Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 447 - Chương 340: Dạ Hỏa Công Thành.

Chương 340: Dạ hỏa công thành. Chương 340: Dạ hỏa công thành.Chương 340: Dạ hỏa công thành.

Thành Ngân Xuyên lại gọi thành Tàng Để, nó ở lối ra đông bắc hạp cốc lớn Hoành Sơn. Nhìn xuống từ trên cao, cắt đứt lối ra đông bắc của đường Cổ Nguyên. Phía bắc trước mặt nó là nơi giao nhau của Vô Đình Hà và sông Minh Đường, nước sông cuồn cuộn chảy qua bên ngoài thành bắc, nhưng có một cửa ra khác cách hai mươi dặm chảy vào Hoành Sơn, một con sông nhỏ Hồ Lô Thủy thì xuyên qua thành, chảy vào trong hẻm núi.

Thành Ngân Xuyên từ trước tới nay là vùng giao tranh của binh gia, hai nước Tống Hạ xảy ra mấy chục trận chiến lớn nhỏ để tranh đoạt thành Ngân Xuyên, thành Ngân Xuyên cũng đã đổi chủ mấy lần, trước mắt bị quân Tây Hạ khống chế, nó là cứ điểm đầu cầu chống cự quân Tống bắc chinh.

Từ năm ngoái quân Tống bắt đầu chuẩn bị chiến tranh quy mô lớn, quân Tây Hạ cũng không yếu thế, bắt đầu tiến hành sửa chữa thành Ngân Xuyên quy mô lớn, gia cố tường thành cao hơn, lắp đặt máy ném đá cỡ lớn.

Thành Ngân Xuyên cũng không phải chặn ngang miện hẻm núi, thực tế nó cách miệng hẻm núi một dặm, để phòng ngừa quân địch công kích xuống từ trên vách đá cao cao. Mặc dù không chặn miệng cửa cốc, nhưng nó vẫn là con đường ắt phải qua giữ chân đại quân bắc thượng. Dù quân đội có thể đi theo sơn lĩnh hai bên vượt qua, nhưng quân nhu của đại quân nhất định phải xuyên qua thành.

Tây Hạ an bài hai vạn quân đội trong thành Ngân Xuyên, khiến tòa thành trì này trở thành chướng ngại vật đầu tiến cản trở quân Tống bắc chinh.

Quân Tống xây dựng đại doanh ở miệng hẻm núi, miệng hẻm núi rộng chừng ba dặm, địa thế bằng phẳng, đại doanh quân Tống kết nối với nhau, dùng gỗ lớn và bùn đất tạo thành. Mặc dù không rộng rãi kiên cố giống như tường thành, nhưng đủ để chống cự kẻ đánh lén, lại thêm có dòng sông nhỏ chảy vào cốc, nguồn nước đầy đủ, lương thảo hậu cần có thể bảo vệ, có thể thong dong giằng co công thành với quân Tây Hạ.

Sơ hở duy nhất chính là đập lớn Hổ Khiếu Hạp, một khi đập lớn sụp đổ, đội ngũ quân nhu dài mấy chục dặm trong sơn cốc sẽ tổn thất hầu như không còn, đồng thời khiến quân đội thương vong cực lớn. Chủng Sư Đạo cũng hiểu được tầm quan trọng của đập lớn, không chỉ phái trọng binh trấn giữ, đồng thời còn xây dựng một đập nước cách một dặm. Dù cho quân Tây Hạ cướp đập lớn, hồng thủy cũng có thể cản lại kịp thời, không đến mức tạo thành tổn thất lớn.

Quân doanh đã xaya dựng năm ngày, cơ bản đã hoàn thành, nhưng quân Tống vẫn án binh bất động, không phát động tấn công thành Ngân Xuyên, ngay cả lính tấn công thăm dò cũng không có.

Màn đêm vừa xuống, Chủng Sư Đạo cùng mười mấy tướng lĩnh đi tới ngoài thành Ngân Xuyên tuần sát, lão chăm chú nhìn thành trì thật lâu, quay đầu lại hỏi Lý Diên Khánh:

- Lý Tham Quân cảm thấy làm thế nào mới có thể lấy được thành Ngân Xuyên?

Lý Diên Khánh khẽ cười nói:

- Hôm qua Đại Soái cũng nói, trăm năm qua đại chiến xoay quanh thành Ngân Xuyên đã có hơn hai mươi lần, thành trì thay chủ mấy lần, tin tưởng các loại mưu lược và thủ đoạn đều đã dùng hết. Hai quân Tống Hạ đều rất quen thuộc với nhau, theo Lý Diên Khánh suy tính, có thể dùng kỳ binh phá thành!

- Kỳ binh mà Lý Tham Quân nói là chỉ cái gì?

- Hiện giờ ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu, còn chưa hoàn thiện, không bằng Đại Soái mời đại tướng khác nói ý kiến của mình.

Chủng Sư Đạo nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lại hỏi Phó Tướng Diêu Bình Trọng:

- Bình Trọng không ngại nói một câu!

