Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 498 - Chương 391: Từ Chối Thẳng Thắn.

Chương 391: Từ chối thẳng thắn. Chương 391: Từ chối thẳng thắn.Chương 391: Từ chối thẳng thắn.

Có Hỗ Thanh Nhi giúp đỡ, Lý Diên Khánh và Chu Văn Nguyên rời khỏi thành không chút nguy hiểm. Mặc dù Chu Văn Nguyên mặc khôi giáp có vẻ dở dở ương ương, cưỡi ngựa cũng xiêu vẹo, nhưng binh sĩ thủ thành vẫn không dám làm khó gã, để họ trực tiếp rời khỏi thành.

Hỗ Thanh Nhi đưa họ tới một chỗ cách thành tây mười dặm, lúc này mới dừng chiến mã, lại lấy hai quân bài đưa cho Lý Diên Khánh nói:

- Lý đại ca, tiểu muội không tiễn xa, đây là quân bài của cha ta, các ngươi mang lên người.

- Đa tạ Thanh nhi!

Lý Diên Khánh cảm kích trong lòng, vội vàng nhận quân bài.

Hỗ Thanh Nhi lại nói với hắn:

- Các ngươi đi Bộc Châu phía tây nam, bên đó do quân đội của Lô Phó Soái trấn thủ, có quân bài này họ không dám ngăn cản, các ngươi đi đường cẩn thận!

- Thanh nhi, đi cùng ta đi!

Lý Diên Khánh chăm chú nhìn nàng:

- Sẽ lập tức bùng nổ chiến tranh, lần này chỉ sợ ta cũng sẽ tham chiến, ta không muốn gặp ngươi trên chiến trường, đi theo ta đi!

Hỗ Thanh Nhi cúi đầu không nói, nàng khẽ cắn môi:

- Ta sẽ không gặp ngươi trên chiến trường, cha cũng sẽ không, Lý đại ca, sau này chúng ta còn gặp lại!

Nói xong, nàng quay đầu ngựa lại chạy vội rời đi, mười mấy tên nữ binh cũng giục ngựa chạy theo nàng. Lý Diên Khánh nhìn bóng lưng nàng đi xa, đành thở dài:

- Chúng ta đi thôi!

Chu Văn Nguyên vội vàng giục ngựa đi theo Lý Diên Khánh tới Bộc Châu phía tây nam.

Hỗ Thanh Nhi chỉ vọt đi năm dặm, bụi đất tung bay phía đối diện, một đội quân đang chạy vội tới nơi này, dẫn đầu là một viên đại tướng cưỡi ngựa, chính là Đô Thống chế Vương Anh.

Vương Anh ghìm chặt chiến mã, đánh giá tùy tùng của Hỗ Thanh Nhi, lập tức phẫn nộ quát:

- Hai nam nhân cùng các ngươi ra khỏi thành đi nơi nào?

Vương Anh nhận được tin tức, liền dẫn quân đuổi theo Hỗ Thanh Nhi. Ở cửa thành gã biết được Hỗ Thanh Nhi ra khỏi thành tây, trong đội ngũ còn có hai kỵ binh nam, gã liền mơ hồ đoán được vài phần.

Hỗ Thanh Nhi lạnh lùng nói:

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì, chớ cản đường ta, mau tránh ra cho ta!

Nàng vung trường tiên, Vương Anh sợ hãi vội vàng tránh ra. Hỗ Thanh Nhi giục ngựa rời đi, Vương Anh giận dữ:

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Gã lấy một quân cờ đá trong lòng ra, chạy vội tới trước mặt Hỗ Thanh Nhi:

- Quản gia trong phủ ngươi cầm một quân cờ tới quân doanh tìm các ngươi, ta muốn biết người này là ai, hắn ở đâu?

Vương Anh bị Lý Diên Khánh ném cờ trúng trán hôn mê bất tỉnh ở huyện Thang Âm, khiến cho Huyện Úy được cứu đi, Vương Anh coi đó là sỉ nhục, một lòng muốn báo thù này.

Hỗ Thanh Nhi khẽ giật mình, nàng bỗng hiểu được, chắc chắn bên cạnh phụ thân mình có gian tế, nếu không Vương Anh làm sao biết quản gia cầm quân cờ này đi tìm phụ thân.

