Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 446 - Chương 339: Tình Báo Tuyệt Mật.

Chương 339: Tình báo tuyệt mật. Chương 339: Tình báo tuyệt mật.Chương 339: Tình báo tuyệt mật.

Trên nội đường, một nam tử đang ngồi uống trà đứng dậy, cười tủm tỉm ra đón:

- Đồ Vương gia muốn ta dám không mang đến sao? Chỉ sợ số lượng mang đến không đủ.

- Mang đến bao nhiêu?

Lương An Nhân vội hỏi.

- Mang đến năm trăm chiếc bảo hạp!

Lương An Nhân nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, hơi ít chẳng qua vẫn có thể miễn cưỡng phân phối.

Tây Hạ tuy là vương triều của người Đảng Hạng, nhưng quý tộc trong triều cực kỳ hâm mộ vật phẩm xa xỉ của triều Tống. Giống như nước hoa son phấn Bảo Nghiên Trai nổi tiếng đứng đầu thiên hạ, cũng cực kỳ quý hiếm trong xã hội thượng tầng Tây Hạ. Năm ngoái có thương nhân buôn được hơn trăm bảo hạp Bảo Nghiên Trai, cuối cùng bán được ba trăm lạng bạc một hộp trong xã hội thượng tầng Tây Hạ.

Lương An Nhân thấy được cơ hội buôn bán, lão liền mời cò mồi vận chuyển lạc đà nổi tiếng là Trương Cửu mua một ngàn bảo hạp Bảo Nghiên Trai tới thành Hưng Khánh thay lão, lão chỉ cần bán hai trăm lạng bạc một hộp đã thu lời gấp mười.

Mặc dù chỉ có được năm trăm bảo hạp, cũng có thể bán được mười vạn lạng, trừ tiền vốn và phí chuyên chở, ít nhất cũng kiếm được tám vạn tám ngàn lạng bạc, điều này khiến Lương An Nhân làm sao có thể không vui vẻ trong lòng.

- Mau mau dâng trà!

Lương An Nhân lại mời Trương Cừu ngồi. Trương Cửu cười nói:

- Bởi vì ta vận chuyển mỡ trâu thay Bảo Nghiên Trai hai lần, cho nên quan hệ với Bảo Nghiên Trai không tệ lắm. Bảo hạp của họ bán cực kỳ chạy, ta liên tục quấy rầy Lý đông chủ thực lây, hắn mới đáp ứng cho trước năm trăm bảo hạp. Nếu như chúng ta có thể thỏa mãn điều kiện của hắn, hắn đáp ứng sang năm lại cho Vương gia một ngàn bảo hạp.

- Điều kiện gì?

Lương An Nhân lòng nóng như lửa đốt hỏi.

- Rất đơn giản, hắn muốn ba vạn cân mỡ trâu, mua dựa theo giá thị trường Tây Hạ.

Lương An Nhân cúi đầu trầm tư không nói. Mỡ trâu là vật phẩm cần thiết của quân đội, cung cấp cho sĩ tốt sử dụng, lão ít nhất phải cung cấp hai mươi vạn cân cho quân đội, đi từng nông trường thu thêm ba vạn cân cũng không phải là không thể được. Chỉ là bán theo giá cả thị trường Tây Hạ, lão có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Trương Cửu lại nói:

- Nếu như Vương gia chịu cung cấp mỡ trâu, Lý đông chủ đáp ứng lại bán thêm cho Vương gia năm ngàn khối son thơm, cũng dựa theo giá cả Biện Kinh.

Ánh mắt Lương An Nhân sáng lên, điều này có khả năng. Dầu mỡ của người Tây Hạ tràn trề, rửa mặt tắm rửa lại là phiền toái lớn, luôn không thể rửa sạch sẽ. Mà son thơm của Bảo Nghiên Trai lão đã dùng qua, tắm cực kỳ thoải mái, khiến lão khen không dứt miệng. Giá cả thị trường Biện Kinh là một lạng bạc hai miếng son thơm, tới Tây Hạ có thể bán mười lạng bạc một miếng, đây cũng là một khoản tiền lớn.

Nghĩ tới đây, Lương An Nhân lập tức vui vẻ đáp ứng:

- Được! Ta đi chuẩn bị ba vạn cân mỡ trâu, bán cho hắn mười văn tiền một cân.

Trương Cửu gãi đầu lại nói:

- Còn một chuyện làm phiền Vương gia giúp đỡ một chút.

- Chuyện phiền toái gì?

- Hiện giờ hai nước Tống Hạ đang giao chiến, biên cảnh cực kỳ nguy hiểm, ta muốn nhờ Vương gia chỉ cho ta con đường sáng, đi qua biên cảnh từ nơi nào thì tương đối an toàn?

Lương An Nhân nở nụ cười:

- Coi như ngươi hỏi đúng người rồi, ta vừa vặn phân công lương thực cho quân đội Tây Hạ ở các nơi. Các nơi chiến lược quan trọng của Tây Hạ đều có trọng binh, duy chỉ tuyến Lân Châu không có quân đội, quân trại bên kia gần như là trại trống, các ngươi ra ngoài từ tuyến đó có thể bình yên vô sự.

