Chương 310: Tiêu diệt địch.
Chương 310: Tiêu diệt địch.Chương 310: Tiêu diệt địch.
Triệu Nguyên và Dương Hòe bị dẫn đi. Chủng Sư Đạo mặt mày trầm tư ngồi tại trên ghế chủ soái. Tất cả từ Lý Diên Khánh tới đám binh lính xung quanh đều không có ai dám quấy rầy đại soái.
Lý Diên Khánh cũng trầm mặc không nói. Hắn vẫn cho là là Đồng Quán muốn giết mình. Kết quả cuối cùng lại phủ định phán đoán ban đầu, là Cao Cầu muốn giết hắn.
Lý Diên Khánh và Cao Cầu trên cơ bản không có cái gì xích mích. Hắn cũng mới chỉ là từng có mấy lần xung đột với Cao nha nội. Tuy nhiên loại xung đột nhỏ này cũng còn lâu mới tới mức độ giết hắn. Cao cầu vì sao lại muốn lựa chọn mình? Điều này làm Lý Diên Khánh nghĩ đi nghĩ lại mãi mà vẫn không lý giải nổi.
Mãi lâu sau, Chủng Sư Đạo mới khàn khàn hỏi Lý Diên Khánh:
Tên mật thám Tây Hạ Huyện Thanh Nguyên khai chưa?
- Đã cung khai, đường Hà Đông có bảy cứ điểm mật thám. Chỉ riêng huyện Dương Khúc đã có ba khu. Ti chức xin chỉ thị đại soái, xem có phải diệt tận gốc không?
- Động thủ đi! điểm huyện Thanh Nguyên bị đào điểm mật thám, nơi khác đều sẽ phát giác. Không thể chậm trễ được. Toàn bộ đường Hà Đông đều muốn đào ra hết.
Chủng Sư Đạo lấy ra một cái lệnh tiễn giao cho Lý Diên Khánh, nói:
- Ngươi phụ trách ba khu cứ điểm huyện Dương Khúc. Với cái lệnh tiễn này, ngươi có thể điều động một ngàn người, lập tức động thủ.
- Ti chức tuân lệnh!
Lý Diên Khánh tiếp nhận lệnh tiễn cũng chưa đi ngay. Hắn lo âu nhìn Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo cười cười nói:
- Mau đi đi! Ta không sao, chỉ là trong lòng cũng hơi loạn, bình tĩnh lại một chút là được.
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ rồi quay người đi ra. Chủng Sư Đạo chắp tay đi tới trước cửa sổ ngơ ngác nhìn lên bầu trời. Thiên tử đã tín nhiệm y như thế, để y và Đồng Thái úy cùng phụ trách chiến tranh đối với Tây Hạ. Thế mà y lại dùng sai người, dẫn đến việc rất nhiều tin tình báo quan trọng bị tiết lộ ra ngoài.
Hai trăm kỵ binh Tây Hạ có thể dễ dàng vượt biên, tất nhiên chính là vì lỗ thủng phòng ngự trên biên cảnh..
Chủng Sư Đạo trong lòng cực kỳ nặng nề. Cứ coi như y giết Triệu Nguyên đi thì cũng vẫn không có cách nào phủ nhận trách nhiệm bản thân dùng người không thoả đáng. Hơn thế, nó lại càng không cách nào xóa đi những áy náy trong lòng y.
Chủng Sư Đạo thở thật dài một cái rồi quay trở lại trước bàn. Trầm tư một lát, y liền bắt đầu viết một tờ tấu biểu. Cầm bút viết xuống mấy chữ to “Đơn xin từ chức”, rồi lập tức ngòi bút lại thoăn thoắt viết tiếp: “Thần hưởng lộc thánh ân đã lâu, vẫn một lòng sẵn sàng ra trận, tích cực chuẩn bị chiến đấu, lấy diệt Tây Hạ đạo chích để báo đáp ơn tri ngộ của bệ hạ nhiều năm nay. Chỉ tiếc rằng thần dùng người không đúng.
Trên đường cái huyện Dương Khúc, một đội ba trăm binh sĩ chính xếp hàng chạy gấp. Bọn hắn chạy vào ngõa tứ Đông Hà, nhanh chóng bao vây ngõa tứ quán rượu cửa chính Bắc Sơn. Các binh sĩ lao vào trong, hô lớn:
- Tất cả mọi người nằm xuống!
