Chương 392: Thi Võ Cử.
Chương 392: Thi Võ Cử.Chương 392: Thi Võ Cử.
Trở về từ Vận Thành thuận lợi hơn nhiều, sáng sớm ngày thứ tư Lý Diên Khánh đã tới Biện Kinh. Hắn và Chu Văn Nguyên chia tay ở trấn Trần Kiều, Chu Văn Nguyên trở về thành Biện Kinh, Lý Diên Khánh thì tới quân doanh bờ bắc Ngũ Trượng Hà.
Lúc này cách thời điểm hắn rời Biện Kinh đúng mười ngày, lúc ấy hắn rời đi, quân doanh vẫn là một doanh trống. Hiện giờ hắn trở về, dường như đã có không ít binh sĩ tiến vào quân doanh. Binh lính điều tới từ các nơi vào vị trí, mấy ngàn binh sĩ đang huấn luyện đại trận trường thương trên bãi diễn binh chiếm diện tích rộng lớn.
Mười mấy tên lính đứng trước cửa lớn quân doanh. Lý Diên Khánh chạy tới cửa doanh tung người xuống ngựa, vừa muốn tới nhờ binh sĩ thông báo, liền nghe có người hô lên sau lưng:
- Phía trước là Diên Khánh sao?
Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy cách đó vài chục bước, lão tướng Tông Trạch cùng một quan văn cưỡi ngựa chạy tới đại doanh. Lý Diên Khánh vội dẫn ngựa tới đón:
- Lão tướng quân, đã lâu không gặp!
Tông Trạch cười tủm tỉm:
- Diên Khánh phụng lệnh đi xa, vất vả rồi.
Lão lại giới thiệu quan văn bên người cho Lý Diên Khánh:
- Vị này là Lễ Bộ Thị Lang, Tri Từ Châu Sự Trương Thị Lang, ngươi hẳn là biết.
Hóa ra người này chính là Trương Thúc Dạ tiêu diệt Tống Giang trong lịch sử. Lý Diên Khánh không khỏi quan sát y cẩn thận một chút, thấy y tuổi chừng hơn năm mươi, cằm hơi nhọn, da khô vàng, nhưng thân hình cao lớn, hơi gầy gò nhưng lại có lực, Trương Thúc Dạ trong lịch sử dũng nổi tiếng văn võ toàn tài.
Lý Diên Khánh vội vàng ôm quyền thi lễ:
- Hạ quan tham kiến Trương Thị Lang!
Trương Thúc Dạ đáp lễ cười nói:
- Ta cũng nghe qua đại danh của Lý Thám Hoa, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một nhân tài, danh bất hư truyền!
- Thị Lang quá khen rồi, về sau mong rằng Thị Lang dìu dắt nhiều hơn!
- Ha ha! Lý Tham Quân là ái tướng của Chủng Soái, có Chủng Soái dìu dắt, chúng ta không cần nhúng tay.
Mọi người thấy y nói chuyện thú vị, cùng nở nụ cười. Tông Trạch lại nói với Lý Diên Khánh:
- Hôm nay bắt đầu Võ Cử, ta và Trương Thị Lang đang muốn đi quan sát. Lý Tham Quân có muốn đi cùng hay không?
- Ti chức còn có chuyện quan trọng bẩm báo Đại Soái.
Trương Thúc Dạ cười nói:
- Đã như vậy, ngươi càng phải đi cùng chúng ta.
Lý Diên Khánh hơi suy nghĩ:
- Chẳng lẽ Đại Soái cũng đang xem Võ Cử?
- Không phải hắn đi xem Võ Cử, hắn là Tổng Phán cung mã Võ Cử, chính hắn yêu cầu đảm nhiệm, đoán chừng là muốn chọn một số nhân tài trẻ tuổi trong Võ Cử!
Chủng Sư Đạo đã ở hiện trường Võ Cử, Lý Diên Khánh đương nhiên cũng phải đi xem một chút. Huống chi nơi đó còn có mấy người bạn tốt của hắn tham gia tranh đấu. Lý Diên Khánh liền gật đầu:
- Vậy thì cùng đi thôi!
Ba người quay đầu ngựa lại, cùng mười mấy tên kỵ binh chạy về phía Biện Kinh.
Võ Cử chia làm hai khối thi văn và thi võ, trước tiên thi võ sau thi văn, tổng cộng có năm loại, bao gồm cử tạ, thương pháp, cung bộ, cung kỵ và binh pháp. Trong đó cử tạ đã sớm thi từ mười ngày trước, mà cung bộ và thương pháp đã kết thúc hôm qua, hai ngày hôm nay thi cung kỵ, ngày cuối cùng thi binh pháp.
