Chương 311: Dương Lượng đưa tin.
Chương 311: Dương Lượng đưa tin.Chương 311: Dương Lượng đưa tin.
Từ sau thảm bại Lương Sơn, Cao Cầu bị Thiên tử miễn đi chức vụ Tiền Điện Đô Chỉ Huy, giao trách nhiệm y ở nhà diện bích hối lỗi một năm.
Cao Cầu phiền muộn trong nhà ròng rã một năm, năm ngoái mới lần nữa đảm nhiệm Tiền Điện Phó Đô Chỉ Huy, vẫn tiếp tục nắm giữ quản lý Cấm Quân hoàng thành. Mặc dù năng lực của y yếu kém, nhưng Thiên tử Triệu Cát vẫn tín nhiệm y như cũ.
Chẳng qua một năm này Cao Cầu hối lỗi cũng không uổng phí, chí ít y biết là ai đề cử y tới Lương Sơn bình định. Là Đồng Quán, điều này khiến Cao Cầu vô cùng nổi nóng trong lòng.
Y Biết rõ vì sao Đồng Quán đề cử mình tới Lương Sơn bình định, nói cho cùng, Đồng Quán muốn cướp đi quân quyền quân hoàng thành trong tay y. Tuy nhiên Thiên tử không muốn để Đồng Quán phát triển an toàn, Đồng Quán không được như ý, lại kết thù hận với Cao Cầu.
Trong thư phòng, Cao Cầu ngồi luyện chữ dưới đèn giống như ngày thường. Cao Cầu ngoái đá bóng giỏi ra, chữ viết của y cũng không tệ, thư pháp viết tương đối xinh đẹp. Một năm này y đang khổ luyện thể Sấu Kim, muốn chiếm được niềm vui của Thiên tử, không đem ra được bản sự gì sao được?
Lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến giọng của phụ té Đỗ Bình:
- Thái Úy, phía Thái Nguyên có tin tức khẩn cấp!
- Tiến vào!
Cao Cầu đặt bút xuống, một văn sĩ trung niên dáng người béo lùn đi vào từ ngoài cửa. Người này tên là Đỗ Bình, xuất thân Thái Học, khôn khéo hơn người, ban đầu dạy học ở Châu Học Trần Châu, dạy trọn vẹn mười năm, cuối cùng y không chịu nổi cô đơn, đi lên con đường phụ tá, trở thành phụ tá của Tri Châu Trần Châu Hà Hoán.
Ba năm trước đây, Hà Hoán đề cử y cho Cao Cầu, trở thành phụ tá của Cao Cầu, bày mưu tính kế thay Cao Cầu, dần nhận được sự tín nhiệm của Cao Cầu. Lần này mượn tay người Tây Hạ giết chết Lý Diên Khánh, chính là độc kế của Đỗ Bình.
Đây là độc kế một mũi tên trúng ba con chim. Đầu tiên chế tạo sự kiện nghiêm trọng kỵ binh Tây Hạ vượt biên giết chết Tiến Sĩ Thám Hoa, thúc đẩy Chủng Sư Đạo bị vạch tội, để Lưu Diên Khánh vừa bị Cao Cầu kéo tới tiếp nhận vị trí Chủ soái quân Tây Bắc của Chủng Sư Đạo.
Tiếp theo, giá họa cái chết của Lý Diên Khánh cho Đồng Quán, châm ngòi quan hệ giữa Lương Sư Thành và Đồng Quán. Thứ ba nếu vạch tội Chủng Sư Đạo không thành công, nhưng họ cũng khống chế được một thủ hạ quan trọng của Chủng Sư Đạo, tìm cơ hội tiếp tục vạch tội Chủng Sư Đạo.
Kế sách này mặc dù độc, nhưng cuối cùng đều không thành công. Lý Diên Khánh trở về từ cõi chết trong tay người Tây Hạ. Triệu Nguyên và Dương Hòe mất tích, tin tức hoàn toàn không có, nhưng họ có thể đoán được, chắc chắn bị Chủng Sư Đạo bí mật loại bỏ.
Không có Triệu Nguyên và Dương Hòe, kế thứ ba cũng không thông, không có bất kỳ chứng cớ nào vạch tội Chủng Sư Đạo, tuyệt đối sẽ không thành công.
Chuyện này Cao Cầu không quá ôm hi vọng, nhưng một câu của Đỗ Bình lại khơi gợi sự húng thú của y.
- Thái Úy, ti chức vừa nhận được tin tức, Chủng Sư Đạo vào kinh rồi.
Cao Cầu khẽ giật mình, cười hỏi:
- Đây là vì sao?
- Ti chức cũng không biết, chẳng qua ti chức cảm giác, Chủng Sư Đạo vào kinh có liên quan tới sự kiện kia.
- Chẳng lẽ hắn muốn tới truy cứu trách nhiệm của ta?
Cao Cầu lạnh lùng nói.
- Điều này không có khả năng, hắn không có bất kỳ chứng cớ nào, không có khả năng lên án Thái Úy, ta lại cảm thấy có lẽ hắn thỉnh tội với Thiên tử.
