Chương 383: Điều kiện của Tống Giang.
Chương 383: Điều kiện của Tống Giang.Chương 383: Điều kiện của Tống Giang.
Tháng giêng đầu năm, Tri Châu Bặc Châu Hầu Mông đã tới trấn Lỗ Kiều Tế Châu. Hầu Mông tuổi chừng hơn năm mươi, xuất thân Tiến Sĩ, khí chất nho nhã, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sáng ngời biểu lộ y là người khôn khéo tài giỏi.
Sở dĩ triều đình chọn Hầu Mông tới chiêu an quân Lương Sơn, bởi vì y từng đảm nhiệm Tri Huyện Vận Thành Tế Châu. Lương Sơn vắt ngang Tế Châu và Vận Châu, một nửa ở Tế Châu thuộc sự quản lý của huyện Vận Thành. Thủ lĩnh quân Lương Sơn Tống Giang năm đó đảm nhiệm Áp ti dưới tay y, có thể nói, quân Lương Sơn lớn mạnh từng chút một dưới sự quản lý của y.
Sau khi Dương Tiễn bị bắn chết ở huyện Tu Thành, trách nhiệm được nhận định là Vận Châu, quan viên hai cấp Châu Huyện tại Vận Châu đều bị bãi miễn. Hầu Mông làm quan tại Tế Châu trốn qua một kiếp, y lập tức đi quan hệ Thái Kinh, chẳng những không bị trừng phạt, còn được triều đình thăng làm Tri Châu Bặc Châu.
Mấy tháng trước, Thái Kinh bị ép cáo lão về quê, Hầu Mông mất đi chỗ dựa. Tướng Quốc mới Vương Phủ cho rằng Hầu Mông không thể trốn tránh trách nhiệm để loạn phỉ Lương Sơn phát triển an toàn, liền đề cử y tới chiêu an quân Lương Sơn. Nếu như có thể chiêu an, y có thể lấy công chuộc tội, nếu như không chiêu an được, vậy y sẽ phải gánh chịu trách nhiệm lúc trước để mặc loạn phỉ Lương Sơn phát triển an toàn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, áp lực trong lòng Hầu Mông cực lớn, y rất lo lắng. Bảng giá mà triều đình cho y không cao, chỉ cho y một Tri Châu, hai Thông Phán, bảy Tri Huyện và hai mươi Đoàn Luyện Sứ, điều kiện phải hoàn toàn giải tán quân Lương Sơn.
Chẳng qua việc nhỏ y có thể tự xử lý, ví dụ như tài vật Lương Sơn đánh cướp được không cần giao lên trên, quan viên địa phương bị giết có thể bỏ qua, dựa vào những điều kiện này, có lẽ có thể gặp mặt nói chuyện với Tống Giang.
Trấn Lỗ Sơn ở giao giới giữa Đan Châu và Tế Châu, Hầu Mông mang theo mười mấy thủ hạ vừa đi vào thị trấn, liền thấy một đội nhân mã ở phía trước, người dẫn đầu là một nam tử trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ, Hầu Mông cảm thấy y hơi quen mắt.
Nam tử tung người xuống ngựa, tiến lên thi lễ:
- Ngô Dụng tham kiến Hầu quan nhân.
- Ngươi là… Ngô Huyện lại!
Hầu Mông bỗng nhiên nhận ra người này, chính là Huyện lại Vận Thành năm đó, chủ quản văn án Lao Thành Doanh, giao tình rất sâu đậm với Tống Giang. Nghe nói hiện giờ người này là quân sư của quân Lương Sơn, là nhân vật số ba trong quân Lương Sơn.
Ngô Dụng cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra quan nhân còn không quên cố nhân.
Y lại kéo Đới Tông:
- Vị Đới Tông này năm đó cũng từng đi theo quan nhân xuống núi thị sát, Phó Bộ Đầu huyện Vận Thành, quan nhân có còn ấn tượng hay không?
- Đương nhiên nhớ kỹ!
Hầu Mông liên tục gật đầu, dù sao chỉ là chuyện mười năm trước, y còn ấn tượng, Đới Tông này là Phó Bộ Đầu y tự tay đề bạt năm đó, hóa ra cũng tới Lương Sơn, y cười nói:
- Ta nhớ được như còn một vị Nha dịch cường tráng lại đen, võ nghệ cực kỳ cao cường, dường như họ Lý.
- Quan nhân, ta ở đây!
Lý Quỳ cũng đi lên hành lễ.
Hầu Mông vui mừng quá đỗi, hóa ra đều là quan cũ, Tống Giang để họ tới đón y, nói rõ Tống Giang cũng muốn được chiêu an!
- Không biết Công Minh ở đâu?
- Hiện giờ Công Minh còn ở Tu Thành, hắn công việc nặng nề, không rảnh rời đi, liền để ta tới nghênh đón Hầu quan nhân, ta cũng có thể đại biểu hắn nói chuyện với Hầu quan nhân.