Trương Cửu vui mừng quá đỗi, đứng dậy thi lễ:

- Đa tạ Vương gia chỉ điểm con đường sáng.

Lương An Nhân đứng dậy nói:

- Phí chuyên chở hai ngàn lạng bạc lần này sau này ta để phòng thu chi tính toán cho ngươi, ngươi chờ nửa tháng, ta chuẩn bị xong mỡ trâu ngươi hãy lên đường, ba vạn cân mỡ trâu ít nhất cần trăm con lạc đà vận chuyển.

- Lạc đà không thành vấn đề, chỉ cần Vương gia chuẩn bị mỡ trâu đầy đủ, chúng ta lập tức lên đường.

Lương An Nhân phân phó phòng thu chi tính tiền với Trương Cửu, lão quay người rời đi. Nhưng đi tới cửa lớn thương hội, Lương An Nhân đột nhiên cảm thấy không đúng, tại sao mình lại có thể nói cho Trương Cửu tình báo tuyệt mật của quân đội, như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lão lập tức kinh hãi mồ hôi lạnh chảy ướt sũng người, chắp tay đi vài bước ở cửa ra vào, rồi vội vàng ra lệnh thủ hạ:

- Lập tức giam lỏng Trương Cửu này cho ta, không cho phép hắn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào.

Mỡ trâu có thể chờ sau khi kết thúc chiến tranh rồi chuyển hàng cũng không muộn, dù sao mùa đông cũng không dễ hỏng, nhưng dù thế nào, tình báo tuyệt mật của quân đội không thể để Trương Cửu tiết lộ ra ngoài.



Trương Cửu không nghĩ tới Lương An Nhân phản ứng nhanh như vậy, gã còn chưa kịp dặn dò thủ hạ, Lương An Nhân đã giam lỏng gã lại.

Thủ hạ của gã ở cửa hàng vận chuyển bên ngoài thành, gã lại bị giam lỏng trong thương hội Lương thị. Mặc dù Lương An Nhân đối đãi không tồi, để mấy thị nữ xinh đẹp phục thị gã, các loại rượu ngon đồ nhắm cần gì đều có, nhưng gã lại mất đi tự do.

Nhất là gã đoạt được tình báo tuyệt mật về quân tình Tây Hạ, gã nhất định phải nhanh chóng nói cho Đồng Thái Úy tình báo này. Từ hai năm trước Trương Cửu được Thái Úy Đồng Quán gặp mặt, phong gã làm Ngu Hầu, Trương Cửu không ngừng đưa các loại tình báo của Liêu quốc cho Đồng Quán.

Tình báo Tây Hạ của gã lại không nhiều lắm, lần này gã mượn cơ hội đưa hàng tới Tây Hạ, cũng muốn nghe được quân tình Tây Hạ. May mắn gã nhanh chóng biết được một tình báo tuyệt mật của quân Tây Hạ, nhưng không may, gã lại bị giam lỏng.

Hai ngày liên tiếp, trong lòng Trương Cửu nóng nảy bất an. Gã nghĩ tới các loại lý do muốn rời khỏi viện, đều bị binh sĩ ngoài cửa chính cự tuyệt vô tình.

- Cửu gia vẫn an tâm ở lại đi! Sau khi chiến tranh kết thúc, Vương gia sẽ đền bù gấp bội. Bên ngoài không an toàn, ở chỗ này có chúng ta bảo hộ, có người đẹp hầu hạ, chẳng phải sung sướng sao?

- Ta chỉ muốn nói chuyện với thủ hạ, không có ý khác.

- Vương gia đã nói với bọn họ, cũng cho họ đủ tiền sinh hoạt. Họ sống rất nhàn nhã ở thành Hưng Khánh, Cửu gia không cần lo lắng.

Trương Cửu không còn cách nào, đành từng ngày rầu rĩ không vui mà sống. Buổi chiều ngày nọ, gã một thân một mình ngồi câu cá trong áo nước nhỏ ở hậu viện, mấy người đẹp giám thị gã cũng thấy không thú vị, trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có một nữ nhân đang ngồi trong đình ngủ gật.

Lúc này, trước mắt bịch một tiếng, một hòn đá rơi vào hồ nước, bọt nước tóe lên. Trương Cửu quay đầu lại, thấy trên tường rào sau lưng, một thủ hạ của gã đang cố gắng vẫy tay với gã.

Trương Cửu vui mừng, chạy vội tới nói:

- Nhanh đi nói cho Đồng Thái Úy, Lân Châu không có quân Tây Hạ đóng giữ.

- Chúng ta cũng bị giám thị, ta đã bỏ nhiều tiền mua được người trông coi, hắn mới cho phép ta nhìn ngươi một chút, hắn đang ở phía sau lưng ta không xa.

- Vậy ngươi đi tìm Kiều gia, để họ truyền đạt tình báo!

