Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 506 - Chương 399: Trận Tiễu Phỉ Mở Màn.

Chương 399: Trận tiễu phỉ mở màn. Chương 399: Trận tiễu phỉ mở màn.Chương 399: Trận tiễu phỉ mở màn.

Trại Thanh Thạch nằm trên núi Cương, dài chừng hai mươi dặm, núi này tên Cương nên được gọi là Thanh Thạch Cương. Ở nơi bình nguyên thế này ít thấy núi đồi, núi đồi cũng không cao lắm, chỉ chừng hơn sáu chục trượng, cốc sâu rừng tối, suối nước róc rách, là một nơi phong cảnh tú lệ.

Trại Thanh Thạch ở chân núi phía nam của Thanh Thạch Cương, địa thế tương đối hiểm trở, chỉ có một con đường nhỏ hẹp lên núi, trên đỉnh núi phân bố hơn trăm đại trướng, trú đóng gần năm trăm loạn phỉ.

Đội loạn phỉ này là từ núi Phũ, giao giới giữa Tương Châu và Triệu Châu trốn đến, Đô Thống lĩnh Trương Sầm cho bọn họ một ít vũ khí vật tư, để cho bọn họ trú đóng trên Thanh Thạch Cương, giữ vững cửa lớn phía nam phủ Đại Danh thay quân Lương Sơn.

Chân núi là nơi hai đầu quan đạo giao nhau, một đầu là từ hướng tây nam tới, gọi là đường Vệ Châu, một đường khác là từ tây bắc tới, tên đường Tương Châu. Hai con đường này hợp lại với nhau thành một con đường mới, nối thẳng ra ngoài huyện Đại Danh hơn trăm dặm.

Ban đầu nơi hai con đường hợp lại với nhau còn có một cái chợ, thương nhân đã chạy trốn hết từ lâu, chợ chỉ còn là một vùng phế tích. Đội loạn phỉ này đã trú đóng ở trại Thanh Thạch nửa tháng, nhưng chưa từng xuống núi cướp bóc huyện Hoàng. Không phải vì bọn họ đổi tính, mà là vì trong huyện Hoàng có hơn một ngàn hương binh, nếu đánh nhau thật, chưa chắc bọn họ đã là đối thủ.

Cho dù vậy, bọn họ vẫn khó sửa được thú tính, vẫn thường xuống núi cướp bóc tài sản, nữ nhân của các thôn xóm quanh núi, nên thôn dân xung quanh đều bỏ chạy khỏi quê quán, trong vòng ba mươi dặm quanh trại Thanh Thạch chỉ còn một cảnh hoang vu.

Trước một đỉnh doanh trướng lớn nhất trại Thanh Thạch, một gã lính gấp gáp thưa:

- Thám tử bên ngoài phát hiện có sự lạ, xin trại chủ mau chóng định đoạt!

Binh sĩ bẩm báo kia làm cụt hứng trại chủ Đào Tuấn. Đào Tuấn là người huyện Đại danh, là đồ đệ của Lô Tuấn Nghĩa, cao lớn lừng lững, vạm vỡ khỏe mạnh, võ nghệ cực kỳ cao cường.

Gã bò lên khỏi cơ thể một nữ nhân, quấn một tấm vải bên hông, đi ra ngoài, cực kỳ tức giận hỏi:

- Có chuyện gì lạ?

- Khởi bẩm trại chủ, tham tiếu phát hiện ra một đội quân đang tiến tới trại của chúng ta!

Đào Tuấn khẽ giật mình:

- Quân đội từ đâu tới?

- Từ hướng huyện Hoàng tới, ước chừng khoảng hơn một ngàn người.

Đào Tuấn nhướn mày. Nhân số không nhiều, không giống chủ lực quan binh, lại có vài phần giống hương binh trong huyện. Nhưng gã nghĩ bọn họ cũng không có gan đến núi tấn công.

Chẳng lẽ là sương quân từ Vệ Châu giết tới? Không muốn nghĩ nhiều nữa, Đào Tuấn lập tức ra lệnh:

- Truyền lệnh tất cả các huynh đệ lập tức tiến vào công sự phòng ngự, chuẩn bị đánh cho quân địch một cái thật mạnh!

Ngừng một lát, gã cười nói:

- Đốt phong hỏa lên, báo tin tới thành Đại Danh!

Mặc dù Đào Tuấn khá xem thường đội quân kia, nhưng chủ tướng Trương Sầm ở thành Đại Danh kia đã từng có nghiêm lệnh, khi có quan binh từ một ngàn người trở lên xuất hiện nhất định phải đốt phong hỏa báo tin.

