. Chỉ có thể là y gây nên. Mà lại cũng chỉ có y rõ ràng nhất tuyến đường Lý Diên Khánh tuần tra.
Phía sau lưng Chủng Sư Đạo lập tức vã mồ hôi lạnh. Nếu như Triệu Nguyên thật sự cấu kết cùng quân Tây Hạ, thế thì nội tình quân Tây Bắc chẳng phải đã bị tiết lộ cho Tây Hạ từ lâu rồi sao?
Trong lòng y nóng như lửa đốt, cuối cùng không nhẫn nại được nữa, nghiêm nghị quát:
- Người đâu!
Lý Diên Khánh lại thản nhiên nói:
- Nếu như sớm biết đại soái vội vã tìm Triệu Nguyên như vậy, ta đã không vội vã báo cáo đại soái chuyện này.
Lúc này, hai tên thân binh tiến đến, khom người nói:
- Xin đại soái phân phó!
Chủng Sư Đạo khoát khoát tay, nói:
- Các ngươi xuống trước đi!
Hai tên binh sĩ đi xuống rồi Chủng Sư Đạo lúc này mới hỏi:
- Ngươi câu nói mới vừa rồi kia là có ý gì?
Đại soái, ta cũng đâu có chứng cớ xác thực. Y đương nhiên sẽ không thừa nhận. Giờ đại soái đi hỏi hắn, sẽ chỉ đánh cỏ động rắn.
Chủng Sư Đạo ngạc nhiên, cái gì gọi là đánh cỏ động rắn? Chẳng lẽ phía sau Triệu Nguyên còn có người nào hay sao?
- Đại soái, ta đã thẩm vấn Nghiêm Cửu Linh. Y nói cho ta, Triệu Nguyên chẳng qua là bị người sai khiến thôi. Phía trên y còn có người. Tuy nhiên cụ thể là ai Nghiêm Cửu Linh cũng không biết. Chỉ sợ người này không riêng gì nhằm vào ta mà mục tiêu cuối cùng nhất vẫn là đại soái. Có người muốn đoạt quân quyền Tây Bắc.
Chủng Sư Đạo trầm mặc một lát, nói:
- Nếu như ngươi bất hạnh bỏ mình, sẽ ảnh hưởng đến ta như thế nào?
Nếu như ta bất hạnh bỏ mình, nhất định sẽ có người vạch tội đại soái khinh thị tân khoa tiến sĩ ở trước mặt thiên tử khiến một Thám Hoa bất hạnh bỏ mình. Đại soái khó chối tội này. Nếu có người có chủ tâm muốn đoạt quân quyền của đại soái, chuyện này hậu quả ngay lập tức có thể bị phóng đại vô hạn. Tỉ dụ các loại chuyện như là biên cảnh phòng bị bỏ hoảng, hai trăm Tây Hạ binh sĩ xâm nhập đất Tống cảnh. Thiên tử cũng chưa chắc giữ được đại soái.
Con mắt Chủng Sư Đạo híp lại. Y biết Lý Diên Khánh nói đúng sự thật. Ở Đại Tống, mười tên võ tướng tử chiến cũng không bằng một cái quan văn bỏ mạng. Việc rõ rất không công bằng như vậy nhưng lại là sự thật. Nếu như Lý Diên Khánh bỏ mình, thế chẳng phải Đồng Quán sẽ túm được cổ y sao?
Trầm ngâm một lát, Chủng Sư Đạo chậm rãi hỏi:
- Có nghe đồn rằng, Lý tham quân rất được Đồng Thái úy thưởng thức. Lần này Lý tham quân đến quân Tây Bắc nhậm chứclà Đồng Thái úy vận hành ở sau lưng ư?
Lý Diên Khánh lắc đầu, nói:
- Ta chưa từng cũng cũng không phải là người của Đồng Thái úy. Đồng Thái úy là hi vọng ta có thể vào Hộ bộ triều đình làm việc cho lão. Tuy nhiên ta không đồng ý. Từ khi hai năm trước sau khi y đuổi ta ra khỏi cửa phủ, chúng ta đã không có bất cứ quan hệ nào.
- Ngươi nói thật chứ?
Chủng Sư Đạo nghi hoặc nhìn Lý Diên Khánh. Y vẫn luôn cho rằng là Đồng Quán thu xếp Lý Diên Khánh đến quân Tây Bắc. Không ngờ vậy mà Lý Diên Khánh không có bất cứ quan hệ nào với Đồng Quán.
Lý Diên Khánh biết tin tức quan hệ của hắn với Đồng Quán vỡ tan sớm muộn không thể gạt được Chủng Sư Đạo. Chẳng bằng nhân cơ hội này nói ra, mặc kệ Chủng Sư Đạo có tin tưởng hay không. Nhưng chỉ cần lần này hắn thật sự trợ giúp y, ít nhất có thể giảm bất lợi xuống mức thấp nhất.
Lý Diên Khánh cười cười nói:
- Ai chả muốn dát vàng lên mặt. Người bỏ hết đi như ta chắc không có mấy người nhỉ.
Chủng Sư Đạo nhìn Lý Diên Khánh chăm chú một lúc lâu. Y biết Lý Diên Khánh thực sự nói thật. Đồng Quán không thiếu võ tướng, lại là một thế lực trong triều đình. Dạng thám hoa tiến sĩ như Lý Diên Khánh, Đồng Quán không thu xếp ở trong triều mà lại đẩy đến quân Tây Bắc thì quả thực là không thể nghi ngờ.
Hơn thế nếu như lúc trước bản thân y không dùng hắn, hắn cũng như một kẻ nhàn rỗi. Đồng Quán không thể làm việc như vậy, vậy thì chỉ có một cách giải thích là Lý Diên Khánh xác thực không có quan hệ gì với Đồng Quán.
Nghĩ tới đây sự nghi ngờ trong lòng Chủng Sư Đạo thoáng dịu xuống. Y khẽ gật đầu, nói:
- Vậy ngươi nói chúng ta làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Một số người muốn diệt trừ ta, nếu chỉ đấu đá nội bộ. chơi bẩn chút xíu thì cũng chẳng đáng để nói. Nhưng nếu câu kết với địch mà bán rẻ lợi ích của Đại Tống thì tính chất sẽ khác hẳn. Đại soái có thể đường đường chính chính xử trảm những tên khốn này. Ta nghĩ cứ bị động chờ đợi nó xuất chiêu, không bằng chủ động tấn công luôn.
- Chủ động xuất kích thế nào?
Chủng Sư Đạo có chút hăng hái mà hỏi lại. Y bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với Lý Diên Khánh. Không chỉ có tiễn pháp cao minh, mà lại mưu lược cũng lợi hại. Nói không chừng có thể để hắn cùng gia nhập tham mưu quân sự.
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Bọn chúng đặt bẫy ta ở Ô Long trại, vậy ta liền lấy gậy ông đập lưng ông, để bọn chúng cũng nếm thử mùi vị rơi vào bẫy người khác là như thế nào.
Chủng Sư Đạo biết năng lực Lý Diên Khánh. Hai trăm quân Tây Hạ còn chả làm gì được hắn. Chắc chắn hắn cũng có thể xử lý việc này thích đáng. Chủng Sư Đạo trầm ngâm chốc lát nói:
- Chuyện này ta sẽ để Dương Tái Hưng đến giúp ngươi. Cần trợ giúp gì, ngươi cứ nói thẳng với y, ta sẽ toàn lực ủng hộ.