Chương 395: Tin tức bất lợi.
Chương 395: Tin tức bất lợi.Chương 395: Tin tức bất lợi.
Mặc dù Thái tử Triệu Hoàn đáp ứng giúp Lý Diên Khánh giải quyết vấn đề chiến mã, nhưng chuyện không thể nhanh chóng. Với sự cẩn thận của Triệu Hoàn, gã tuyệt đối sẽ không mù quáng làm chuyện này, ít nhất gã còn phải tìm cơ hội nói chuyện với Chủng Sư Đạo, mới có thể mắt đầu giải quyết. Lý Diên Khánh hiểu rõ trong lòng, chuyện này ít nhất còn phải chờ mười ngày nửa tháng nữa mới có tin tức.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh đi tới Soái trướng, có thân binh dẫn hắn vào. Chủng Sư Đạo đang viết gì đó trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:
- Tối qua uống nhiều quá sao?
- Uống mấy chén, ti chức…
Lý Diên Khánh do dự một chút nói:
- Dường như vi phạm quy định.
Chủng Sư Đạo ngẩng đầu nhìn Lý Diên Khánh, lắc đầu nói:
- Không vi phạm, bổ nhiệm ngươi hôm nay mới bắt đầu có hiệu lực.
- Đa tạ Đại Soái cân nhắc chu toàn, hôm qua là Thái tử điện hạ mời khách, ti chức không uống không được.
- Ta biết!
Chủng Sư Đạo thản nhiên nói:
- Hắn đã nói với ta, nói chờ ngươi trở về mời ngươi uống chén rượu. Ta đoán chừng tối qua là hắn mời, ta đoán không sai, tối qua ngươi cũng nhắc tới chuyện chiến mã rồi!
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, thẳng thắn thừa nhận:
- Thái tử điện hạ đáp ứng giải quyết giúp ta.
Chủng Sư Đạo ngồi ngay ngắn, nụ cười trên mặt biến mất:
- Ngươi không tin ta?
- Không phải ta không tin Đại Soái, nhưng Đại Soái chưa hề nhắc chuyện thiếu ngựa với Thái tử. Ngoài cái đó ra, Đại Soái còn biện pháp nào giải quyết hay không?
- Có! Ngoài Thái tử, ta còn có thể tìm một người, có thể giải quyết tốt đẹp chuyện này.
Lý Diên Khánh chần chờ một chút:
- Ti chức có thể cả gan hỏi một chút là ai chăng?
Chủng Sư Đạo chỉ tay vào Lý Diên Khánh:
- N gươi!
Lý Diên Khánh bừng tỉnh trong lòng, hắn thở nhẹ ra:
- Đại Soái vẫn chờ đợi ta về giải quyết việc này sao?
- Ta không chờ ngươi, chẳng qua ta biết ngươi có thể giải quyết việc này.
Chủng Sư Đạo cười:
- Giống như ta biết Thái tử nhất định sẽ lôi kéo ngươi vậy, ân tình này liền cho hắn đi!
- Ti chức hổ thẹn, lại vượt qua Đại Soái tự tiện làm chủ.
- Ngươi có thể biết mình vượt quyền, đủ thấy đầu óc ngươi tỉnh táo rồi. Mười năm trước có lẽ ta sẽ để ý, nhưng hiện giờ ta không có tinh lực cân nhắc loại chuyện này.
Chủng Sư Đạo cười tiếp tục nói:
- Trên chiến trường trăm trận không thua, làm tới đâu cũng chỉ là một danh tướng. Giống như ta, đời này cũng chỉ là một danh tướng, lão Chủng Kinh Lược, thành công trên chiến trường, lại thất bại trong quan trường. Ta không hi vọng ngươi chỉ làm một danh tướng, ngươi có tố chất và cơ sở ta không có, ngươi có thể từ tướng quân chuyển thành tướng quốc, kẻ làm tướng quân trị một quân đội, kẻ làm tướng quốc lại có thể trị một nước, hiểu ý ta không?
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu:
- Đa tạ Đại Soái dốc lòng tài bồi!
- Đi thôi! Kỵ binh ngươi cần ta sẽ nghĩ biện pháp làm giúp ngươi, chiến mã thì phải dựa vào chính ngươi.
Lý Diên Khánh khom người thi lễ, quay người lui ra khỏi đại trướng. Chủng Sư Đạo nhấc bút lên, lại tiếp tục viết báo cáo chuẩn bị chiến đấu của lão.
…
Thời gian lại qua năm ngày, chuyện chiến mã cũng không có tin tức gì. Buổi chiều ngày nọ, Lý Diên Khánh đang ngồi một mình trong trướng, Dương Lượng chạy như bay tới, gấp giọng nói:
- Tham Quân…
Lý Diên Khánh nhìn gã một cái, Dương Lượng vội đổi giọng:
- Bẩm báo Chỉ Huy Sứ, Vương Đô Đầu tới ngoài đại doanh.
