Chương 396: Liễu ám hoa minh.
Chương 396: Liễu ám hoa minh.Chương 396: Liễu ám hoa minh.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, quân doanh bờ bắc Ngũ Trượng Hà bắt đầu náo nhiệt. Xu Mật Viện điều binh trong đêm, một vạn hai ngàn binh sĩ điều từ quân doanh chung quanh Biện Kinh lục tục tới quân doanh, rất nhiều vũ khí lương bỗng cũng được vận chuyển không ngừng về quân doành. Còn một ngàn thuyền vận tải vật tư điều từ Hà Dương cũng đã xuất phát, tiến tới Biện Kinh. Vừa vặn hợp với một câu thơ nổi tiếng, ‘Gió xuân hôi hổi đêm hồi, ngàn cây lê điểm trắng ngời nở hoa’.
Mới sáng sớm, Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ đã chạy tới đại trướng trung quân. Chủng Sư Đạo cười ha ha với họ:
- Chỉ sợ hôm nay ta không có thời gian để ý tới các ngươi, chiến mã đã phê xuống, tự các ngươi tới Mưu Đà Cương lựa chọn đi.
Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ nhìn nhau, hai người vui mừng trong lòng, cùng khom người nói:
- Ti chức tuân lệnh!
Chủng Sư Đạo giao lệnh điều ngựa do Thiên Tứ Giam đưa tới cho họ, lại dặn dò:
- Nhờ có Thái tử điện hạ biện luận dựa vào lý lẽ, lần này triều đình phê xuống ba ngàn chiến mã, các ngươi mỗi người lĩnh một ngàn chiến mã, một ngàn chiến mã khác cũng lĩnh về thay ta, ta định cho Tình Báo Doanh và lính báo tin các quân sử dụng.
- Vậy còn kỵ binh?
Lưu Kỹ không nhịn được lại hỏi.
- Kỵ binh cũng có, Xu Mật Viện Cao Tri Sự đặc biệt điều cho chúng ta ba ngàn kỵ binh từ Trần Châu, tối qua đã đưa ra quân lệnh, đoán chừng hôm nay xuất phát, nhanh nhất tối mai có thể tới quân doanh. Hôm nay các ngươi mang phụ binh đi nhận chiến mã và đồ ăn ba ngày, đồ ăn còn lại sẽ chuyển tới bằng thuyền.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Hôm nay Đại Soái muốn đi lựa chọn sĩ tử Võ Cử sao?
- Hôm nay ta không có thời gian, Tông lão tướng quân đã sớm đi rồi. Ngươi yên tâm, nhân tài như Vương Quý, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Biểu hiện trác tuyệt của Vương Quý tại Tây Hạ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Chủng Sư Đạo, lão yêu thích Vương Quý không kém gì Lý Diên Khánh.
Chủng Sư Đạo lại dặn dò hai ngươi lưu lại một phần binh sĩ chuẩn bị tiếp thu vật tư vũ khí. Lúc này Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ mới rời khỏi đại trướng trung quân về quân doanh của mình chuẩn bị.
Trước mắt kỵ binh và chiến mã của Huyền Vũ Doanh và Chu Tước Doanh còn chưa tới, nhưng phụ binh đã vào vị trí của mình. Phụ binh do binh sĩ sương quân đảm nhiệm, chủ yếu phụ trách hậu cần. Kỵ binh cấp cho Chủng Sư Đạo lần này chủ yếu lấy kỵ binh hạng nặng làm chủ, khôi giáp nặng nề, phòng hộ nghiêm mật, cho nên mỗi kỵ binh còn cần một phụ binh giúp đỡ.
Từ khi Khiết Đan chiếm lĩnh U Châu, nhanh chóng nắm giữ kỹ thuật nấu sắt cao siêu của người Hán, lại thêm U Châu và Liêu Đông có rất nhiều quặng sắt, khôi giáp phòng hộ của kỵ binh Liêu quốc tiến bộ thần tốc, một nửa trong số mấy chục vạn kỵ vinh Liêu quốc đều là kỵ binh giáp nặng. Dưới sự duy trì của Liêu quốc, kỵ binh giáp nặng của Tây Hạ là Thiết Diêu Tử lúc đỉnh cao cũng có tám vạn, nổi tiếng là kỵ binh giáp nặng thay thế kỵ binh Kim Triều của Liêu quốc. Bởi vì quân Tống thiếu chiến mã, nhưng kỵ binh giáp nặng cũng có hơn hai vạn người.