Nàng giận dữ trong lòng, vung mạnh một roi tới Vương Anh. Vương Anh đã sớm phòng bị, vội nghiêng người tránh một roi này.

Gã cũng tức giận mắng:

- Đừng cho thể diện mà không cần, ngươi cứu bà nương Huyện Úy ở huyện Thang Âm, ngươi dám nói hai người cứu Huyện Úy kia không cùng một đám với ngươi? Thiệt thòi ra còn giấu diếm thay cha con các ngươi trước mặt Trại chủ!

- Chút tâm tư xấu xa này của ngươi ta sao không biết, ai mà thèm ân tình của ngươi!

- Được! Được! Coi như Vương Anh ta mù mắt, ngươi đi đi!

Vương Anh tài nghệ không bằng người mới không thể làm gì để đối phương rời đi, nếu không gã chắc chắn sẽ bắt giữ Hỗ Thanh Nhi.

- Chúng ta đi!

Hỗ Thanh Nhi hừ một tiếng, dẫn mười mấy tên nữ binh nghênh ngang rời đi.

Vương Anh nhìn đội kỵ binh đi xa, hận nghiến răng nghiến lợi:

- Chúng ta nhìn xem!



Tống Giang xanh mặt nghe Vương Anh báo cáo, qua nửa ngày lạnh lùng nói:

- Vì sao trước đó không báo cáo?

Vương Anh cúi đầu không dám lên tiếng. Tống Giang lườm gã nửa ngày, hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi không biết người kia là ai, nhưng ta biết. Người này là Lý Diên Khánh, là Thám Hoa khoa cử năm ngoái, ba năm trước đây đạt khôi thủ đại hội cung mã.

- Hóa ra là hắn!

Vương Anh lấy làm kinh hãi:

- Hắn… hắn làm sao biết Hỗ Thanh Nhi?

- Lúc trước họ là hàng xóm cùng thôn, năm đó ta đi tìm Hỗ Thành từng đọ sức với hắn, phi thạch của hắn quả thực rất lợi hại, Đới Tông và Lý Quỳ đều chịu thiệt lớn. Nghe nói người này là thủ lĩnh Tình Báo Ti thủ hạ của Chủng Sư Đạo, hắn xuất hiện ở Vận Thành, chắc chắn là vì thăm dò tình báo.

Vương Anh lập tức cắn răng nói:

- Hỗ Thành chắc chắn bán tình báo của chúng ta cho hắn.

- Ngươi có chứng cớ gì không?

Vương Anh cứng họng. Tống Giang lạnh lùng nhìn gã nói:

- Có chứng cớ, ngươi lấy chứng cớ ra, không có chứng cớ, lời này ngươi tốt nhất đừng nói lung tung.

Vương Anh nghĩ tới Hỗ Thanh Nhi năm lần bảy lượt trợ giúp Lý Diên Khánh, còn không biết giữa họ có quan hệ mập mờ gì. Gã lập tức ghen ghét dữ dội, nghiến răng nghiến lợi:

- Mặc dù không có chứng cớ, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng trợ giúp địch nhân trắng trợn!

Tống Giang hiểu được tâm tư của Vương Anh, y thản nhiên nói:

- Ta sẽ đi nói chuyện với Hỗ Thành, cố gắng thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Nhưng Hỗ Thành có thông đồng với địch hay không cũng không có chứng cớ. Hắn là phụ tá đắc lực của Lô Tuấn Nghĩa, ta không muốn quân Lương Sơn phân liệt trước trận chiến, không cho phép ngươi nhắc tới chuyện này trước mặt bất kỳ người nào, rõ chưa?

Vương Anh mừng rỡ trong lòng:

- Ti chức hiểu được, đa tạ đại ca quan tâm!



Tống Giang nắm chắc trong lòng, Lý Diên Khánh đến Tu Thành nhiều nhất hai ba ngày, không thăm dò được tình báo gì có giá trị, quan trọng chỉ cần Hỗ Thành không tiết lộ bí mật, Lý Diên Khánh không thu hoạch được gì.

Thật ra Tống Giang cũng biết Hỗ Thành, mặc dù Hỗ Thành cự tuyệt y cầu hôn mấy lần, quan hệ với y cũng không quá tốt, nhưng muốn Hỗ Thành bán cơ mật Lương Sơn, đó là tuyệt đối không thể nào, điểm này Tống Giang biết rõ trong lòng, cho nên y cũng không quá để chuyện này trong lòng.