Võ Cử có tổng cộng hơn một ngàn người tham gia, chừng trăm người trúng tuyển. Người tham gia ngoài sĩ tử Võ Học ra, còn có người thông qua thi giải Võ Cử ở khắp nơi. Nhưng trên thực tế, sĩ tử Võ Học tham gia phần lớn đến từ ba nơi là Tây Bắc, Hà Bắc và Biện Kinh, sĩ tử phương nam cực kỳ ít. Đây cũng là do triều đình chỉ yêu cầu các Châu Hà Bắc và Tây Bắc thiết lập Châu Võ Học, các Châu phía nam cơ bản đều không yêu cầu.
Mặt khác hoàn cảnh không khí sinh hoạt cũng khác biệt, các Châu Huyện Tây Bắc và Hà Bắc tổ chức rất nhiều xã cung tiễn dân gian, đám sĩ tử đã tai nghe mắt thấy từ nhỏ, tràn ngập hứng thú với võ học. Binh sĩ phương nam không có áp lực chiến tranh, từ nhỏ đã chuyên tâm đọc sách, học võ cơ bản không có đường ra, cho nên có người gọi đùa là: ‘Nam văn bắc võ’.
Về phần Biện Kinh, đó là vì phần lớn đệ tử công huân đều là thế gia võ tướng, truyền thống dòng họ để họ lấy võ làm quan. Rất nhiều đệ tử quan lại làm thị vệ nhiều năm trong cung, tư lịch đã đủ rồi, sau khi thi đậu Võ Cử sẽ có thể chính thức làm quan, bắt đầu kiếp sống quan lại. Cho nên Võ Cử với đệ tử công huân kinh thành và đệ tử quan viên đều cực kỳ quan trọng, gần như ba thành sĩ tử tham gia thi đều là họ.
Lý Diên Khánh và Tông Trạch, Trương Thúc Dạ đến bãi cung kỵ Võ Học, điểm cuối mặt bắc đã xây dựng một khán đài có thể chứa được mấy trăm người, gần trăm quan võ đang ngồi trên đài quan sát thi cung kỵ. Quan chủ khảo Võ Cử năm nay là Xu Mật Sứ Cao Thâm, mà chủ khảo cung mã là Chủng Sư Đạo, ngoài ra còn mấy tên Phó Chủ khảo cũng ngồi ở hàng đầu tiên.
Lý Diên Khánh đi tới khom người thi lễ với Chủng Sư Đạo:
- Ti chức tham kiến Đại Soái!
- A! Ngươi đã về rồi.
Chủng Sư Đạo lập tức vui mừng:
- Hôm qua thủ hạ của ngươi Dương Lượng chạy về cầu cứu, nói quân Lương Sơn đang điều tra thám tử quy mô lớn, gã bị bắt lại, rôi chạy thoát, nói ngươi bị nhốt trong Tu Thành, ta đang lo lắng không thôi!
- Tình thế quả thực căng thẳng, ti chức cũng may mắn chạy ra, chẳng qua ti chức quả thực thăm dò được không ít tình báo.
Lý Diên Khánh đang muốn lấy tình báo ra, Chủng Sư Đạo vội ngăn hắn lại, liếc mắt ra hiệu với hắn. Lý Diên Khánh hiểu ý, gật đầu nói:
- Ti chức trở về sẽ báo cáo!
Lúc này, Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với với Cao Thâm đang đi tới, Cao Thâm cười nói:
- Khôi thủ đại hội cung mã cũng tới nhận xét một chút, xem sĩ tử Võ Cử năm nay thế nào?
- Ti chức đặc biệt tới xem chiến!
Chủng Sư Đạo lại nói với Lý Diên Khánh:
- Thang Hoài và Ngưu Cao đều đã thông qua, điểm hai người này đạt được đều là thượng hạ, cũng không tệ lắm, chỉ là bắn cung hai tay hơi kém một chút.
- Xin hỏi Đại Soái, thành tích bao nhiêu thì tính hợp cách?
- Điều này không nhất định. Võ Cử lần trước, năm môn thi nhất định phải trúng ba môn, không thể thấp hơn trung trung, mới có thể tính thông qua Võ Cử. Năm nay có một trăm người trúng tuyển, nếu như thành tích của mọi người đều tốt, như vậy điều kiện trúng tuyển sẽ phải đề cao. Chẳng qua nhìn từ hiện giờ, cũng không khác Võ Cử lần trước lắm.
Lúc này, một tiếng chuông vang, năm tên sĩ tử cưỡi ngựa đi ra, ông tên sau lưng, tay cầm cung tên, chuẩn bị bắt đầu thi. Lý Diên Khánh vừa nhìn trông thấy Nhạc Phi và Vương Quý. Nhạc Phi là người thứ hai ra sân, Vương Quý là người thứ tư. Lý Diên Khánh vội hỏi Chủng Sư Đạo:
- Lúc trước Nhạc Phi thi thế nào?
