Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 491 - Chương 384: Chiêu An Thất Bại.

Chương 384: Chiêu an thất bại. Chương 384: Chiêu an thất bại.Chương 384: Chiêu an thất bại.

Hôm nay Lý Quỳ uống chút rượu, ban đêm ngủ rất ngon lành. Khi gã đang ngủ say bị binh sĩ đánh thức, trong lòng cực kỳ nổi nóng, đưa tay đánh tới binh sĩ đẩy gã.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, Lý Quỳ cả kinh lập tức ngồi dậy:

- Chỗ nào xảy ra chuyện?

- Là… là phía chủ viện, rất nhiều người chết!

- Cái gì?

Lý Quỳ lập tức nóng vội, ngay cả y phục giày dép gã cũng không lo mặc, để trần mang theo rìu to bản phóng tới chỗ viện tử của Hầu Mông. Đại ca giao cho gã nhiệm vụ bảo vệ sứ giá, nếu như sứ giả bị giết, gã làm sao giải thích với đại ca?

Trên đường đi đều là thi thể, kiểu chết đều giống nhau, bị binh khí loại hình côn sắt một côn đập nát đầu lâu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Càng chạy Lý Quỳ càng kinh ngạc, gã đã thấy hơn một trăm thi thể, đây rốt cuộc là ai, ra tay lại ngoan độc như thế?

Một lát, Lý Quỳ chân trần chạy vào đại viện Hầu Mông ở, thấy trong viện đều là thi thể, có tùy tùng của Hầu Mông, cũng có binh lính của gã, nhưng gã không trông thấy Hầu Mông. Gã nóng vội giậm chân một cái, hô lớn với binh sĩ đuổi theo:

- Nhanh đi tìm kiếm hung thủ cho lão tử, tìm Hầu quan nhân!

Các binh sĩ vội vàng phóng vào trong phòng. Lúc này, một binh lính trong thư phòng kinh hô một tiếng. Lý Quỳ lao nhanh vào thư phòng, thấy Hầu Mông gục xuống bàn, tay còn cầm bút, nhưng đầu lâu đã bị đập vỡ, máu tươi và óc chảy đầy bàn.

Lý Quỳ trợn mắt há mồm, qua nửa ngày, gã nổi điên rống to:

- Nhanh đi tìm hung thủ, lão tử muốn lột da hắn!



Binh sĩ thủ vệ cửa thành nam đều đã chết, cửa thành mở rộng, một người áo đen mang theo một thủ hạ của Hầu Mông nhanh chân rời khỏi huyện Nhậm Thành.

Đi tới trước một khe nước, người áo đen ném thủ hạ của Hầu Mông vào trong chỗ nước cạn. Tùy tùng bị ngất lập tức tỉnh táo lại, gã sợ hãi hồn bay phách tán, quỳ gối ở khe nước cần khẩn tha mạng. Người áo đen lạnh lùng nói:

- Ta không giết ngươi, ngươi trở về nói cho triều đình các ngươi biết, Hầu Mông đã bị ta giết, quân Lương Sơn chúng ta sẽ không đầu hàng, để tên cẩu Hoàng đế kia dẹp ngay suy nghĩ này!

Nói xong, người áo đen nghênh ngang rời đi. Qua nửa ngày, tùy tùng sờ lên đầu, thấy đầu còn hoàn chỉnh, gã lập tức vui buồn lẫn lộn, nằm trong khe nước khóc lớn.



Lúc hoàng hôn, Lý Diên Khánh đi tới Chủng trạch ở phố Tào Môn, nơi này là quan trạch mới của Chủng Sư Đạo. Thiên tử khen ngợi chiến công của lão, ban tòa đại trạch chiếm diện tích hai mươi mẫu này cho Chủng Sư Đạo.

Hai tháng ngắn ngủi không gặp, Lý Diên Khánh cảm thấy Chủng Sư Đạo già đi vài phần. Mặc dù Chủng Sư Đạo đã qua tuổi thất tuần, nhưng trong quân doanh, lão luôn tinh thần quắc thước, đi đường uy nghiêm, giọng nói to lớn, khiến người ta cảm thấy càng già càng dẻo dai.

Lúc này, khi Chủng Sư Đạo chậm rãi đi ra khỏi từ đường, lại khiến Lý Diên Khánh thấy được một Chủng Soái tuổi già sức yếu, lại còn chống một cây quải trượng.

Lý Diên Khánh vội vàng đứng lên hành lễ:

- Ti chức tham kiến Đại Soái!

Chủng Sư Đạo khoát tay, trong nụ cười mang theo chút đắng chát:

- Không cần đa lễ, hiện giờ ta đã không phải Đại Soái của ngươi, về sau ngươi gọi ta Chủng công đi.

- Ti chức đã quen rồi.

Chủng Sư Đạo gật đầu, không miễn cưỡng Lý Diên Khánh. Lão mời Lý Diên Khánh ngồi xuống, ân cần nói:

- Chuyện bất hạnh ở huyện Thang Âm ta cũng nghe nói rồi, ta rất đồng tình, chẳng qua ngươi có thể bình an vô sự, ta quả thực cao hứng!