Diêu Bình Trọng trầm ngâm một chút nói:

- Chúng ta từng cướp đoạt thành Ngân Xuyên ba lần, cuối cùng là đại quân rút về phía nam mới phải từ bỏ. Ba lần cướp đoạt thành Ngân Xuyên, hai lần trong đó là cường công, một lần khác là dùng kế lừa quân định ra khỏi thành. Kế sách lừa gạt đoán chừng không thể thực hiện được, theo ti chức thấy chỉ có một con đường cường công.

Đại tướng còn lại lên tiếng phụ họa, đều cho rằng chỉ có một con đường cường công. Chủng Sư Đạo gật đầu:

- Các vị đều có kinh nghiệm, nói cũng không sai. Thành Ngân Xuyên chuẩn bị chiến đấu đã lâu, muốn lấy được thành Ngân Xuyên cũng không phải chuyện dễ, quan trọng vẫn là phải biết người biết ta. Sở dĩ hôm nay ta hỏi Lý Tham Quân, là bởi vì Tình Báo Ti tập hợp được rất nhiều tình báo quan trọng liên tới thành Ngân Xuyên từ nhiều con đường. Ta biết chủ tướng thủ thành Ngân Xuyên là danh tướng Tây Hạ Lý Lượng Phụ, biết tổng binh lực thành Ngân Xuyên là hai vạn người, biết lương thực họ tồn kho đủ để ứng phó chúng ta nửa năm, đây là công lao của Tình Báo Ti.

Chủ Soái tán dương không chút keo kiệt khiến Lý Diên Khánh hơi thẹn thùng. Hắn vội vàng khiêm tốn nói:

- Mỗi người quản lý chức vụ của riêng mình, đây là chuyện trong bổn phận của Tình Báo Ti, Đại Soái quá khen rồi!

- Mặc dù là chuyện trong bổn phận, nhưng tình báo quả thực rất quan trọng, mọi người có ấn tượng gì về Lý Lương Phụ này?

Mọi người không trả lời, Chủng Sư Đạo chậm rãi nói:

- Người này là tôn thất Tây Hạ. Bốn năm trước, Lưu Kinh Lược dẫn năm vạn đại quân giết tới Linh Châu, chủ tướng thủ Linh Châu lúc ấy chính là Lý Lương Phụ. Quân Tống vây công nửa tháng không hạ, quân Tống mệt mỏi lui đi, Tấn Vương Tây Hạ Sát Ca dẫn một vạn kỵ binh dạ tập đại doanh, quân Tống trở tay không kịp, đêm đó năm vạn đại quân toàn diệt, cuối cùng chri có tám trăm người phá vây chạy ra, đây cũng là một thất bại thê thảm nhất của Lưu Kinh Lược.

Lưu Kinh Lược mà Chủng Sư Đạo nói tới là chỉ Hi Hà Kinh Lược Sử Lưu Pháp, danh tiếng của lão tại quân Tây Bắc thậm chí còn trên Chủng Sư Đạo. Đáng tiếc thảm bại bốn năm trước khiến lão bị triều đình hỏi tội, lại thêm tuổi tác bản thân đã cao, rất khó có cơ hội xoay người. Lần này quân Tống chinh phạt Tây Hạ, mặc dù Chủ soái là Thái Úy Đồng Quán, nhưng chủ tướng tuyến quân phía tây chính là Lưu Pháp.

Chủng Sư Đạo nhìn mọi người tiếp tục nói:

- Lý Lương Phụ là tướng lĩnh phòng thủ điển hình, giỏi thủ mà không quen công. Đặc điểm lớn nhất của hắn là vận dụng các loại vũ khí phòng ngự hạng nặng, giỏi về dùng dầu hỏa. Ta đoán chừng hắn đã sắp xếp rất nhiều máy ném đá hạng nặng ở đầu tường, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị, đây chính là nguyên nhân mấy ngày qua ta chậm chạp không tấn công thành Ngân Xuyên.

- Vậy Đại Soái dự định lúc nào tấn công?

Phó Tướng Diêu Bình Trọng hỏi.

- Tối hôm nay!

Chủng Sư Đạo không chút hoang mang nói với mọi người:

- Tối hôm nay chúng ta bắt đầu tấn công lần đầu!

Lúc canh một, hai ngàn binh sĩ quân Tống vọt khỏi cửa lớn đại doanh, họ cầm ba ngàn hỏa nha xếp hàng trên cao điểm cách thành trì khoảng một dặm. Hỏa nha là vũ khí phóng hỏa cự ly xa của quân Tống, dùng nan trúc và giấy dầu tạo thành, dùng đạn bắn ra để cất cánh, phần đuôi chứa ống thuốc nổ, sau khi ngòi nổ châm lửa vào thuốc nổ, khiến hỏa nha có thể tăng thêm lực bay, xa nhất có thể bay ba dặm, cuối cùng thuốc nổ sẽ nhen nhóm hỏa nha, khiến hỏa nha biến thành đống lửa cháy hừng hực bay vào trong thành, có thể thiêu đốt đại trướng hoặc nhà kho của quân địch, trong tác chiến đối địch lần nào cũng chính xác, trở thành một lợi khí phóng hỏa của quân Tống.