Lý Diên Khánh vỗ trán một cái, mấy ngày nay hắn quan tâm chuyện chiến mã, lại quên mất đám người Vương Quý. Lý Diên Khánh vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài đại doanh.
Bên ngoài đại doanh, bốn người Nhạc Phi Vương Quý ý chí nâng cao, trên mặt không giấu được ý cười. Lý Diên Khánh đi ra cửa doanh cười nói:
- Để ta đoán một cái, các ngươi tới báo tin vui!
Vương Quý cười to một tiếng:
- Hắn đoán được, ta nói không sai chứ!
Lý Diên Khánh đi tới cho gã một quyền:
- Viết đầy trên mặt rồi, ta có thể không đoán được sao?
Mọi người cười to, Thang Hoài hưng phấn nói:
- Lão Lý, chúng ta đều thi đậu Võ Cử rồi, uống một chén với chúng ta, chúc mừng đi!
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói với bốn người:
- Chờ một lát, ta phải đi xin phép nghỉ mới có thể rời doanh.
Lý Diên Khánh bước nhanh vào đại doanh. Một lát, hắn chạy ra khỏi cửa doanh nói:
- Đi thôi! Đêm nay ta mời khách.
Năm người đi vào Bát Tiên Lâu gần Phong Khâu Môn, nơi này cũng là một trong mười quán rượu lớn ở Biện Kinh, nổi tiếng với rượu Thiên Tiên. Lý Diên Khánh gọi một bàn đồ ăn phong phú, lại nói với tiểu nhị:
- Cho hai bình rượu Thiên Tiên, lại cho một bình trà ngon!
- Lão Lý, hai bình rượu quá ít.
Vương Quý reo lên:
- Mỗi người chúng ta ít nhất có thể uống cạn một bình.
- Vậy thì cho bốn bình, mỗi người các ngươi một bình.
- Lão Lý, ngươi không thể uống rượu sao?
Nhạc Phi đột nhiên hỏi.
Lý Diên Khánh gật đầu, áy náy nói:
- Đại Soái cho phép ta tới tụ hội cùng các ngươi, nhưng không cho phép ta uống rượu. Quân quy nghiêm khắc, rất xin lỗi, hôm nay ta chỉ có thể dùng trà thay rượu kính mọi người.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Vương Quý hỏi:
- Nếu uống rượu thì thế nào?
- Lần đầu một trăm trượng, ghi nhớ một lần, lần thứ hai trực tiếp miễn chức, lần thứ ba chém đầu răn chúng.
- Mẹ nó, nghiêm như vậy sao?
Lý Diên Khánh cười nhạt:
- Cho nên các ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu như muốn tham gia chiến dịch quân Lương Sơn, nhất định phải tiếp nhận quân quy nghiêm khắc.
Thang Hoài cắn răng nói:
- Ta nhất định phải tham gia, ta muốn báo thù cho tổ phụ!
- Lão Lý, ta cũng muốn tham gia, báo danh thế nào?
Ngưu Cao cũng quyết tâm đi theo Lý Diên Khánh.
- Nếu như muốn tham gia, đại soái ngày mai hoặc hôm sau nữa, ta đoán chừng ngày mai có khả năng tương đối lớn. Tông lão tướng quân sẽ tới Võ Học nhận người, các ngươi báo danh tại hiện trường, sau đó quân doanh sẽ thay các ngươi làm tốt cả thủ tục của Xu Mật Viện.
- Vậy chúng ta có thể ở cùng ngươi không?
Vương Quý vội hỏi.
- Cái này… đương nhiên có thể, lúc báo danh nói rõ là được rồi, ta là kỵ binh Huyền Vũ Doanh.
- Không phải Tình Báo Ti sao?
Thang Hoài ngạc nhiên.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Đại Soái đã không cho ta phụ trách Tình Báo Ti.
Trên mặt Thang Hoài lộ vẻ thất vọng, gã một lòng muốn vào Tình Báo Ti, lúc đầu trong lòng tràn ngập mong đợi, hiện giờ gã bỗng nhiên vô cùng uể oải.
Lý Diên Khánh hiểu tâm tình của Thang Hoài, hắn nhấp một ngụm trà cười nói:
- Nếu như A Thang muốn vào Tình Báo Ti, ta có thể tranh thủ thay ngươi, vấn đề cũng không lớn.
Thang Hoài đứng dậy thi lễ:
- Hết thảy làm phiền hiền đệ giúp đỡ.
Lúc này, mấy tiểu nhị bắt đầu đưa rượu và đồ ăn lên. Lý Diên Khánh rót đầy một chén rượu cho mọi người, hắn thì tự rót một chén trà, hắn nâng chén trà đứng dậy cười nói:
- Chúc mừng tất cả mọi người thi đậu Võ Cử, sau đó chúc mọi người có tiền đồ mới. Tới! Chúng ta uống chén này!
- Cạn ly!