- Thỉnh tội với Thiên tử?
Cao Cầu cười ha ha:
- Trên đời này lại còn có người ngu xuẩn như vậy sao? Ta không tìm được chứng cớ vạch tội hắn, hắn lại tự chạy tới chui đầu vào lưới.
- Thái Úy, đây chỉ là suy đoán của ti chức, rốt cuộc có phải chuyện như vậy hay không ti chức cũng không dám khẳng định. Chẳng qua ti chức đề nghị Thái Úy tốt nhất vẫn nên hỏi thăm một chút, nếu thực sự nhưu vậy, chúng ta lại có thể thao tác.
Cao Cầu đương nhiên hiểu được thao tác ở đây là có ý gì, lúc này y hớn hở nói:
- Như vậy rất tốt, để ta mời Lý Ngạn hỏi thăm trong cung một chút, nếu thực sự tới thỉnh tội, vậy thì chúng ta không khách khí.
- Nếu như Thái Úy muốn vặn ngã Chủng Sư Đạo, không chỉ cần có người trong cung, còn cần duy trì dư luận triều đình. Chỉ cần hình thành áp lực dư luận mạnh mẽ, Ngự Sử Đài sẽ ra mặt yêu cầu điều tra việc này, chí ít Chủng Sư Đạo sẽ bị tạm thời cách chức xét duyệt.
Cao Cầu liên tục gật đầu. Đề nghị của Đỗ Bình cực kỳ tốt, đáng để thử một lần.
Cùng lúc Chủng Sư Đạo đến Biện Kinh, Dương Lượng đưa tin thay Lý Diên Khánh cũng tới Biện Kinh. Lần đầu tiên vào kinh, Dương Lượng dắt ngựa đi đường hết nhìn đông tới ngó tây, không ngừng sợ hãi thán phục kinh thành phồn hoa.
Hỏi mấy người đi đường, Dương Lượng nhanh chóng đến Bảo Nghiên Trai trên Ngự Nhai trong thành. Dương Lượng bế tắc tin tức, gã căn bản chưa từng nghe nói tới Bảo Nghiên Trai, cũng không biết địa vị của Ngự Nhai tại kinh thành, gã còn tưởng rằng Bảo Nghiên Trai là một tiệm nhỏ ở kinh thành.
Dương Lượng đi tới trước cửa tiệm Bảo Nghiên Trai, thấy đội ngũ thật dài xếp hàng trước cửa, trong đội ngũ phần lớn là nữ nhân, mấy nhân viên cửa hàng cũng đều là nữ tử trẻ đẹp, quả thực khiến y do dự không tiến tới. Y bồi hồi thật lâu tại cửa tiệm, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ mạnh vào vai, có người hung dữ hỏi gã sau lưng:
- Ngươi đi tới đi lui ở nơi này, lén lén lút lút, muốn làm cái gì?
Dương Lượng vừa quay đầu lại, thấy một tráng hán trẻ tuổi cầm côn canh gác đứng phía sau, nhưng dường như khẩu ẩm là đồng hương của mình. Gã vội vàng nói:
- Ta tới từ phủ Thái Nguyên, đưa tin cho Tôn chưởng quỹ, ta không biết làm sao tìm được nàng?
Tráng hán trẻ tuổi này chính là Thiết Trụ phụ trách làm xà bông thơm rồi, đồng thời gã còn kiêm nhiệm Đội Đầu bảo an Bảo Nghiên Trai, dưới tay có mười tráng hán võ nghệ cao cường, đều thuê từ võ quán đến bảo vệ Bảo Nghiên Trai.
Thiết Trụ sớm chú ý tới người trẻ tuổi dắt ngựa này, hoài nghi người này đến học trộm kỹ thuật. Nghe nói gã tới từ phủ Thái Nguyên, Thiết Trụ nhất thời ngây ra, không liên hệ người này với ông chủ nhỏ.
- Ngươi tìm Tôn chưởng quỹ à! Chờ một chút.
Thiết Trụ đi vào cửa tiệm hô to:
- Tôn đại nương, có hán tử tìm bên ngoài!
Đám nữ nhân đều trông lại, Thiết Trụ cười ha ha. Lúc này, Tôn đại nương nổi giận đùng đùng đi ra:
- Các tên đầu than đen đáng chết này, miệng ngậm đầy phân, ta lấy đâu ra hán tử gì chứ?
- Đại nương hiểu lầm, ta nói là có vị hán tử gặp, không phải nói hán tử tìm, ý tứ khác nhau!
- Cút sáng một bên!
Tôn đại nương trừng mắt với Thiết Trụ một cái, lúc này mới đi tới đánh giá Dương Lượng:
- Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta quen biết sao?
- Ta tới đưa tin thay Tham Quân nhà chúng ta, hắn để ta tới tìm Tôn chưởng quỹ, ngươi có phải là Tôn chưởng quỹ?
- Chính là ta, Tham Quân nhà ngươi là ai?