Chưởng quỹ thấy tình thế không ổn, quay người muốn chạy, lại bị một binh sĩ thân thủ nhanh nhẹn phi thân bổ nhào vào. Chưởng quỹ vội vàng hô to với mấy tên tửu bảo:
- Mau tới hậu viện châm lửa!
Trong tình thế cấp bách, y dùng Tiếng Tây Hạ, nhưng vẫn là không kịp. Mười mấy tên binh sĩ từ cửa sau vọt vào bắt gọn toàn bộ năm tên tửu bảo. Số đông binh sĩ tràn vào quán rượu, bắt đầu điều tra triệt để. Cùng lúc đó, tiệm thuốc Nhân Thái phía Nam Thành và cửa hàng gia súc Thiên Lý cũng đều bị binh sĩ vây quanh niêm phong.
Sau nửa canh giờ, Lý Diên Khánh chạy tới quán rượu Bắc Sơn. Trong khẩu cung mật thám Tây Hạ, tòa tửu lâu này là trung tâm tình báo của Tây Hạ ở đường Hà Đông. Nghe nói bên trong còn có động thiên khác.
Lý Diên Khánh đi vào quán rượu. Đô đầu phụ trách điều tra quán rượu tiến lên bẩm báo nói:
- Chúng ta phát hiện một cái cửa vào ở bên trong kho củi hậu viện, thu hoạch cực lớn.
Lý Diên Khánh có chút hứng thú, chẳng lẽ có động thiên khác dưới đất sao?
Lý Diên Khánh đi vào hậu viện, chỉ thấy mấy tên binh sĩ đứng ở cửa kho củi. Lý Diên Khánh đi tới cửa quan sát. Trên nền kho củi một phiến đá bị nậy lên, lộ ra một cái lỗ lớn đen sì.
- Phía dưới có hầm sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
Đô đầu cười cười, chỉ vào sát vách nói:
- Cửa hang thông hướng sát vách!
Lý Diên Khánh không khỏi khẽ giật mình, thế nào là thông hướng sát vách? Đô đầu lại giải thích nói:
- Sát vách là một căn nhà hai mẫu ruộng, nhưng đại môn bị phá hỏng từ bên trong. Bình thường căn bản không thể nào tiến vào. Bọn chúng đều đi theo đường địa đạo. Tham quân đi theo ta.
Đô đầu nhưng không đi theo địa đạo mà dẫn Lý Diên Khánh từ cửa sau ra ngoài. Cửa sau là một đầu hẻm nhỏ, chỉ có hai cánh cửa vết rỉ loang lổ cao nhất đầu đại môn. Không biết nó được mở ra lần cuối là bao giờ, nhưng lúc này đã bị phá toang. Trong này chính là thứ được gọi là động thiên khác. Trung tâm tình báo Tây Hạ chính là ở chỗ này.
Lý Diên Khánh đi vào đại môn, lập tức giật nảy mình. Trong viện chất đầy các loại binh khí, đao kiếm trường mâu, cung nỏ mũi tên, áo giáp tấm chắn. Tất cả chí ít cũng phải có hơn hai ngàn kiện, được xếp đống giống một tòa núi nhỏ. Các binh sĩ còn đang lần lượt khiêng từ trong phòng ra từng cái thùng gỗ lớn. Tất cả bên trong đều là dầu hỏa.
Lý Diên Khánh thấy bên trong góc sân hẻo lánh có hơn mười tên đàn ông bị trói mê đang ngồi đó liền hỏi:
- Bọn hắn là ai?”
- Bọn hắn đều là võ sĩ Tây Hạ, bị chúng ta tập kích bắt bắt được. Theo lời khai của một hỏa kế, chỉ cần Tống Hạ khai chiến, nơi này sẽ mai phục khoảng trên trăm tên Võ sĩ Tây Hạ, bọn hắn sẽ bạo loạn ở huyện Dương Khúc, tiến hành hỏa thiêu toàn thành, trực tiếp tấn công hậu phương của chúng ta.