Chủng Sư Đạo vuốt râu cười nói:
- Nhạc Phi không tồi, trước mắt cùng xếp thứ nhất, nhất là thương pháp rất lợi hại, đạt được điểm cao thượng thượng, chẳng qua một người xếp thứ nhất khác ngươi cũng biết, Dương Tái Hưng.
- Dương Tái Hưng cũng muốn thi Võ Cử sao?
- Mấy năm trước hắn thông qua thi giải Võ Cử, có tư cách tham gia Võ Cử.
Khi nói chuyện, người thứ nhất đã chạy qua điểm cuối, bắn tổng cộng ba mũi tên, bia cố địch ngoài tám mươi bước, yêu cầu mỗi tay bắn một tên.
Lúc này Nhạc Phi ra sân, gã giục ngựa chạy vội, cách tám mươi bước giương cung lắp tên vọt tới mục tiêu người gỗ. Một tên trúng giữa ngực người gỗ, Lý Diên Khánh gật đầu, bắn không tồi, có thể thấy tốn một phen khổ công.
Vọt ra mấy chục bước, mũi tên thứ hai bắn ra, mũi này hơi lệch một chút, bắn trúng hõm vai. Sau đó Nhạc Phi đổi thành tay phải cầm cung, tay trái kéo cung, vọt tới người gỗ một bên khác. Mũi tên này bắn trúng chân, hai mũi tên không bắn trúng yếu hại, có nghĩa vô duyên với điểm thượng, chẳng qua cung kỵ vẫn luôn là hạng yếu của Nhạc Phi, chỉ cần không quá kém, thi đậu Võ Tiến Sĩ không có vấn đề lớn.
Cao Thâm bên cạnh nói:
- Bắn tên không đủ trôi chảy, cung kỵ phối hợp không đủ thành thạo, hai mũi tên không trúng chỗ yếu hại, nhưng dùng cung hai thạch, có thể cho trung thượng.
Chủng Sư Đạo cũng đồng ý điểm số này. Mặc dù là bằng hữu của Lý Diên Khánh, nhưng lão cũng không hề nể mặt, lão cũng cho Nhạc Phi điểm trung thượng. Lão hơi thở dài:
- So với thương pháp, cung kỵ kém xa, chỉ sợ hắn vô duyên với hạng nhất.
Lý Diên Khánh cũng hiểu rõ trong lòng, Dương Tái Hưng có thể xông vào mười người đứng đầu giải cung kỵ, chỉ dựa vào điểm này, Võ Trạng Nguyên năm nay ngoài gã không còn ai khác. Chẳng qua Võ Cử không có Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, ngay cả Võ Tiến Sĩ cũng không có, chỉ gọi trúng Võ Cử, thông qua cuộc thi tuyển bạt của Binh Bộ và Xu Mật Viện.
Nhạc Phi cũng biết mình phát huy bình thường, lắc đầu đi xuống. Sĩ tử thứ ba ra sân nhanh chóng kết thúc, mũi tên thứ ba thất thủ, có nghĩa vị này ngay cả điểm trung không nhận được, rất có khả năng bị đào thải.
Lúc này Lý Diên Khánh hơi căng thẳng trong lòng. Vương Quý ra sân rồi, trong bốn người bằng hữu của hắn, hắn và Vương Quý giao tình sâu đậm nhất, ở quân Hà Đông, Vương Quý còn từng là thủ hạ của hắn.
Khi quan phát lệnh hô lớn một tiếng, Vương Quý phóng ngựa xông ra, gã dùng hai chân khống chế ngựa, giương cung lắp tên không chút hoang mang bắn ra một tên, tên này trúng giữa ngựa.
- Hay!
Lý Diên Khánh lớn tiếng khen hay, Vương Quý bắn tên cực kỳ tỉnh táo, quả nhiên cuộc thi càng quan trọng, gã phát huy càng xuất sắc.
Sau đó Vương Quý bắn ra mũi tên thứ hai, vẫn trúng lồng ngực. Lúc này Vương Quý đã vọt ra sáu mươi bước, gã đổi tay phải cầm cung, bỗng nhiên nằm trên lưng ngựa, nằm bắn một mũi, tên này không trúng ngực, chỉ bắn trúng hõm vai.
Tất cả mọi người đều bật cười, sĩ tử này rất thú vị, lại còn bắn một tên kiểu cách, nhưng dường như khéo quá thành vụng.
Cao Thâm lắc đầu:
- Tự cho là thông minh, rõ ràng có thể trúng, lại muốn chơi hoa văn, cho thượng hạ.
Chủng Sư Đạo hơi do dự một chút, lại chấm điểm thượng trung.
Lý Diên Khánh ngồi cách đó không xa thấy rõ ràng, hắn không nhịn được quay đầu cười trộm, ai nói Chủng Đại Soái thiết diện vô tư, ai nói lão không bất công?