- Tham Quân nhà ta là Tham Quân nhà ta!
Dương Lượng nhất thời nói không rõ ràng, liền lấy thư ra đưa cho nàng:
- Đây là thư Tham Quân nhà ta viết cho phụ thân hắn.
Tôn đại nương nhận thư nhìn một cái, lập tức vỗ đùi, dậm chân nói:
- Mẹ của ta ơi! Hóa ra là thư của ông chủ nhỏ, vì sao ngươi không nói sớm?
- Tham Quân của ta là ông chủ nhỏ của tiệm này sao?
- Đương nhiên!
Tôn đại nương vội nói với Thiết Trụ:
- Nhanh đi hậu viện nói cho viên ngoại, ông chủ nhỏ phái người đến đưa thư.
Hiện giờ Thiết Trụ mới biết được, hóa ra ông chủ nhỏ ở phủ Thái Nguyên, gã vung chân chạy tới hậu viện. Tôn đại nương lại cười nói với Dương Lượng:
- Tiểu huynh đệ chờ một chút, ông chủ của chúng ta ngay ở trong tiệm, hắn sẽ lập tức tới ngay, ngươi tự mình giao thư cho hắn đi!
Không bao lâu, Lý Đại Khí vội vàng chạy tới như gió:
- Người đưa thư ở nơi nào?
- Chính là vị tiểu huynh đệ này.
Dương Lượng vội vàng thi lễ, cung kính đưa thư cho Lý Đại Khí. Lý Đại Khí đã mấy tháng rồi không nghe được tin tức của con trai, y không kịp hỏi kỹ Dương Lượng, vội vàng mở thư ra, nhưng y lại ngẩn cả người, bên trong còn có một phong thư, trên thư viết: Chuyển ngay cho Lương Thái Phó.
Chỉ có một tờ giấy dường như là cho mình, Lý Đại Khí nhìn tờ giấy một chút, là bút tích của con trai, nhờ y chuyển thư cho Lương Sư Thành giúp hắn, không còn nội dung gì khác.
Lý Đại Khí hơi thất vọng trong lòng, không nhìn thấy miêu tả tình hình của con trai gần đây. Lúc này y chợt nhớ tới, có thể nghe ngóng từ người đưa tin này mà!
Lý Đại Khí vội vàng cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này đi đường vất vả rồi, chúng ta vào trong ngồi một chút, uống chén trà.
Dương Lượng quả thực hơi khát nước, liền cười nói:
- Vậy quấy rầy viên ngoại rồi.
- Không có! Không có! Mau đi theo ta.
Lý Đại Khí giao ngựa cho Thiết Trụ, lúc này mới mang theo Dương Lượng đi vào hậu viện. Y mời Dương Lượng đến phòng trong ngồi xuống, lại để cho nha hoàn dâng trà.
- Nghe khẩu âm của tiểu huynh đệ, dường như cũng là người Thang Âm?
- Đúng vậy, ta là hương thân Thang Bắc.
- Vậy thì không phải người ngoài rồi, mẫu thân của Diên Khánh cũng là người xã Thang Bắc, ngươi làm gì trong quân đội?
- Ta chuyên môn phụ trách đưa tin cho Tham Quân, hiện giờ Tham Quân lại thăng làm Lục Sự Tham Quân rồi, là quan văn thứ hai của Quân Nha.
Lý Đại Khí nghe gã nói một cái Tham Quân, một cái Tham Quân, nghe không hiểu ra, chẳng qua dường như con trai sống không tệ lắm.
- Hắn không phải tới phủ Duyên An sao? Tại sao lại ở Thái Nguyên?
Lý Đại Khí khó hiểu hỏi.
Dương Lượng cũng biết một chút, liền cười nói:
- Viên ngoại có chỗ không biết, Bảo Tĩnh Quân phủ Duyên An bên kia không có chức, Đại Soái liền điều hắn tới Thái Nguyên đảm nhiệm Chủ Sự Tham Quân. Lúc ta xuất phát vừa vặn thăng lên làm Chủ Sự Tham Quân, từ chức phó thăng làm chức chính.
- Thì ra là thế!
Lý Đại Khí gật đầu, y rốt cuộc hiểu rõ.
- Tình hình của Diên Khánh gần đây thế nào? Ý của ta là, chức vụ của hắn có phải rất an toàn, không cần tới quân đội tham gia tác chiến hay không?
Dương Lượng cũng không biết nói dối, bản thân gã là người rất nhiệt tình, Lý Diên Khánh cũng quên dặt dò gã không nên nói lung tung, gã liền thẳng thắn nói ra:
- Chức vụ của Lý Tham Quân cũng không an toàn, khoảng thời gian trước đi biên cảnh thẩm tra, bị hai trăm kỵ binh Tây Hạ vây quanh, hắn có thể giết ra vòng vây, nhưng thủ hạ chết một nửa, cực kỳ thảm khốc.
Lý Đại Khí lập tức biến sắc, trái tim sợ hãi thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.