Mấy ngày nay Trương Cửu suy nghĩ làm sao có thể đưa thư ra ngoài, thủ hạ của gã đương nhiên đáng tin, nhưng nếu như thủ hạ cũng bị giám thị thì làm sao bây giờ?

Gã nghĩ tới huynh đệ Kiều thị, Tống thương làm ăn rất tốt tại Tây Hạ. Đồng Thái Úy từng nói với gã, nếu như tình thế khẩn cấp, có thể tìm huynh đệ Kiều thị giúp đỡ.

- Cửu gia, ngài thì sao?

- Ta không sao, mùa đông sẽ tự do, ngươi nhanh đi truyền tin tức!

Thủ hạ nhảy xuống tường biến mất. Lúc này, nữ nhân ở trong đình đã bị đánh động, yểu điệu đi tới, ỏn ẻn hỏi:

- Cửu gia, ngài đang nói chuyện với ai vậy?

- Ta đang luyện tập xin lỗi Vương gia thế nào!

Trương Cửu tâm tình rất tốt, gã đánh giá nữ nhân xinh đẹp này, ánh mắt trở nên nóng bỏng, giữ chặt nàng cười nói:

- Chúng ta vào trong phòng nói chuyện một chút đi.

Nữ nhân quyến rũ liếc nhìn gã, trong mắt chứa xuân tình nói:

- Cửu gia, hiện giờ là giữa ban ngày, nếu không ban đêm nô gia cùng ngài đi!

Trương Cửu cũng không phải sắc quỷ, rất có thể nữ nhân này thấy gì đó, nếu như không nhanh chóng dỗ nàng, chỉ sợ gã sẽ không chịu nổi. Trương Cửu không nói nhiều, giữ chặt tay nàng mạnh mẽ kéo nàng vào trong phòng.

- Cửu gia thực xấu! Tay nô gia đau đớn rồi.

- Ha ha! Để Cưu gia thương ngươi.

Thương hội Kiều thị ở phía tây bắc thành Hưng Khánh, huynh đệ Kiều thị chủ nhân của nó là thương nhân lớn triều Tống buôn bán da lông nổi tiếng, có chỗ dựa thượng tầng Tây Hạ, lại thêm quân vương Tây Hạ Lý Càn Thuận cổ vũ mậu dịch với Đại Tống, huynh đệ Kiều thị làm ăn rất tốt tại Tây Hạ.

Chạng vạng tối ngày hôm đó, lão Nhị Kiều Trong An trong huynh đệ Kiều thị đang ăn cơm ngay trong thương hội, một thủ hạ bước nhanh tới nhỏ giọng nói:

- Nhị lão gia, một người tới bên ngoài, nói là huynh đệ của Trương Cửu, có chuyện quan trọng tìm lão gia.

Tống thương tại Tây Hạ không ai không biết Trương Cửu, Kiều Trọng An cũng không ngoại lệ. Y đã từng nhờ Trương Cửu chuyển hàng hóa mấy lần.

Y gật nhẹ đầu:

- Dẫ hắn tới gặp ta!

Không bao lâu, một tên thủ hạ của Trương Cửu được dẫn tới. Gã khom người thi lễ:

- Tại hạ Nhậm Hổ, năm ngoái từng dẫn đường cho Kiều Nhị lão gia qua quan, Nhị lão gia còn nhớ rõ chứ?

Kiều Trọng An nở nụ cười:

- Ta đương nhiên nhớ rõ, Cửu gia của các ngươi đâu?

- Cửu gia bị Lương Vương giam lỏng rồi, chúng ta cũng bị giám thị nghiêm mật. Vừa rồi ta ăn cơm ở quán rượu Hoa Ký đối diện, lấy cớ đi nhà xí chạy ra ngoài, ta nhất định phải trở về nhanh.

Kiều Trọng An giật nảy mình:

- Xảy ra chuyện gì?

- Lão gia nhà ta vô tình nhận được một quân tình tuyệt mật, Lân Châu không có quân Tây Hạ đóng giữ. Lương Vương sợ để lộ tin tức, liền giam lỏng Cửu gia, thỉnh cầu Kiều gia lập tức đưa tin tức này cho quân Tống.

Ánh mắt Kiều Trọng An híp lại:

- Tại sao ngươi lại tìm tới ta?

- Là Cửu gia phân phó, chắc là Đồng Thái Úy ám chỉ.

Dưới tình thế cấp bách, Nhậm Hổ không để ý có mấy lời không nên nói, trực tiếp nói rõ quan hệ giữa họ và Đồng Quán.

Sắc mặt Kiều Trọng An không vui, hồi lâu nói:

- Ta đã biết, ngươi đi đi!

Nhậm Hổ bất đắc dĩ, đành thi lễ vội vàng rời đi.

Kiều Trọng An chắp tay đi vài vòng trong thư phòng, quay đầu ra lệnh:

- Đi tìm Tiểu Ngụy tới cho ta!

Bình Luận (0)
Comment