- Đa tạ Đại Soái quan tâm!

Lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng động ồn ào, Chủng Sư Đạo nhướng mày, quát:

- Chủng Phúc!

Một lão giả chạy tới như bay, khom người nói:

- Xin lão gia phân phó!

- Ta từng nói với ngươi bao nhiêu lần, không cho phép bầy quầy bán hàng ở cửa sau, mau đuổi họ đi!

- Để ta đi!

Lão giả vội vàng rời đi, Chủng Sư Đạo thở dài:

- Người lớn tuổi, chỉ thích yên tĩnh, thế nhưng phủ trạch này lại tựa vào khu Chu Gia, nửa đêm mỗi ngày vẫn còn tiếng người ồn ào, thực sự khiến người ta đau đầu!

Lý Diên Khánh im lặng nửa ngày. Lúc trước trong quân doanh huyên náo ồn ào, trước giờ vẫn không hề an bình, Chủng Sư Đạo cũng không chê ầm ĩ, giọng của lão còn vang hơn ai hết. Lúc này lão lại ngại bên cạnh không yên tĩnh, Chủng Sư Đạo và lúc trước quả thực giống như hai người.

Lý Diên Khánh nhất thời trầm mặc. Chủng Sư Đạo nhìn hắn một cái, chậm rãi hỏi:

- Phong thưởng của ngươi đã ban xuống chưa?

Mặc dù Chủng Sư Đạo được phong làm Thượng tướng quân, Binh Bộ Thượng Thư, nhưng trên thực tế lại không có chút chức quyền nào, cũng hoàn toàn không biết gì chuyện phong thưởng của triều đình, bình thường ngay cả cơ hội lên triều cũng không có, nhiều nhất tham gia một số triều hội mang tính chất lễ nghi, ví dụ như triều hội năm mới, lão cầm một phần lộc dầy, lại trải qua cuộc sống về hưu.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Ti chức tới hỏi rồi, nhóm đầu tiên đã báo lên, nhưng không có ti chức, nghe nói Diêu Chỉ Huy còn đang chỉnh lý nhóm thứ hai cùng nhóm thứ ba, còn chưa báo lên triều đình.

Chủng Sư Đạo lập tức giận dữ, vỗ quải trượng nói:

- Đã qua hai tháng rồi, lại còn chưa báo lên triều đình, Diêu Trọng Bình làm cái gì vậy, sẽ rét lạnh lòng tướng sĩ!

Lý Diên Khánh cười cười:

- Đoán chừng chỉ cần ti chức không trở về Hà Đông ngày nào, tên của ti chức sẽ không báo lên triều đình ngày đó.

Sắc mặt Chủng Sư Đạo hết sức khó coi, lão cũng mơ hồ nghe thấy, trước mắt Diêu Trọng Bình đã tiếp nhận Sương Đô Chỉ Huy Sứ Cấm Quân Hà Đông, đang thanh trừ đối lập, chèn ép người từng đắc tội y. Người được mình trọng dụng lúc trước, đoán chừng sẽ không sống tốt được. Diêu Trọng Bình lợi dụng cơ hội báo cáo chiến công bức bách tất cả tướng sĩ đứng đội, trừ khi hiệu trung với y, nếu không mơ tưởng có được bất cứ phong thưởng nào.

Qua nửa ngày, Chủng Sư Đạo thở dài một tiếng nói:

- Lần tây chinh này, ngươi giành công lớn nhất, nếu như Diêu Trọng Bình che giấu lương tâm không báo cáo cho ngươi, chỉ sợ ông trời cũng không tha cho hắn.

Ngừng một chút, Chủng Sư Đạo lại nói:

- Hiện giờ ngươi chỉ xin phép nghỉ, chẳng lẽ ngươi thực sự không có ý định trở về quân Hà Đông sao?

- Hôm qua ti chức đã nhận được thư thông báo của Quân Phủ Thái Nguyên, Quân Phủ Thái Nguyên thúc ta trong vòng mười ngày trở về Thái Nguyên nhận chức lần nữa.

- Vậy thì ngươi hẳn nên trở về đi!

Lý Diên Khánh khẽ cười:

- Tây chinh đã kết thúc rồi, Quân Nha tuyến đông quân tây chinh cũng đã giải tán, Tình Báo Ti vốn thành lập dựa theo cơ sở Quân Nha, Quân Nha giải tán, Tình Báo Ti đương nhiên sẽ không còn, da không còn, lông mọc chỗ nào? Diêu Chỉ Huy làm đơn giản là để cho ta trở về có phân công khác, nhưng chức vị ti chức chính là Tiết Độ Chi Sử Bảo Tĩnh Quân, Tiết Độ Sứ Bảo Tĩnh Quân vẫn là Đại Soái, ta đương nhiên phải đi theo Đại Soái mới đúng.