- Choeng choeng choeng!

Trong tiếng kẻng gấp rút, gần năm trăm loạn phỉ nhao nhao lào ra khỏi doanh trướng, tây cầm cung, tên, trường mâu chạy tới công sự phòng ngự. Đào Tuấn đã xây dựng vài chục tòa công sự phòng ngự hai bên nam bắc đỉnh núi, tập trung mấy ngàn cây gỗ lăn, còn có mấy vạn mũi tên. Bọn họ không ngại quan binh tấn công núi.

Cùng lúc đó, phong hỏa đài trên đỉnh núi cũng được đốt lên, ba cột khói đặc cuồn cuộn bốc lên không trung, báo cho quân Lương Sơn trong thành Đại Danh mặt phía nam có quân địch đánh tới…

Sau nửa canh giờ, Lý Diên Khánh suất lĩnh một ngàn bộ binh từ hướng tây nam đánh tới. Vương Quý cùng Ngưu Cao suất lĩnh một ngàn kỵ binh bôn tập huyện Tân, lấy kế sách vây Ngụy cứu Triệu bức quân Lương Sơn rút khỏii thành Đại Danh.

Lúc này đang là hoàng hôn, một ngàn binh sĩ dừng lại cách núi năm trăm dặm. Lý Diên Khánh dẫn theo mười mấy kỵ binh đi một vòng quanh Thanh Thạch Cương Nam Sơn Lộc, khóe miệng không ngừng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

Hắn trở về đội ngũ vẫy tay một cái, hai Đô đầu bộ binh tiến lên hành lễ. Hai người này một tên Lư Phi, một là Vương Bình, đều do Lý Diên Khánh đề bạt.

- Các ngươi cho rằng tiễu phỉ như thế nào?

Lý Diên Khánh nhàn nhạt hỏi.

- Ti chức suất quân kết trận thuẫn bài giết tới, có thể ngăn được tên bắn và gỗ lăn. Ti chức có thể dùng cái giá thấp nhất cướp lấy trại Thanh Thạch.

Vương Bình vội la lên:

- Ti chức sẽ suất quân từ mặt phía bắc lên núi, trực tiếp giết tới chân núi phía nam. Ti chức cam đoan một trận đánh tan loạn phỉ !

Hai người tranh nhau đưa ra ý kiến, Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Căn bản không cần lên núi, rừng cây rậm rạp như thế, chỉ cần một mồi lửa đốt núi này là xong.

Phóng hỏa đốt rừng? Cả hai người đều ngây ngẩn cả người, quan sát một lúc, đều không thể không thừa nhận đây là biện pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất.

Thông thường mà nói thì quân đội đánh trận sẽ không dễ dàng đốt rừng, một là dễ phá hỏng phong thủy, hai là nếu như triền núi quá cao quá lớn, đốt rừng cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng Lý Diên Khánh thì không quan tâm phong gì thủy gì hết, mấy lần hắn lập đại công đều là nhờ đốt rừng mà có. Trận lửa chiến với Tây Hạ đã khắc sâu ấn tượng, khi xuất phát, hắn đã lệnh cho mỗi binh sĩ đều phải cõng theo một hồ lô chứa ba cân dầu hỏa, cho dù có đối phó với loạn phỉ Lương Sơn phủ Đại Danh, không nghĩ tới mới trận đầu đã dùng tới.

Hắn nói với Lư Phi:

- Ngươi dẫn các huynh đệ đi phóng hỏa bốn phía, không có gì phải tiếc. Rừng cây này một mồi lửa là có thể thiêu rụi, sau lửa lớn, tất loạn phỉ sẽ phá vây theo đường núi phía nam, ngươi suất lĩnh huynh đệ chặn đánh mặt phía nam, không chấp nhận đầu hàng, giết chết không luận tội!

- Tuân lệnh!

Lư Phi vội vàng chạy đi.

Lý Diên Khánh nói với Vương Bình:

- Mặt phía bắc là một đoạn cốc ngắn, mặc dù địa thế tương đối nông nhưng ta cảm thấy vẫn có thể lao từ trên núi xuống. Ngươi dẫn theo các huynh đệ chặn đường mặt phía bắc, cũng không chấp nhận đầu hàng, chém đầu tại chỗ!

- Ti chức tuân lệnh!