Lý Diên Khánh nghe được âm thầm kinh hãi. Huyện Dương Khúc là hậu phương lớn đường Hà Đông, trọng địa hậu cần. Chỉ cần huyện Dương Khúc xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí tướng sĩ ngoàimặt trận. Lần này thật may mắn túm được cơ sở mai phục ở huyện Dương Khúc. Vậy thì không hiểu Tây Hạ còn tiếp tục mai phục ở đâu không?
Xem ra bản thân hắn phải thuyết phục đại soái tăng cường phản mật thám ở huyện Dương Khúc, không thể chủ quan một chút nào.
Lý Diên Khánh lại dặn dò vài câu, rồi rời quán rượu Bắc Sơn. Khi hắn trở lại quân nha, vừa vặn gặp Dương Tái Hưng. Dương Tái Hưng nói với hắn:
- Vừa rồi ta sang bên ngõ Đại Hòe Thụ. Bên trong Lưu trạch đã không có một ai. Chúng ta không giám sát kịp người nên đành phải hỏi xung quanh hàng xóm. Có một người nói trời chưa sáng đã có mấy chiếc xe bò dừng ở cửa chính, người ở bên trong hẳn là đã rút lui.
Lý Diên Khánh đã không có hứng thú gì đối với ngõ Đại Hòe Thụ kia rồi. Dù sao đó cũng là người của Cao Cầu, không có chứng cớ xác thực, thật đúng là không thể bắt người. Nếu không tới cuối cùng sẽ gây ra một đống phiền phức.
- Đi thì đi đi! Đừng đi quản bọn họ, đại soái đâu?
Đại soái muốn vào kinh ngay đêm nay!
- Cái gì!
Lý Diên Khánh lập tức dừng bước, kinh ngạc dị thường, nói:
- Vì sao?
- Đại soái không chịu nói, ta đoán chừng là phải vào kinh thỉnh tội thôi!
Lý Diên Khánh quả thực kinh ngạc khi nghe tin. Bọn hắn bắt Dương Hòe, Triệu Nguyên, chẳng phải là để tránh việc bị Cao Cầu lợi dụng vạch tội Chủng Sư Đạo. Thế nào mà cuối cùng, Chủng Sư Đạo lại muốn tự mình hồi kinh thỉnh tội. Điều này không phải chính là ý muốn của Cao Cầu hay sao?
Dương Tái Hưng thở dài, nói:
- “Đại soái làm người ngay thẳng. Ông ấy vốn từ xưa đến nay không phải người thích trốn tránh trách nhiệm của mình. Xảy ra việc của Triệu Nguyên, ông ấy cảm thấy mình có trách nhiệm trong việc giám sát người. Thế nên ông ta muốn về kinh thỉnh tội với thiên tử.
Lý Diên Khánh không còn gì để nói. Mặc dù hắn kính trọng nhân phẩm Chủng Sư Đạo, thế nhưng là tính cách này của Chủng Sư Đạo rất khó sống sót trong đấu tranh tàn khốc ở triều đình. Lý Diên Khánh cũng chỉ có thể tự an ủi mình,
- Có lẽ đại soái chỉ là muốn trước khi bị Cao Cầu vạch tội, nói rõ chuyện này cho thiên tử.
Lúc này, chưởng thư ký Tào Khánh đi ra, trông thấy Lý Diên Khánh đối diện bèn nói:
- Lý tham quân, vừa hay gặp được ngươi, đại soái mời ngươi đi vào.
- Đại soái có nói chuyện gì sao?
- Ngươi đến thì biết.
Ngừng một chút Tào Khánh lại nói:
- Cho ngươi một lời khuyên, một khi đại soái đã quyết định, mười đầu trâu cũng kéo không trở lại. Có một số việc ngươi cứ giữ yên lặng đi!
Lý Diên Khánh yên lặng nhẹ gật đầu, hắn biết mình nên làm như thế nào.
Đi vào Nội đường, Chủng Sư Đạo lập tức cười hỏi: - Như thế nào? Thu hoạch rất lớn chứ!
- Thu hoạch lớn hơn dự liệu. Chúng ta tìm bắt được chí ít hai ngàn binh khí ở quán rượu Bắc Sơn. Khôi giáp, binh khí, cung nỏ, dầu hỏa, cái gì cũng có. Thật khiến cho người ta trố mắt ra mà nhìn.