Nguyên nhân quan trọng hơn là sự kiện Hầu Mông bị giết khiến Tống Giang cực kỳ bị động. Các huynh đệ lâu năm như Lưu Đường Lâm Xung huynh đệ Nguyễn thị ồn ào muốn y giải thích, có phải muốn bán quân Lương Sơn. Phong ba này chưa lắng, Tống Giang cũng không dám dẫn tới phong ba mới, nếu như thực sự khiến phái Lô Tuấn Nghĩa tức giận, chỉ sợ cũng khó mà tránh khỏi quân Lương Sơn phân liệt.

Tiễn Vương Anh, Tống Giang lập tức tiến về quân doanh, đi tới trước đại trướng Hỗ Thành. Lúc này, Hỗ Thành đang bàn bạc huấn luyện quân đội với Lô Tuấn Nghĩa, một thân binh nói ở màn trướng:

- Trại chủ tới rồi!

Trại chủ là xưng hô tùy ý của quân Lương Sơn với Tống Giang, xưng hô chính thức là Thượng tướng quân. Tống Giang tự phong Vận Công, Thượng tướng quân. Lô Tuấn Nghĩa thấp hơn y một cấp, xưng Tướng quân, huynh đệ Trung Nghĩa Đường khác phong Đô Thống chế, xuống dưới nữa là Thống chế, Đô Đầu, Đội Đầu và Áp Quan.

Hỗ Thành và Lô Tuấn Nghĩa liền vội vàng đứng dậy ra đón:

- Tham kiến Trại chủ!

Tống Giang cười khoát tay:

- Ta chỉ là rảnh rỗi tới xem một chút, hi vọng không quấy rầy các ngươi trao đổi quân vụ.

Lô Tuấn Nghĩa cười nói:

- Ta và Hỗ Đô Thống đang bàn bạc huấn luyện tân binh, đã bàn bạc xong, mời Trại chủ tiến vào ngồi một chút!

Tống Giang vui vẻ đi vào đại trướng Hỗ Thành, không khách khí ngồi vào chủ vị. Hỗ Thành vội tăng thêm một chỗ ngồi, lại để thân binh dâng trà.

- Hôm nay ta đến thật ra muốn nói chuyện nhà với Hỗ Đô Thống. Ta nhớ không lầm, năm nay lệnh ái hẳn là mười lăm tuổi rồi!

Hỗ Thành lập tức hiểu được ý đồ Tống Giang tới đây, y không muốn Lô Tuấn Nghĩa ở giữa khó xử, liền nháy mắt với Lô Tuấn Nghĩa. Lô Tuấn Nghĩa hiểu ý, đứng dậy cười nói:

- Các ngươi trò chuyện đi! Ta còn có quân vụ phải xử lý, không bồi Trại chủ.

- Lô Tướng quân cứ việc tùy ý!

Lô Tuấn Nghĩa thi lễ vội vàng rời đi. Tống Giang cười nói:

- Hỗ Đô Thống hắn là hiểu ý của ta!

Hỗ Thành trầm ngâm một chút nói:

- Ta từng đáp ứng mẫu thân, trước khi tiểu nữ mười tám tuổi không cân nhắc hôn nhân của nàng. Ta nhớ được cũng đã nói với Trại chủ, hiện giờ tiểu nữ mới mười lăm, qua ba năm ta sẽ suy nghĩ tới hôn nhân của nàng, hi vọng đến lúc đó Trại chủ đề cử cho ta một người trẻ tuổi oai hùng chính trực, để ta mừng được rể tốt.

Hỗ Thành không chỉ lại uyển chuyển cự tuyệt Tống Giang cầu hôn, mà y lại tỏ thái độ rõ ràng, sẽ không cân nhắc Vương Anh.

Tống Giang xấu hổ cười nói:

- Tuổi trẻ chưa hẳn là anh hùng, mà người trẻ tuổi lại không ổn trọng, sao có thể để Thanh nhi phó thác chung thân?

- Vậy thì phải xem cách hiểu đối với anh hùng mới được, có lẽ lý giải của ta khác với Trại chủ.