Hai đội bộ binh năm trăm người chia ra hành dộng. Lý Diên Khánh lại ra lệnh cho người chịu trách nhiệm sáu trăm kỵ binh sau lưng:

- Chúng ta phân bố ở bên ngoài, phụ trách săn giết loạn phỉ chạy ra

Đào Tuấn cầm một cây thiết thương trốn trong một tòa công sự kiên cố nhất nhìn xuống dưới thăm dò, trên đường núi, từ đầu tới cuối, không hề thấy tung tích quan binh.

- Đại Vương, có phải vì trời quá tối không?

Một thủ hạ thận trọng hỏi.

Đào Tuấn vung tay tát cho gã một cái, mắng:

- Nói bao nhiêu lần rồi, lão tử là thống lĩnh, không phải Đại Vương gì. Đại Vương chỉ có một, là Tống Đại Vương!

Gã thủ hạ ôm mặt không dám nói gì nữa. Đào Tuấn ngẩng đầu nhìn trời. Đã sắp tối, chẳng lẽ bọn họ thực sự định mai mới công trại sao? Hay sẽ thừa dịp ban đêm đánh lén?

Đúng lúc này, có binh sĩ hô lớn:

- Đại Vương, dưới núi có ánh lửa!

Đào Tuấn giật bắn mình, nhảy lên tường đá nhìn xuống dưới, qua từng mảnh rừng cây, quả nhiên có ánh lửa hừng hực bên dưới núi.

- Không xong! Quan binh muốn đốt rừng!

Tất cả đám lính phỉ đều bị dọa đến kinh hoàng thất thố. Quan binh đốt rừng, bọn họ nên làm gì? Tất cả mọi người đều đổ dồn vào nhìn Đào Tuấn. Gã bực tức cáu giận, klhông biết rốt cuộc dưới núi là ai mà quá độc ác đến mức muốn thiêu hủy cả tòa núi như thế. Hình như cả Vệ Châu và Tương Châu đều không có ai quyết đoán lớn gan như vậy đi!

Gã cắn răng hạ lệnh:

- Dỡ bỏ toàn bộ lều trại, đưa tới một mảnh đất trống, chặt hết đại thụ trên đỉnh núi!

Đào Tuấn biết, hiện giờ bọn họ chạy xuống núi chỉ có một con đường chết, biện pháp duy nhất gã có thể nghĩ ra lúc này là dọn ra một khoảng đất trống, để cho lửa lớn không đốt tới. Đám binh lính thủ hạ nhao nhao hành dộng. Gã lalị hạ lệnh:

- Xách mười mấy thùng nước từ con suối bên kia tới, xé vải bịt mũi miệng lại!

Ngoài phòng lửa đốt, phòng khói ngạt cũng là một vấn đề lớn. Gã không nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng vải ướt bịt mũi miệng.

Dưới núi, binh lính doanh Huyền Vũ không ngừng ném dầu hỏa, lửa càng đốt càng vượng. Lúc này trời đã tối, chân núi Thanh Thạch Cương phía nam lửa lớn tận trời, khói đặc cuồn cuộn, ngoài trăm dặm cũng có thể thấy rõ.

Trong đại doanh quân Lương Sơn trong thành Đại Danh, Quan phó tướng đi thẳng ra ngoài đại trướng, chăm chú nhìn ánh lửa trùng thiên ở phía nam. Gã đã ý thức được nhất định là quan binh đốt trại Thanh Thạch, viện quân sẽ đánh tới thành Đại Danh.

- Truyền lệnh của ta, đại quân cấp tốc tập kết, lui về huuyện Tân!

- Tướng quân, không bằng công thành trong đêm, trực tiếp đánh hạ thành Đại Danh!

Có đại tướng đề nghị.

Quan Thắng lắc đầu:

- Trong vòng vài ngày chúng ta cũng sẽ không đánh được thành Đại Danh, chỉ sợ kỵ binh địch sẽ tập kích huyện Tân, chúng ta sẽ mất trọng địa hậu cần, chắc chắn sẽ thua!

Quan Thắng vốn xuất thân là tướng cầm quân, hiểu rõ binh pháp hơn các tướng lĩnh Lương Sơn. LÚc này, chủ tướng Trương Sầm bước nhanh tới, ra lệnh:

- Quan Tướng quân nói đúng, tiến đánh phủ Đại Danh không phải chỉ là chuyện trong một ngày hai ngày, chờ đánh bại viện quân rồi đánh cũng không muộn. Đại quân lập tức tập kết lui về huyện Tân.

Đúng lúc này, một binh lính chạy tới hô lớn:

- Tướng quân, huyện Tân đốt phong hỏa cầu cứu.

Trương Sầm giật nảy cả mình, quả nhiên quân địch đã đánh tới huyện Tân. Gã lập tức quay sang Quan Thắng:

- Quan Tướng quân có thể lập tức suất lĩnh quân đội của mình đi cứu viện, ta sẽ suất quân chạy tới sau!

- Tuân lệnh!

Quan Thắng lật mình lên ngựa hô lớn:

- Truyền lệnh của ta, huynh đệ quân Đệ Nhị lập tức theo ta!

Mệnh lệnh truyền xuống, mấy ngàn binh sĩ doanh Đệ Nhị đi theo Quan Thắng chạy gấp tới huyện Tân. Trương Sầm cũng bắt đầu thu thập đại doanh, chuẩn bị rút lui.

Lúc này, Lương Trung thư cũng nghe nói đến, chạy lên tường thành, nhìn qua quân Lương Sơn đang hỗn loạn tưng bừng trong đại doanh bên dưới, một đội quân đã đốt đuốc rút lui, lại nhìn sang lửa lớn hừng hực phía xa xa, ngửa mặt lên trời hưng phấn hô to:

- Trời cao có mắt, viện quân của chúng ta đã đến!

Đầu tương òa lên vui mừng.

Trại Thanh Thạch, lửa lớn đã quét tới gần sơn trại, chỉ còn cách kông đến trăm bước. Lửa lớn thiêu nướng người trên núi, khói đặc tràn ngập cả ngọn núi, hai mươi máy người phụ nữ bị cướp tới không chịu được khói đều hôn mê, các binh sĩ bắt đầu hô hấp khó khăn, bị sặc khói, khóc kêu không ngớt.

Đào Tuấn cũng ý thức được mình đã nghĩ vấn đề quá đơn giản. Cho dù bọn họ không bị lửa lớn thiêu cháy, cũng sẽ bị khói đặc hun cho chết hết. Hiện giờ, ngoài phá vây, bọn họ không còn con đường sống nào khác.

Vạn bất đắc dĩ, gã đành hô lớn:

- Mọi người phá vây xuống núi… Khụ khụ! Mọi người phá vây!

Gã bị khói hun cho sặc sụa không nói nổi, các binh sĩ nhao nhao tưới nước lên người, chạy sang đường núi hai bên nam bắc, chạy như điên xuống núi.

Hai đội quân đã lập trận sẵn sàng chờ dưới chân núi, khi đám loạn phỉ liều chết lao xuống, chờ đợi bọn họ là loạn tiễn cùng bắn. Cả đám loạn phỉ bị bắn trúng như ngả rạ, ngã xuống lửa lớn. Mười mấy gã chạy được xuống núi giơ tay kêu khóc:

- Chúng ta đầu hàng! Đầu hàng!

Đầu hàng cũng vô dụng. Các binh sĩ cầm trường mâu xông lên, vô tình giết sạch đám người chạy thoát từ trong biển lửa ra. Bọn họ chỉ có một con đường chết, hoặc là bị thiêu chết trên đỉnh núi, hoặc là bị quan binh bắn chết đâm chết.

Lúc này bỗng có người hô to:

- Có người cưỡi ngựa xuống núi!

Lý Diên Khánh cũng nhìn thấy, một tướng lĩnh cực kỳ cao lớn cưỡi ngựa từ trên núilao xuống, gạt mũi tên, trong nháy mắt đã xông ra khỏi biển lửa. Lý Diên Khánh không dám khinh thị, lập tức nâng thương xông tới:

- Tướng địch mau nhận lấy cái chết!

Đào Tuấn đang muốn vung thương phá vây bỗng nghe thấy bên trái có người hô lớn, liếc mắt sang nhìn, thấy một đại tướng đang đánh tới, nổi giận, bỏ lại binh sĩ xông tới Lý Diên Khánh.

Khi còn cách Lý Diên Khánh hơn hai mươi trượng, bỗng hai mắt gã hoa lên, một khối đá bất ngờ xuất hiện trước mặt. Gã giật nảy mình, vội vàng tránh né, nhưng không kịp nữa, khối đá đánh trúng mũi gã.

Khối đá này Lý Diên Khánh ném cực ác, đập nát mũi của Đào Tuấn. Đào Tuấn quát to một tiếng, nhảy xuống ngựa, gã vừa muốn xoay người bò lên thì thấy ngực mình mát lạnh, một cây trường thương đã xuyên qua ngực mình.

Đào Tuấn hét thảm một tiếng, chết dưới thương của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh vung trường thương lạnh lùng ra lệnh:

- Một tên cũng không để lại, giết chết toàn bộ!

Bình Luận (0)
Comment