Huyền Vũ Doanh và Chu Tước Doanh đều là quân đội độc lập; có nhà kho, chuồng ngựa và nhà bếp riêng; cho nên ngoài một ngàn phụ binh ra, còn có ba trăm binh sĩ hậu cần và mấy chục tên mã phu. Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ thậm chí còn có phụ tá riêng, chim sẽ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Lý Diên Khánh vừa trở lại đại doanh, phụ tá Mạc Tuấn của hắn liền bước nhanh ra khỏi đại trướng. Mạc Tuấn vốn là phụ tá của Tri Huyện Thang Âm Tưởng Đại Đạo, sau khi Tưởng Đại Đạo chết, Mạc Tuấn lại nương tựa vào Lý Diên Khánh, được Lý Diên Khánh tạm thời an bài ở chỗ phụ thân.
Lần này Huyền Vũ Doanh thành quân đội độc lập, cần một quan văn phụ tá xử lý tạp vụ thường ngày, Mạc Tuấn thuận lý thành chương tiến vào quân doanh, đảm nhiệm Chủ Sự Tham Quân của Huyền Vũ Doanh, lại tuyển hai tên văn lại trẻ tuổi phụ trách làm việc vặt.
Năng lực của Mạc Tuấn rất mạnh, Tưởng Đại Đạo gần như không biết chữ, chỉ dựa vào hai tên phụ tá chống đỡ toàn bộ huyện Thang Âm, khiến Tưởng Đại Đạo có thể làm Tri Huyện gần bảy năm.
- Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, vừa rồi Trương Tư Mã phái người tới, để chúng ta đi nhận lương bổng vũ khí.
- Ta biết rồi, ngươi đi đi! Ta phải lập tức dẫn người đi Mưu Đà Cương.
- Có chiến mã rồi sao?
Mạc Tuấn vui mừng.
- Nghe nói Thiên tử nổi giận, cho nên hết thảy đều tới thần tốc như vậy.
Lý Diên Khánh nhận lấy danh sách ký tên, đưa cho Mạc Tuấn nói:
- Ta dẫn năm trăm binh sĩ đi lấy ngựa, binh sĩ còn lại do ngươi điều động, để Dương Lượng giúp đỡ ngươi, chuyển lương bổng vũ khí trở về.
- Ti chức đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Lúc này, Lý Diên Khánh nghĩ tới một chuyện, lại nói với Mạc Tuấn:
- Hôm nay đám người Vương Quý sẽ tới, ta có thể phải tới ban đêm mới trở về được, ngươi dàn xếp họ thật tốt thay ta.
- Yên tâm đi! Ti chức sẽ thu xếp bọn họ thật tốt.
Lý Diên Khánh lại an bài một chút doanh trướng, lúc này mới mang theo năm trăm phụ binh cùng Lưu Kỹ đi về phía Mưu Đà Cương.
Mưu Đà Cương cách Biện Kinh hơn ba mươi dặm về phía tây bắc, là một đồi núi hơi thấp có hơn vạn mẫu đồng cỏ, chung quanh được song gỗ vây quanh. Đây là nơi Thiên Tứ Giam của triều đình chăm sóc ngựa, nuôi hơn hai vạn chiến mã, còn có hơn trăm nhà kho cực lớn, bên trong cất giữ mấy chục vạn gánh đồ ăn thượng hạng.
Khác với lương bổng vũ khí chủ động chuyển tới quân doanh, Chủng Sư Đạo muốn tự mình lựa chọn chiến mã. Chiến mã khác với lương thực, thoáng động chút tay chân sẽ khiến kỵ binh mất mạng trên chiến trường, thậm chí hơi gày yếu một chút, cũng không thể thừa nhận trọng lượng của kỵ binh và giáp ngựa.
Giữa trưa, đội ngũ chạy tới Mưu Đà Cương, có quan viên Thiên Tứ Giam đứng chờ tại nơi này. Mấy quan viên vội vàng tới hành lễ nói:
- Ba ngàn chiến mã đã chuẩn bị kỹ càng, hai vị tướng quân nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ an bài binh sĩ ăn chút gì đó, sau đó đưa ngựa tới cho hai vị tướng quân xem qua.
Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ nhìn nhau, hóa ra đối phương đã chuẩn bị chiến mã xong rồi, xem ra suy đoán của họ không sai, có thể nơi này không có hai vạn con chiến mã. Lý Diên Khánh cũng không vạch trần bọn họ, thản nhiên nói:
- Vậy thì làm phiền các vị rồi.
Quan viên Thiên Tứ Giam và bãi ngựa chiêu đãi cực kỳ ân cần, để mỗi binh sĩ đều ăn uống no đủ, chiêu đãi Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ càng thêm xa hoa, không chỉ mang lên rượu và đồ ăn ngon nhất, mời hai vũ kỹ trợ hứng, cuối cùng lúc họ uống trà, một quan viên lấy hai bao vàng đưa cho Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ:
- Một chút tâm ý nho nhỏ, hai vị tướng quân cầm đi uống trà!
Lý Diên Khánh liếc qua số vàng cho mình, có chừng năm thỏi, mỗi thỏi khoảng hai mươi lạng. Hắn thấy Lưu Kỹ không có ý tứ thu số vàng này, liền đẩy vàng trở về, thản nhiên nói:
- Ý tốt chúng ta tâm lĩnh, vàng các ngươi thu về đi. Chúng ta cũng biết các ngươi có chỗ khó, cho nên cũng không muốn làm khó các ngươi. Nhưng hi vọng các ngươi hiểu rõ một chút, chúng ta nhận ngựa không phải đi huấn luyện, mà đi Lương Sơn tiễu phỉ. Chúng ta phải đối mặt mười vạn loạn phỉ Lương Sơn, chiến trường sẽ cực kỳ thảm liệt. Chúng ta có thể không đi chọn ngựa, nhưng ba ngàn chiến mã nhất định con nào cũng đều phải hợp cách, đây là yêu cầu thấp nhất của chúng ta.
Mấy quan viên nhìn nhau, đối phương lại không chịu nhận vàng, vậy phải làm sao bây giờ? Quan viên dẫn đầu phản ứng nhanh, đối phương không lấy tiền không nhất định muốn làm khó mình, có lẽ không muốn bị nắm nhược điểm gì, gã vội vàng nói:
- Xin hai vị tướng quân đi xem ngựa, nếu có gì không hai lòng, chúng ta lập tức thay đổi!
Quan viên Thiên Tứ Giam trăm phương ngàn kế không cho đối phương tới chuồng ngựa chọn lựa, đổi thành họ đưa ngựa đến để chọn, việc này kỳ thật cũng giống như đưa ngựa tới quân doanh.
Ba ngàn chiến mã đã được chuẩn bị kỹ càng trước đó, an trí trong một rào chắn gần một ngàn mẫu. Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ mang theo mười tên mã phu kinh nghiệm phong phú, đám mã phu này chạy vào trong rào chắn chọn ngựa, chủ yếu chọn ra ngựa suy nhược và nhiều tuổi.
Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ đứng trên sườn núi chăm chú nhìn chiến mã dày đặc trong rào chắn phía dưới, có thể thấy, quan viên Thiên Tứ Giam không muốn làm lớn chuyện, phần lớn chiến mã đưa tới là ngựa tốt khỏe mạnh có lực.
- Nghe nói hậu trường của Thiên Tứ Giam là Lương Sư Thành, một khi tra ra được, chỉ sợ Lương Sư Thành không chịu nổi!
Lưu Kỹ oán hận nói.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Thực sự điều tra ra, nhất định sẽ có dê chịu tội thay, không tới lượt Lương Sư Thành. Chẳng qua ta đoán chừng một nửa lợi ích trong lỗ thủng đen này đều tiến vào nội khố, gồm cả quân phí cũng như vậy. Người thực sự cầm nhiều nhất, chỉ sợ ai cũng không dám nhắc tới.
- Thật sự như vậy sao?
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:
- Cuộc chiến Tây Hạ hao phí bao nhiêu tiền lương vật chất, hiện giờ lại phải tiễu phỉ quy mô lớn, còn có quan lại vô dụng, nhũng binh nhũng phí, tài lực của triều đình làm sao chịu đựng được chi tiêu khổng lồ như vậy? Nhưng Diên Phúc Cung vẫn được tạo ra, lại tạo càng thêm xa hoa, nội khố thâm hụt lấy cái gì để đền bù? Đạo lý này Lưu tướng quân không nghĩ ra sao?