Tống Giang cười ha ha:

- Thật ra cũng không cách nhiều, cái gọi là anh hùng, đầu tiên phải lòng ôm chí lớn, lại có thể làm đại sự, phải có năng lực thống soái hơn người, có thể một mình đảm đương một phía. Mặc dù tướng mạo Vương Anh không khiến người ta vừa lòng, nhưng hắn mười tám tuổi đã có thể thống soái hơn ngàn binh sĩ, lòng lại ôm chí lớn…

Không chờ Tống Giang nói xong, Hỗ Thanh Nhi liền vọt vào như một trận gió, mặt mũi tràn ngập phẫn nộ nói với Tống Giang:

- Lại muốn gả ta cho tên Ải Cước Miêu kia sao? Ngoài hắn ra, nam nhân trong thiên hạ chết hết rồi, ta không có người để gả sao?

Hỗ Thành trầm mặt xuống, quát lớn:

- Thanh nhi không được vô lễ!

- Cha, cha vẫn chưa rõ sao? Trại chủ hết lần này tới lần khác nhắc tới người kia, chính hắn không đạt được mục đích không chịu bỏ qua, cha hãy cự tuyệt hắn rõ ràng đi! Đừng để hắn nhắc tới chuyện này nữa.

Bầu không khí trong đại trướng hết sức khó xử, sắc mặt Tống Giang cực kỳ khó coi, qua hồi lâu nói:

- Vương tướng quân là trụ cột quân Lương Sơn, lại có chỗ nào không xứng với Tam Nương?

- Đồ sát thiện lương, chà đạp phụ nữ ngay trước mặt ta, súc sinh như vậy có nữ nhân nào muốn gả cho hắn?

Hỗ Thanh Nhi nhấn mạnh câu nói này, Tống Giang rốt cuộc không nhịn nổi, gã thẹn quá hóa giận, hừ mạnh một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi trướng.

Hỗ Thành thở dài một tiếng:

- Thanh nhi, con không nên nói như vậy với Trại chủ.

- Nữ nhi không rõ, cha rốt cuộc nhận bao nhiêu ân huệ của Tống Giang, nhất định phải hiệu trung với hắn như vậy?

Hỗ Thành lắc đầu:

- Ta bị quan phủ hãm hại, cửa nát nhà tan, tổ mẫu của con cũng chết trong đại lao, nếu không phải Tống Trại chủ cứu giúp, cha con chúng ta đã sớm sống chết chia lìa rồi.

Hỗ Thanh Nhi cắn môi thấp giọng nỏi:

- Trước đó nữ nhi nghe được một tin đồn, nói là quan phủ lục soát được một phần danh sách Lương Sơn tụ nghĩa, trên danh sách có tên Lô Trại chủ và cha, cho nên quan phủ mới bắt cha và Lô Trại chủ. Nếu như tin đồn này là thật, vậy danh sách kia là ai cho quan phủ, cha không nghĩ qua sao?

Sắc mặt Hỗ Thành nghiêm túc, tin đồn này y cũng đã nghe nói, vì vậy cũng tự mình hỏi qua Lô Tuấn Nghĩa. Lô Tuấn Nghĩa lại kiên quyết phủ nhận, khi đó y còn rất tin tưởng Tống Giang. Nhưng hiện giờ bộ mặt thật của Tống Giang dần bại lộ, Hỗ Thành cũng bắt đầu hoài nghi thủ phạm thực sự hãm hại mình khiến mẫu thân gặp nạn lúc trước rốt cuộc có phải Tống Giang hay không?

- Cha, binh sí bí mật giám thị cha, chỉ sợ không phải Ải Cước Miêu phái tới, mà là người Tống Giang phái tới.

Hỗ Thành chậm rãi gật đầu, điểm này y cũng nghĩ tới, có thể thu mua thân binh của mình, sợ rằng chỉ Tống Giang mới có bản lĩnh này, chỉ là Vương Anh tiết lộ ra ngoài trong tình thế cấp bách. Hỗ Thành lại nhìn hai bên, nhỏ giọng nói:

- Chuyện này không nên đánh rắn động cỏ, chúng ta nắm chắc trong lòng là được.

- Nữ nhi hiểu được!

Lúc này, Hỗ Thanh Nhi nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói với phụ thân:

- Ta muốn nhờ cha chế tạo một tiên nhận mới giúp ta.

Hỗ Thanh Nhi đã không nhịn nổi muốn luyện tập một chiêu tiên pháp Loan Đình Ngọc lưu cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment