Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 505 - Chương 398: Cấp Cứu Đại Danh.

Chương 398: Cấp cứu Đại Danh. Chương 398: Cấp cứu Đại Danh.Chương 398: Cấp cứu Đại Danh.

Sau khi nhân lực và vật tư trang bị tập trung đầy đủ, việc huấn luyện doanh Bắc Quân dần đi vào quỹ đạo. Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã lại qua một tháng.

Một buổi chiều nọ, ở phía đông diễn luyện tràng rộng bao la, hai đội quân đang huấn luyện chém giết thực chiến, mỗi đội có năm trăm người, cầm tấm thuẫn và đao gỗ, binh sĩ ngã xuống đất thì coi như đã “hy sinh”.

Trên diễn luyện tràng, mỗi ngày sẽ có mấy lần huấn luyện thực chiến kiểu này, nhưng huấn luyện thực chiến của đội quân này hơi khác các đội quân khác. Trong quân không ngừng lóe lên tua đỏ của nón trụ và mũ giáp màu lam, hai đội quân đều có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng trong hỗn loạn lại không hề mất chương pháp. Các binh sĩ không ngừng tách ra, lại không ngừng tụ lại, tua hồng trên nón trụ hoặc mũ giáp màu lam như nam châm không ngừng thu hút binh sĩ bốn phía vây quanh, từ đầu đến cuối không hề rối loạn trận cước.

Lý Diên Khánh cưỡi ngựa quan chiến bên cạnh diễn luyện tràng. Hắn cầm theo một cây trường thương, không ngừng dùng trường thương chỉ vào binh sĩ hò hét, yêu cầu binh sĩ ngã xuống lập tức rời trận.

Nhưng hắn không chú ý tới, cách đó không xa, Đại soái Chủng Sư Đạo được mười mấy thân binh vây quanh cũng đang quan chiến.

Lúc này, Dương Lượng phát hiện ra Chủng Sư Đạo, vội vàng chạy tới báo cáo với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh giao quyền chỉ huy cho Vương Quý, tung người xuống ngựa, chạy tới Chủng Sư Đạo.

- Ty chức tham kiến Đại soái!

Lý Diên Khánh hành quân lễ.

Chủng Sư Đạo chỉ vào chiến trường hỏi:

- Hình như có hơi hỗn loạn?

- Khởi bẩm Đại soái, thường ngày những binh sĩ này đều có đội đầu, nhưng trên chiến trường thì không thuộc đội đầu nào hết. Bọn họ có thể tùy thời tập kết quanh đội đầu gần mình nhất. Đại soái cũng thấy, chính là nón trụ có tua hồng và mũ giáp màu lam. Sau đó đội đầu lại tập kết theo quân kỳ. Làm vậy có thể cam đoan trận cước sẽ không bị tan rã, chỉ là trước mắt còn chưa huấn luyện xong, cho nên có vẻ hơi loạn.

Chủng Sư Đạo gật gật đầu. Lão cũng nhìn ra các binh sĩ nhìn thì có vẻ như rất rối loạn nhưng trên thực tế vẫn có chương có pháp. Chủng Sư Đạo luôn lấy thực chiến làm thước đo, cho nên không bàn luận biện pháp này của Lý Diên KHánh là tốt hay không tốt.

Trên thực tế, Lý Diên Khánh tiến hành hai cải cách lớn trong doanh Huyền Vũ: đổi nặng thành nhẹ, thay đổi chiến pháp. Trong quân doanh, việc này đã gây ra rất nhiều tranh cãi rất lớn. Vấn đề trước thì không đáng kể, khinh kỵ binh có lợi cho tập kích đường dài, mọi người cũng không dị nghị.

Nhưng hủy bỏ biên chế đội ngũ trên chiến trường thì bị các tướng lĩnh nhất trí phản đối. Không phải mọi người không hiểu cách nghĩ của Lý Diên Khánh, chỉ là tất cả đều cho rằng làm vậy không thực tế, quá liều lĩnh, không chỉ dễ dẫn đến hỗn loạn, mà đội đầu sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu săn giết của quân địch.

Quan trọng hơn là, quân chế Đại Tống là khi chiến tranh bộc phát mới tập kết, sau chiến sẽ tự mình về doanh, loại chiến pháp mày không phù hợp với quân chế Đại Tống, sẽ làm hỏng mất sự khống chế của các binh tướng tầng chót. Cho nên cũng chỉ có doanh Huyền Vũ của Lý Diên Khánh áp dụng chiến pháp này, các quân doanh khác không quan tâm, ngay cả doanh Chu Tước cũng án binh bất động.