Hầu Mông biết Ngô Dụng là nhân vật số ba trong quân Lương Sơn, y đại biểu Tống Giang tới đón mình, điều này nói rõ họ cũng biết ý đồ mình tới đây, hai bên đều có ý, vậy thì nhanh chóng tiến hành hội đàm.
- Không biết Ngô quân sư định trao đổi với ta ở nơi nào?
Ngô Dụng chỉ về phía trước cười nói:
- Nơi này không tiện, chúng ta tới huyện Nhậm Thành nói chuyện.
Sở dĩ Ngô Dụng không muốn dẫn Hầu Mông tới Tu Thành, là bởi vì không ít tướng lĩnh đều phản đối tiếp nhận chiêu an. Tình thế của họ hiện giờ tốt đẹp, quân đội thế như chẻ tre, hoàn toàn có thể chiếm lĩnh toàn cảnh Sơn Đông, chấp nhận chiêu an chẳng khác nào đầu hàng triều đình, chuyện như vậy ai có thể chấp nhận được? Nhất là phái Lô Tuấn Nghĩa phản đối mãnh liệt đầu hàng triều đình. Vì chuyện này gần như tất cả mọi người quên đi chuyện đồ thành Thang Âm, trên dưới quân Lương Sơn lại tranh luận kịch liệt.
Tống Giang cũng sợ kích thích quân đội bất ngờ làm phản, cho nên y chỉ có thể phái Ngô Dụng vụng trộm tới tiếp xúc cùng Hầu Mông. Nếu như điều kiện hậu đại, y lại nghĩ biện pháp thuyết phục mọi người.
Nhậm Thành cách trấn Lỗ Kiều cũng không xa, Hầu Mông nhanh chóng được đám người tâm phúc Ngô Dụng do Tống Giang phái tới đón vào huyện Nhâm Thành, ở trong dịch trạm khách quý trong huyện Nhập Thành.
Đây là chỗ ở xa hoa do quân Lương Sơn đặc biệt xây dựng để mời chào anh kiệt thiên hạ, tiến hành xây dựng thêm trong dịch trạm huyện Nhâm Thành, chiếm diện tích gần trăm mẫu, có hai mươi mấy viện tư lớn nhỏ, chủ viện trong đó gọi là Thanh Tùng Viện, Hầu Mông được vào ở trong viện này.
Tùy tùng còn đang thu dọn phòng, Hầu Mông lại ngồi trong thư phòng bắt đầu trao đổi lần đầu với Ngô Dụng. Đương nhiên, lần trao đổi đầu tiên đều mang tính thăm dò, tất cả mọi người không dễ dàng để lộ điểm mấu chốt và bảng giá của mình.
- Triều đình đang tập trung tinh lực chuẩn bị chiến đấu với Liêu quốc, không hi vọng bị phân loạn trong nước cản tay. Phía Phương Tịch kia không phải triều đình không cho họ cơ hội, họ không chỉ lật lọng, còn có dấu hiệu xưng đế mưu phản, triều đình tuyệt đối không tha thứ cho họ. Mà tướng lĩnh Lương Sơn phần lớn vì nghèo khó hoặc phạm tội mà không đường để đi, cũng không có hành động xưng đế mưu phản, tình huống này quan gia có thể hòa giải. Quan gia hứa hẹn chuyện tướng lĩnh Lương Sơn phạm vào trong quá khứ sẽ được bỏ qua, nếu như muốn hiệu lực cho triều đình, triều đình có thể trao tặng chức quan thích hợp, để họ có thể làm rạng rỡ tổ tông, áo gấm về quê. Nếu như chư hùng Lương Sơn muốn đưa ra yêu cầu cao hơn, cũng không phải không thể nói chuyện, nhưng đầu tiên phải biểu hiện thành ý và thái độ.
Ngô Dụng trầm ngâm một chút hỏi:
- Không biết thái độ và thành ý mà Hầu quan nhân nói tới là chỉ cái gì?
- Thái độ là đồng ý chấp nhận triều đình chiêu an, mà không phải muốn kéo dài thời gian, hoặc lừa gạt triều đình. Thành ý là chỉ điều kiện phải hiện thực, đừng nói chuyện không đâu, điều kiện căn bản không thể làm được. Chỉ cần có hai điểm này, tin tưởng triều đình sẽ cố gắng cho mọi người một đãi ngộ hậu đãi.