Mọi người cùng nâng chén rượu lên.
…
Giờ phút này, trong Lưỡng Nghi Điện Diên Phúc Cung, Thiên tử Triệu Cát đang hỏi thăm tình hình chuẩn bị chiến đấu với Thái tử Triệu Hoàn. Buổi chiều hôm nay, Kinh Đông Tây Lộ truyền đến tin tức khẩn cấp, quân Lương Sơn đã liên tục công chiếm Duyện Châu, Bộc Châu, Tề Châu, và Truy Châu, hơn nửa Kinh Đông Tây Lộ rơi vào trong tay quân Lương Sơn.
Họa vô đơn chí, ngay hôm qua, phía đông nam cũng truyền tới tin tức, loạn quân Phương Tịch công chiến Cù Châu, giết Tri Châu Bành Nhữ Phương, gần mười vạn đại quân đang vây công Việt Châu, tình hình Việt Châu tràn ngập nguy hiểm, tình thế Hàng Châu rung chuyển, rất nhiều dân chúng trốn tới Tô Châu.
Tin tức bất lợi liên tục rốt cuộc khiến Triệu Cát ngồi không yên, y một phương diện hạ chỉ tăng binh Tô Châu và Hàng Châu, lệnh Lương Chiết Lộ Chế Trí Sử Trần Kiến dẫn một vạn quân chi viện Việt Châu. Nhưng y cũng Cấm Quân Giang Nam tiễu phỉ nhiều năm vẫn không cách nào tiêu diệt Phương Tịch, chỉ sợ rất khó trông cậy vào họ, nếu không toàn bộ Giang Nam sẽ mất.
Triệu Cát tạm thời từ bỏ kế hoạch công diệt Liêu quốc, vội điều Sương Đô Chỉ Huy Sứ Thiểm Tây Lộ Lưu Diên Khánh dẫn năm vạn quân Tây Bắc đi Giang Nam tiễu phỉ.
Trong Lưỡng Nghi Điện, Triệu Cát chắp tay qua lại. Phương Tịch và Tống Giang tạo phản khiến y cực kỳ phiền não, y hận không thể lập tức để Chủng Sư Đạo dẫn binh tới Vận Châu tiễu phỉ, nhưng Thái tử Triệu Hoàn lại mang đến tin tức khiến y vô cùng phẫn nộ.
- Từ khi phụ hoàng hạ chỉ đến giờ đã nửa tháng rồi, nhưng tình hình chuẩn bị chiến đấu cũng không lý tưởng. Cho tới ngày hôm nay, ba vạn quân đội chỉ có một vạn năm ngàn người tới, hẳn là lương bổng trích cấp không đủ, vũ khí không được đầy đủ, chiến thuyền nói đóng xong ngay cả cái bóng cũng không có, trong quân doanh ngay cả chiến mã cũng không có, lính liên lạc chỉ có thể chạy bộ truyền lệnh, trinh sát căn bản không cách nào xây dựng.
Triệu Cát đang buồn bực trong lòng, nghe được tin tức này lại giận tím mặt, chỉ vào Cao Thâm, Cao Cầu và mấy Tướng Quốc mắng to:
- Trẫm dặn dò các ngươi thế nào, các ngươi lại đáp ứng ra sao. Đến giờ đã nửa tháng rồi, binh lính chưa đủ, lương bổng chưa đủ, ngựa chưa đủ, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào!
Chúng thần sợ hãi mặt như màu đất, vội vàng quỳ xuống:
- Chúng thần biết tội!
Lửa giận trong lòng Triệu Cát thiêu đốt mạnh hơn, quát to:
- Trẫm lại cho các ngươi ba ngày, không! Trước khi trời tối ngày mai, tất cả lính, lương bổng, vũ khí, ngựa đều phải đúng chỗ, ai dám trễ một khắc, trẫm sẽ tự tay lột mũ quan của hắn, con cháu vĩnh viễn không thu nhận. Hiện giờ lập tức cút ngay ra ngoài làm việc, mau cút đi!
Triệu Cát tức sắp điên rồi, nhặt nghiên mực trên bàn ném mạnh tới chúng thần. Chúng thần sợ hãi lộn nhào chạy ra ngoài đại điện.
Triệu Hoàn lại quỳ trên mặt đất không dám động. Triệu Cát phất ống tay áo một cái, đứng dậy nổi giận đùng đùng rời đi.
Triệu Hoàn hiểu rõ trong lòng, thật ra người có trách nhiệm kéo dài chuẩn bị chiến đấu thực sự là phụ hoàng gã, nếu không phải tin tức xấu liên tục truyền đến, chỉ sợ phụ hoàng tiếp tục kéo xuống. Hiện giờ phụ hoàng cũng gấp rồi, lại giao tất cả trách nhiệm cho trọng thần. Triệu Hoàn không khỏi thở dài trong lòng, vì sao cứ chuyện tới chân rồi mới sốt ruột chứ?