Lưu Kỹ qua hồi lâu nói:
- Đây không phải tự hủy Trường Thành sao?
- Chu Miễn thành lập Ứng Phụng Cục tại Giang Nam, thu hết tiền dân, bức Phương Tịch tạo phản. Dương Tiễn xây dựng Tây Thành Sở tại Vận Châu, cưỡng chiếm đất đai, bức ra Lương Sơn tạo phản, Trường Thành của Đại Tống đã sớm hủy rồi.
Lý Diên Khánh thở dài một tiếng, bước nhanh tới chuồng ngựa.
Lúc hoàng hôn Lý Diên Khánh quay về quân doanh, các binh sĩ mang về rất nhiều chiến mã, Lý Diên Khánh sai người đưa một ngàn chiến mã tới chủ doanh cho Tưởng Hoán quản lý hậu cần, hắn và Lưu Kỹ mỗi người dẫn một ngàn chiến mã trở về quân doanh.
Chiến mã tiến vào kỵ binh doanh Huyền Vũ, quân doanh lập tức náo nhiệt, các binh sĩ vội vàng chạy tới xem chiến mã. Mặc dù phụ binh không thể cưỡi ngựa ra trận tác chiến hoặc huấn luyện, nhưng bình thường ngựa lại do họ trông nom, mỗi người đều có hứng thú rất lớn với chiến mã.
Mạc Tuấn đã chuẩn bị chuồng ngựa xong, gã mang theo mã phu tới dẫn chiến mã vào chuồng của chúng. Lúc này, Dương Lượng mang theo hai quan quân trẻ tuổi vội vàng đi tới, một người là Vương Quý, một người là Ngưu Cao. Lý Diên Khánh nhìn sau lưng một chút:
- A Thang và Ngũ ca đâu?
- Lão Thang đi Tình Báo Doanh, không phải đã nói với ngươi tối qua sao?
Lý Diên Khánh vỗ trán một cái:
- Đúng! Đúng! Ta lại quên mất, còn Ngũ ca thì sao?
- Lão Nhạc bị Tông tướng quân đòi đi rồi.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, Nhạc Phi lại bị Tông Trạch đòi đi, hắn bỗng nhiên có một cảm giác kỳ diệu, thật ra quan hệ giữa người với người bị các loại vận mệnh dẫn dắt. Trong lịch sử, Nhạc Phi được Tông Trạch ưu ái mới trổ hết tài năng, hiện giờ Nhạc Phi mới đi ra khỏi Võ Học, đã được chiêu mộ dưới trướng Tông Trạch, đây không phải sự sắp xếp của vận mệnh thì là gì?
Lúc này, Vương Quý vội hô lên:
- Chúng ta đều rảnh rỗi một ngày, ngươi tranh thủ thời gian sắp xếp một số chuyện cho chúng ta đi!
- Các ngươi đi theo ta!
Lý Diên Khánh mang theo Vương Quý và Ngưu Cao tới đại trướng của mình, hắn mời hai người ngồi xuống, cười nói:
- Huyền Vũ Doanh có hai ngàn ba trăm người, Chu Tước Doanh cũng như vậy. Đây là hai đội quân tương đối đặc thù, trực thuộc Chủng Soái, có thể gọi là doanh trại độc lập. Bởi vì Chủng Soái chỉ hạ lệnh cho chúng ta, còn lại thống soái quân đội đều do ta toàn quyền phụ trách, bao gồm Tư Mã Trương Thúc Dạ à Đô Ngu Hầu Tông lão tướng quân, họ đều không có quyền quản lý chúng ta.
Vương Quý và Ngưu Cao yên lặng gật đầu, họ đều rất kinh ngạc trong lòng, không biết tại sao Chủng Soái lại cho hai đội kỵ binh quyền lực lớn như thế?
- Chủng Soái cho ta quyết định độc lập, ta định chia quân đội thành năm doanh, thiết lập năm Đô Đầu, hai đội kỵ binh doanh, hai đội bộ binh doanh, cùng một đội hậu cần doanh.
Vương Quý hơi khó hiểu:
- Chỉ Huy Sứ định phân chia kỵ binh và phụ binh sao?