- Nhưng ta nghe nói Tinh Báo Ti cũng không giải tán, chỉ là đổi tên Thẩm phiêm Ti, vẫn là nhân mã ban đầu, Chủ Sự Tham Quân vẫn trống, ta cảm thấy Diêu Chỉ Huy vẫn phải giao chức vụ này cho ngươi.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Nếu như ti chức trở về, ti chức sẽ tới Tiết Độ Quan Nha Bảo Tĩnh Quân phủ Duyên An, đó mới là chức vị chính của ta!

Lý Diên Khánh nói bóng nói gió cho Chủng Sư Đạo, hắn cự tuyệt Diêu Trọng Bình mời chào, thật ra đây cũng là đặc điểm quan chế triều Tống, triều Tống vẫn chế hành lẫn nhau, phòng ngừa tái diễn loạn An Sử và Phiên Trấn cát cứ, liền thiết lập một hệ thống quan chức cực kỳ rườm rà phức tạp, một đặc điểm quan trọng chính là quan giai, chức vị chính và chức vụ thực tế không liên quan với nhau.

Quan giai của Lý Diên Khánh là Triêu Tán Lang tòng thất phẩm, cấp bậc và phúc lợi bổng lộc của hắn đều căn cứ quan giai để định.

Chức vị chính thức của Lý Diên Khánh là Tiết Độ Chi Sử Bảo Tĩnh Quân, trên thực tế là chức không, không có bất cứ chuyện gì để hắn làm, ngay cả Quan Nha cũng chỉ treo một tấm bảng hiệu trong Phủ Nha Duyên An, chỉ sợ ngay cả bàn làm việc cũng không có. Loại tình huống này, Lý Diên Khánh muốn thông qua các loại quan hệ tìm chức vụ phân công để làm. Hắn đảm nhiệm Chủ Sự Tham Quân Tình Báo Ti quân tây chính chính là một loại quan phân công, tây chinh kết thức, Quân Nha tây chinh giải tán, quan phân công không có chỗ phát kinh phí, đương nhiên cũng sẽ hủy bỏ.

Cho nên hiện giờ Lý Diên Khánh tạm thời ở vào trạng thái nửa thất nghiệp, cầm một phần trợ cấp, lại không có việc gì. Mặc dù Diêu Trọng Bình muốn phân công cho hắn chức vụ Chủ Sự Tham Quân Thẩm Phiên Ti, nhưng hắn lại không có chút hứng thú.

Chủng Sư Đạo hiểu được lựa chọn của Lý Diên Khánh, hắn không muốn đi theo Diêu Trọng Bình. Chủng Sư Đạo cười khổ một tiếng:

- Ta hiểu lựa chọn của ngươi, nhưng nói như vậy, rất có thể hắn sẽ không báo cáo công lớn tây chinh của ngươi, chẳng phải quá đáng tiếc.

- Công lao của ti chức không phải hắn muốn xóa bỏ thì có thể xóa bỏ, hắn không muốn ra mặt thay ti chức, đương nhiên có người sẽ ra mặt thay ti chức.

Chủng Sư Đạo lập tức nghĩ tới Lương Sư Thành, lão gật đầu không lên tiếng nữa. Một lúc lâu sau, Chủng Sư Đạo lại nói:

- Ngoài ra còn một chuyện ta phải nói cho ngươi, ta đã hiến phối phương Chấn Thiên Lôi của ngươi cho Thiên tử, nghe nói Hỏa Dược Cục Giám Sát Quân Khi đang khua chiêng gõ trống chế tác số lượng lớn, đang chuẩn bị để chinh Liêu.

Lý Diên Khánh khẽ thở dài một tiếng:

- Chỉ là như vậy, Liêu quốc sẽ nhanh chóng nhận được phối phương Chấn Thiên Lôi. Chẳng qua cũng tốt, chỉ mong Liêu quốc có thể sử dụng Chấn Thiên Lôi cố gắng kéo dài ngày diệt quốc.

Chủng Sư Đạo cười nói:

- Người lớn tuổi không ngồi lâu được, ta phải đi thay quần áo. Diên Khánh nghỉ ngơi một chút, nếm thử Chủng thang do ta tự mình chế biến đi!

Dâng trà đón khách, uống canh tiễn khách, Chủng Sư Đạo muốn Lý Diên Khánh cáo từ.

Nhưng Lý Diên Khánh không đứng dậy, hắn trầm ngâm thật lâu nói:

- Hôm nay ta đến đây, thật ra là muốn nhắc nhở Chủng Soái một chút, rất có thể Chủng Soái lại pải dẫn quân xuất chinh rồi.

Chủng Sư Đạo giật mình:

- Đi chinh phạt ai?

- Đi chinh phạt Lương Sơn!

Chủng Sư Đạo lập tức ngẩn người, qua hồi lâu nói:

- Không phải nói triều đình muốn chiêu an quân Lương Sơn sao?

- Ti chức vừa nhận được tin tức, Tri Châu Bặc Châu Hầu Mông đi chiêu an quân Lương Sơn chết ở huyện Nhâm Thành Tế Châu, nghe nói là bị quân Lương Sơn giết chết, lần này chiêu an thất bại.

Bình Luận (0)
Comment