Hai binh sĩ một tổ, sử dụng Thần Tí Cung để bắn. Một người châm lửa, một người bắn, liền thấy từng chiếc hỏa nha màu đen bay lên không, bay về phía thành Ngân Xuyên. Ngòi nổ phấn đuôi tất cả hỏa nha đều đã được châm lửa, ánh sáng nhấp nháy.

Khi bay tới một nửa, ánh sáng nhấp nháy giữa không trung bỗng nhiên trở nên chói mắt, thuốc nổ bị nhen lửa, hỏa nha sắp hết lực đàn hồi lại tăng lực lần nữa, vỗ cánh bay vào trong thành. Khi hỏa nha vượt qua tường thành, bầu trời trở nên cực kỳ hùng vĩ, hỏa nha biến thành từng đống lửa, nhào vào mỗi mục tiêu trong thành.

Sau đó lượt hỏa nha thứ hai và thứ ba cũng cất cánh, bầu trời biến thành biển lửa, cực kỳ chói mắt.

Trong thành Ngân Xuyên không có lều vải, mà là quân doanh dựng bằng bùn gỗ. Nhưng ba ngàn hỏa nha vẫn mang đến phiền toái không nhỏ cho trong thành, trong thành bốc cháy khắp nơi, mấy ngàn binh sĩ chạy đi dập lửa, thành Ngân Xuyên hỗn loạn.

Đầu thành nam lại hết sức bình tĩnh, tám ngàn binh sĩ Tây Hạ thủ vững đầu tường, không bị sự hỗn loạn trong thành quấy rầy hành động. Chủ tướng Lý Lương Phụ đứng dưới cổng thành, cắn răng nghiến lợi nhìn quân Tống phát động hỏa công.

Năm nay Lý Lương Phụ khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người trung đẳng, thân thể cường tráng, dưới đôi lông mày thô như bàn chải, đôi mắt sắc bén giống hệt mắt ưng. Gã là Vương tộc Tây Hạ, phong hào Vệ Quốc Công, bốn năm trước tử thủ Linh Châu có công, được gia phong làm Trung Vệ Quận Vương, coi như là Đại tướng tiếng tăm lừng lẫy Tây Hạ.

Bản thân Lý Lương Phụ cũng am hiểu dùng lửa, gã sao có thể mặc quân Tống dùng lửa công kích gã, gã lập tức ra lệnh:

- Chuẩn bị máy nắm đá, công kích hỏa cầu!

Máy ném đá dài tới tám trượng được kéo ra, mười mấy binh sĩ thúc đẩy bàn kéo, mấy chục hỏa cầu khổng lồ đường kính tới tám thước đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng hỏa cầu này dùng vải ngâm dầu lại phơi khô bó thành, bản thân có lực trùng kích và lực đàn hồi to lớn, lại thêm lửa cháy hừng hực, lực phá hoại kinh người.

Lý Lương Phụ ra lệnh một tiếng, binh sĩ dùng bó đuốc châm hỏa cầu, hỏa cầu cháy hừng hực, bị cán dài ném ra ngoài. Từng hỏa cầu bay lên không, bay vút tới sơn cốc. Điểm rơi của hỏa cầu ngoài ba trăm bước, sau đó bắn lên cao cao, tiếp tục bay về đại doanh quân Tống.

Một hỏa cầu thật lớn đập tới tường doanh đối diện, binh sĩ đứng ở tường thành hô lên một tiếng, đồng thời nâng thuẫn. Lực trùng kích to lớn khiến mười mấy tên lính rơi xuống đất, hỏa cầu cháy hừng hực lập tức bay vào đại doanh quân Tống, nhưng quân Tống đã sớm chuẩn bị, sao có thể khiến quả cầu lửa này xông vào trong doanh trướng?

Cách mấy chục trượng, quân Tống kéo một cái lưới lớn giữa không trung, hòa cầu nện vào lưới lớn lập tức rơi xuống đất, mười mấy binh sĩ phía dưới cùng hành động, nhanh chóng dùng nước tưới tắt hỏa cầu.

Hỏa cầu của quân Tây Hạ bắn tới rất nhiều, hỏa cầu tiến vào đại doanh đều yên lặng tắt đi, chẳng qua phần lớn hỏa cầu bị tường doanh ngăn cản, tiếp tục thiêu đốt trên mặt đất trống trải, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa hừng hực, mặc dù không có tiêu biến đi, nhưng cũng phủ không khí chiến tranh bi tráng.

Chủng Sư Đạo híp mắt quan sát quỹ tích rơi của hỏa cầu trên không trung, trong lòng nhanh chóng suy tính số lượng và cường độ của máy ném đá trên đầu tường, ứng phó máy ném đá của người Tây Hạ thế nào, trong lòng lão đã có tính toán.

Bình Luận (0)
Comment