Cũng may Chủng Sư Đạo tương đối rộng lượng, không ngăn cản Lý Diên Khánh làm loạn chiến pháp, mà cho phép hắn lên chiến trường thực tiễn.

Lão trầm ngâm một lát rồi nói:

- Buổi sáng Thiên Tử triệu kiến ta khẩn cấp, yêu cầu chúng ta lập tức xuất binh cứu viện phủ Đại Danh, cụ thể có chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ. Thiên Tử chỉ nói tình thế ở phủ Đại Danh rất đáng lo.

- Đại soái yêu cầu ti chức đi cứu viện phủ Đại Danh?

Chủng Sư Đạo gật gật đầu:

- Hiện tại ta không thể không thừa nhận, ngươi cải tổ thành khinh kỵ binh là có đạo lý. Ngươi dẫn theo doanh Huyền Vũ xuất phát trong đêm, ta sẽ trích cấp cho ngươi mười chiếc thuyền lớn làm hậu cần. Chuẩn bị một chút đi!

Dứt lời, lão đưa cho hắn một binh phù điều binh:

- Có binh phù này, quân đội có thể thuận lợi đi đường, cũng có thể được quan phủ địa phương chi viện quân lương.

Lý Diên Khánh nhận lấy khom người:

- Ti chức tuân lệnh!

Từ sau khi bại binh ở Bác Châu, Lương Trung Thư tử thủ thành Đại Danh, trong thành có bốn ngàn sương binh, cộng thêm mấy ngàn bại binh trốn về cũng gia nhập vào quân phòng ngự thủ thành. Quân Lương Sơn khuyết thiếu vũ khí công thành có hiệu quả, sau khi công thành thất bại bèn rút đại quân về Vận Châu, chỉ để lại Đô Thống Chế Trương Sầm suất lĩnh ba ngàn binh sĩ đóng quân ở huyện Tân.

Mới năm ngày trước, quân Lương Sơn đã âm thầm tăng thêm ba ngàn binh cho phủ Đại Danh, do Đại Tướng Quan Thắng thống soái. Trương Sầm suất lĩnh hai ngàn quân đánh nghi binh huyện Quán Đào, Lương Trung Thư trúng kế tưởng huyện Tân chỉ có một ngàn quân đóng giữ bèn suất lĩnh ba ngàn quân tấn công huyện Tân, lại trúng mai phục, bị Quan Thắng suất quân giết cho đại bại. Lương Trung Thư suất mười mấy người còn lại trốn về thành Đại Danh.

Quân Lương Sơn bắt đầu tấn công thành quy mô lớn, thành Đại Danh tràn ngập nguy hiểm. Lương Trung Thư vạn bất đắc dĩ đành phải khẩn cấp cầu cứu triều đình.

Cứu binh như cứu hỏa, Lý Diên Khánh suất lĩnh hai ngàn bộ kỵ binh hối hả hành quân lên bắc, sau khi vượt qua Hoàng Hà ở Bạch Mã Độ, chỉnh đốn sơ qua ở huyện Lê Dương, quân đội lập tức giết tới phủ Đại Danh, đầu tiên là tới huyện Hoàng.

Huyện Hoàng là một huyện ở phía nam phủ Đại Danh, cách thành Đại Danh một trăm năm mươi dặm. Trước mắt huyện Hoàng vẫn do quan phủ khống chế, nhưng quân Lương Sơn đã trú đóng năm trăm binh bên ngoài thành cách bốn chục dặm. Đây là vì vị trí địa lý của trại Thanh Thạch quan trọng hơn huyện Hoàng, nên bọn họ chỉ khống chế lối vào huyện Hoàng từ hướng Vệ Châu.

Mà trại Thanh Thạch đồng thời giữ cửa vào Vệ Châu và Tương Châu, quân đội của Lý Diên Khánh muốn tới cứu viện thành Đại Danh buộc phải đi ra.

Khi quân đội của Lý Diên Khánh tiến vào huyện Hoàng, tri huyện dẫn theo các quan viên khác cùng mấy chục thân hào nông thôn ra đón. Tri huyện này họ Dương, người huyện An Dương, Tương Châu, hơn ba chục tuổi, xuất thân đồng tiến sĩ, từ mấy tháng trước, khi quân Lương Sơn chiếm lĩnh trại Thanh Thạch ngày nào y cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ loạn phỉ Lương Sơn giết vào thành, giết sạch mình cùng các quan viên khác, cho nên khi Lý Diên Khánh suất quân đến, Dương Tri huyện mừng rõ vô hạn, tự mình ra khỏi thành nghênh đón.

Mấy người hàn huyên vào câu, Lý Diên KHánh suất quân vào trong huyện thành. Ở cử thành, hắn nhìn ra xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy đựợc Thanh Thạch Cương, bèn hỏi:

- Cây cối chỗ trại Thanh Thạch có tươi tốt không?

- Rất tưoi tốt, chủ yếu là cây tùng, rất nhiều người sống được bằng nghề lên núi đốn củi.

Lý A Yến nghĩ nghĩ một lát, hỏi:

- Quân Lương Sơn trong sơn trại chưa từng quấy rối huyện Hoàng sao?

Dương Tri huyện lắc đầu:

- Bọn họ mới chiếm được trại Thanh Thạch từ hơn một tháng trước, vẫn luôn xây công sự trên núi. Nhưng mới hôm trước chúng ta bắt được một thám tử của trại Thanh Thạch. Ta nghi ngờ bọn họ đã để ý đến huyện Hoàng rồi.

Lý Diên Khánh cảm thấy hứng thú:

- Thám tử này vẫn còn chứ?

- Vẫn còn, hiện đang nhốt trong huyện nha. Nếu Tướng quân có hứng thú mời phái người đưa gã đi!

Lý Diên Khánh quay sang Dương Lượng:

- Ngươi dẫn theo mấy huynh đệ tới huyện nha đưa thám tử này cho Vương Đô đầu thẩm vấn.

- Tuân lệnh!

Dương Lượng quay người vội vàng đi. Dương Tri huyện lại cười nịnh, hỏi:

- Hạ quan đã bày mấy bàn tiệc rượu trong tửu lâu lớn nhất huyện nhà mời TƯớng quân. Xin Tướng quân nhất định phải nể mặt!

Lý Diên Khánh cười nhạt:

- Ta nhận tâm ý của Dương Tri huyện, có điều tình thế ở thành Đại Danh rất nghiêm trọng, ta nhất định phải xuất phát ngay lập tức. Sau này sẽ tới dự tiệc!

- Tướng quân muốn xuất phát luôn sao?

Lý Diên Khánh khẽ gật đầu:

- Ta sẽ tiến đánh trại Thanh Thạch luôn, Dương Tri huyện hãy đóng cửa thành, lệnh cho hương binh lên thành giữ nghiêm, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn!

Ban đầu hắn định phái người tới trại Thanh Thạch tìm hiểu tin tức, nhưng giờ bắt được một thám tử rồi, có một vaì tin tình báo cơ bản, cũng không cần phải đi tìm hiểu nữa.

Lý Diên Khánh xuống khỏi tường thành, Vương Quý vội vàng đi tới báo:

- Đã hỏi xong!

- Sao nhanh vậy?

Vương Quý cười lạnh:

- Vào tay ta, ta sẽ khiến cho gã sống không bằng chết!

- Gã nói gì?

- Loạn phỉ trên trại Thanh Thạch ước chừng bốn trăm tám mươi người, trang bị không kém chúng ta bao nhiêu. Cầm đầu là một thống lĩnh, tên Đào Tuấn!

- Cái gì?

Lý Diên Khánh kinh hãi. Không phải Đào Tuấn là loạn phỉ ở Tương Châu sao? Đồng bọn Giả Tiến bị mình xử lý, bọn họ lại chuyển tới phủ Đại Danh.

- Tướng quân biết người này sao?

Lý Diên Khánh gật gật đầu:

- Trùm thổ phỉ của loạn Tương Châu cũng tên Đào Tuấn, có phải cùng một người không thì ta không biết.

- Hẳn là phải rồi. Tổ phụ đã nói với ti chức, Tương Châu và Triệu Châu liên hợp năm ngàn sương quân tiến tới núi Phũ tiễu phỉ, nhưng loạn phỉ đã thừa dịp ban đêm chạy thoát, khẳng định chính là đội này.

Lý Diên KHánh hập lức hạ lệnh:

- Các quân tập kết. Lập tức đánh tới trại Thanh Thạch!

Trong tiếng trống ầm vang, binh sĩ doanh Huyền vũ đang nghỉ ngơi lập tức cấp tốc tập kết, chỉ thoáng chốc đã xong. Lý Diên KHánh lật mình lên ngựa, vung trường thương ra lệnh:

- Tới trại Thanh Thạch!

Hai ngàn quân đội giết ra cửa thành, đánh tới trại Thanh Thạch cách đó bốn mươi dặm. Huyện Hoàng lập tức chậm rãi đóng chặt cửa thành, một ngàn hương binh chạy lên tường thành, giương cung lắp tên, sẵn sàng trận địa.

Bình Luận (0)
Comment