Ngô Dụng cười cười:
- Nếu như không có thành ý, tướng quân nhà ta sẽ không phái ta tới đây nghênh đón Hầu quan nhân, thành ý chắc chắn có. Mặc dù một phần tướng lĩnh Lương Sơn có mâu thuẫn trong lòng, nhưng Tống tướng quân sẽ từ từ khuyên bảo, điều này không có vấn đề. Yêu cầu của chúng ta cũng không quá cao, hiện giờ chúng ta thực tế khống chế Vận Châu, Tế Châu và Bác Châu. Nếu như cần, thậm chí thế lực của chúng ta có thể nhanh chóng mở rộng tới mười Châu Phủ. Tiếp theo, chúng ta dự định sang năm lại tấn công phủ Đại Danh, nhưng thấy triều đình có ý hiệp thương, chúng ta hứa hẹn, trước khi có kết quả hiệp thương, chúng ta tạm thời không động binh bên ngoài. Đây chính là thái độ, cho nên yêu cầu của chúng ta chắc chắn phù hợp hiện trạng, sẽ không rao giá trên trời.
- Không ngại nói một câu, nếu như ta không làm chủ được, ta có thể trở về kinh xin chỉ thị.
Ngô Dụng suy nghĩ một chút nói:
- Trước tiên không nhắc tới Tống tướng quân, chỉ nói ta một chút đi! Năm nay ta đã bốn mươi hai, chí hướng hi vọng lớn nhất trong đời ta là có thể quản lý một Châu, quản lý con dân thay Thiên tử, nếu như có thể được thêm một quan giai Đại Phu, ta cũng đủ hài lòng rồi.
Ngô Dụng không đề cập tới Tống Giang, chỉ là đưa ra điều kiện của mình một cách hàm súc, muốn quản lý một Châu, quan giai Đại Phu, thấp nhất trong quan giai Đại Phu là Triêu Tán Đại Phu tòng ngũ phẩm. Nói cách khách, Ngô Dụng đưa ra tòng ngũ phẩm làm điều kiện, lấy y làm chuẩn, Lô Tuấn Nghĩa ít nhất là chính ngũ phẩm, mà Tống Giang làm thủ lĩnh cần tứ phẩm hoặc tam phẩm, như vậy hiển nhiên cao hơn bảng giá triều đình chịu bỏ ra. Chẳng qua trong này cũng có chỗ trống để thương lượng, ví dụ cho Tống Giang một tước vị tam phẩm hoặc tứ phẩm, chức quan vẫn là Tri Châu ngũ phẩm. Ngô Dụng cũng có thể có quan giai tòng ngũ phẩm, nhưng chức quan là Thông Phán.
Nghĩ tới đây, Hầu Mông cười nói:
- Như vậy đi! Đêm nay ta báo cáo cho triều đình, xin triều đình nới lỏng điều kiện một chút, sau đó chúng ta tiếp tục bàn bạc.
Hầu Mông cũng đang hàm súc nói cho Ngô Dụng, bảng giá triều đình đưa ra cũng không kém quá nhiều, hai bên có thể bàn bạc. Nếu như Lương Sơn chịu nhượng bộ phương diện khác, như v ậy phía chức quan triều đình cũng sẽ nhượng bộ thích hợp.
Ngô Dụng vui mừng, vội vàng đứng dậy nói:
- Ta về huyện Tu Thành báo cáo Tống tướng quân trước, chúng ta rất chờ mong tin tức của triều đình nhanh chóng tới nơi.
- Ta cũng chờ mong!
Hầu Mông đưa Ngô Dụng ra khỏi dịch quán. Ngô Dụng phân phó Lý Quỳ bảo vệ sự an toàn cho Hầu quan nhân, y cùng Đới Tông trở về Tu Thành.
…
Lý Quỳ dẫn năm trăm binh lính tinh duệ ở lại trong dịch quán, họ phân bố bốn phía chủ viện, bảo vệ nghiêm mật sự an toàn của Hầu Mông và tùy tùng của y.
Tống Giang cực kỳ coi trọng lần chiêu an này của triều đình. Thực chất y vẫn muốn tiếp nhận chiêu an, trở thành một quan lớn của triều đình. Y không ngừng dẫn quân công thành cướp trại, đánh bại quan binh, đó chẳng qua là gia tăng thẻ đánh bạc đàm phán cho y mà thôi. Về phần cát cứ một phương, nắm binh tự lập, có khi y cũng sinh ra dã tâm thế này, nhưng khi tỉnh táo lại suy nghĩ tiếp nhận chiêu an của y vẫn chiếm thượng phong.
Tống Giang rất lo lắng có người phá hỏng lần đàm phán này, nhất là những người hận triều đình thấu xương như Lô Tuấn Nghĩa, Lâm Xung; họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận chiêu an, nhất định sẽ nghĩ cách phá hỏng chiêu an. Tống Giang tràn ngập cảnh giác với họ, cho nên phái tâm phúc Lý Quỳ của mình dẫn năm trăm binh sĩ bảo vệ Hầu Mông an toàn.
Lúc canh một, một người áo đen xuất hiện bên ngoài dịch quán, tay cầm một cây gậy đồng ngắn ba thước, phía trên khăn che mặt là một đôi mắt sắc bén lạnh lùng, gã đi từng bước tới dịch quán.