Chủng Sư Đạo cũng ngây ngẩn cả người, hai ngàn kiện binh khí. Thế là muốn làm cái gì?
- Người làm ở quán rượu hỏa kế khai rằng Tây Hạ muốn thừa dịp chiến tranh Tống Hạ bộc phát, tạo bạo loạn ở huyện Dương Khúc, gây nhiễu loạn lòng quân ở hậu phương chúng ta.
Chủng Sư Đạo sửng sốt một lát, bất giác khẽ thở dài:
- Thật là kế sách rất độc ác a!
Dương khúc đại loạn, quân đội tiền tuyến thì chưa chắc đã biết, nhưng nhất định sẽ dao động quyết tâm tiến đánh Tây Hạ của triều đình.
- Quả thực rất độc ác. Mặc dù chúng ta truy bắt được rất nhiều binh khí trong lần này, nhưng khó đảm bảo người Tây Hạ không ngóc đầu trở lại lần nữa. Ti chức đề nghị từ hôm nay trở đi, nghiêm ngặt kiểm tra từng người vào thành. Nghiêm cấm mang theo bất cứ binh khí gì vào thành, phòng ngừa tích tiểu thành đại.
Chủng Sư Đạo gật gật đầu, nói:
- Đề nghị của ngươi rất tốt, ta sẽ lập tức hạ lệnh áp dụng. Mặt khác, ta quyết định chính thức bổ nhiệm ngươi kiêm nhiệm lục sự tham quân. Trong khoảng thời gian này ta không tại quân doanh, ngươi sẽ vất vả hơn một chút.
Lý Diên Khánh khom người nói:
- Ti chức sẽ không để cho đại soái thất vọng!
….
Lý Diên Khánh trở lại quan phòng quân nha của mình. Hắn không thể không lo lắng cho vận mệnh Chủng Sư Đạo.vận mệnh Chủng Sư Đạo trực tiếp quan hệ đến vận mệnh của hắn. Hắn vừa mới đi vào quỹ đạo. Một khi Chủng Sư Đạo bị mất chức chủ soái.chỉ e tất cả chức quan trọng yếu phía dưới đều phải đổi theo. Như thế hắn thực sự lại phải quay về làm chi sử Tiết Độ phủ rồi.
Mặc dù Lý Diên Khánh cũng biết mình thấp cổ bé họng, nhưng dù như thế nào, hắn cũng cố gắng kéo được Chủng Sư Đạo.
Lý Diên Khánh lập tức lại trước bàn, viết cho Lương Sư Thành một bức thư. Sau khi niêm phong thư. Hắn lại viết một tờ giấy rồi để cả thư và tờ giấy đó vào một phong thư khác lớn hơn. Sau khi niêm phong cẩn thận, hắn viết “Phụ thân Lý Đại Khí nhận thư” vào trên phong thư.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát, rồi tìm một binh sĩ hắn tương đối tin tưởng. Binh sĩ này tên là Dương Lượng, là đồng hương của vLý Diên Khánh, Tương Châu canh âm người, năm nay chỉ có mười tám tuổi, hắn một mực phụ trách thay Lý Diên Khánh tại quân doanh và quân nha ở giữa vừa đi vừa về chạy đưa tin, mười phần cơ linh.
Lý Diên Khánh lấy ra hai mươi lượng bạc và thư đưa cho gã, nói:
- Hai mười lượng để nhà ngươi đi đường. Ngươi đi Biện Kinh một chuyến.tìm tới cửa hàng son phấn Bảo Nghiên Trai ở Ngự Giai nội thành, đưa phong thư này giao cho Tôn chưởng quỹ. Đó là một nữ chưởng quỹ, bảo bà ấy giao phong thư này cho cha ta. Nhớ kỹ, ngươi bảo bà ấy là phong thư này nhất định phải do phụ thân ta tự mình mở ra.
Lý Diên Khánh lại lặp lại một lần nữa. Dương Lượng ôm quyền nói:
- Xin tham quân yên tâm, ti chức nhất định sẽ đem thư đưa đến!
Lý Diên Khánh thu xếp cho Dương Lượng thẻ thông hành công vụ và một con ngựa, Dương Lượng lúc này mới quay người lên ngựa, theo sát nhóm Chủng Sư Đạo chạy gấp về hướng Biện Kinh ngay trong đêm.