Chương 424: Lửa hiệu Lương Sơn.
Chương 424: Lửa hiệu Lương Sơn.Chương 424: Lửa hiệu Lương Sơn.
Lửa hiệu Lương Sơn được xây dựng lúc quân Lương Sơn di chuyển tới huyện Tu Thành. Vì trấn án cảm xúc phản đối rời đi của các tướng lĩnh Lương Sơn, Tống Giang hạ một tử lệnh, phàm là lửa hiệu Lương Sơn nổi lên, các quân chung quanh đều cần nhanh chóng cứu viện không được trái lệnh.
Lúc này đốt lửa hiệu Lương Sơn trong đêm, trong vòng bốn trăm dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, không chỉ thủy quân các đảo Lương Sơn Bạc thấy được, Vận Châu cách bốn mươi dặm về phía tây nam cũng thấy được, huyện Tu Thành cách năm mươi dặm phía đông bắc cũng thấy được, thậm chí đại doanh quân Lương Sơn cách một trăm năm mươi dặm cũng có thể thấy được mơ hồ.
Tống Giang bị binh lính đánh thức lúc đang say giấc, theo bản năng gã cho rằng quan quân tiến công đại doanh, lại nghe binh sĩ báo cáo:
- Tướng quân, dường như lửa hiệu Lương Sơn đã được đốt lên!
Điều này khiến Tống Giang cũng lấy làm kinh hãi:
- Có thể xác định là lửa hiệu Lương Sơn không?
Y đứng dậy khoác y phục hỏi.
- Là trạm gác trên đỉnh núi phát hiện!
Tống Giang không hỏi nữa, vội vàng khoác y phục rời khỏi đại trướng, trong đại doanh không nhìn thấy Lương Sơn, nhất định phải leo lên tháp quan sát đỉnh núi. Bên hồ nước cạnh đại doanh có một gò núi nhỏ cao mấy chục trượng, Tống Giang xây dựng một tháp quan sát trên gò núi, dùng để giám thị đại doanh quân địch cách mấy chục dặm, tùy thời nắm giữ động tĩnh quan quân.
Tống Giang leo lên gò núi cùng mười mấy tên binh sĩ, không cần lên tháp quan sát, y đứng trên gò núi liền trông thấy một điểm sáng nho nhỏ phía tây bắc. Lúc này, sau lưng y vang lên tiếng bước chân, Tống Giang nhướng mày hỏi:
- Quân sư cảm thấy đây là lửa hiệu Lương Sơn sao?
- Ngoài lửa hiệu Lương Sơn, ta không nghĩ ra thứ khác.
Thần sắc Ngô Dụng trở nên ngưng trọng:
- Rất có khả năng Lý Diên Khánh đã công hạ huyện Thọ Trương hoặc là huyện Vận Thành, phòng tuyến bên ngoài đã bị phá hủy, hắn mới có thể tấn công Lương Sơn quy mô lớn.
- Nếu là như vậy, ta hẳn là phải nhận được tin khẩn mới đúng!
Tống Giang không quá tán thành kết luận của Ngô Dụng, nếu như nghiêm trọng như lời Ngô Dụng nói, huyện Tu Thành sẽ có tin khẩn đưa tới cho mình, tin khẩn tám trăm dặm, chỉ nửa ngày là tới.
Ngô Dụng trầm mặc, thật ra y còn một lý do khó mà mở miệng, đó chính là Vương Anh giấu diếm tin tức Lương Sơn. Nhưng Vương Anh là tâm phúc của Tống Giang, ngay cả chuyện lớn mạnh mẽ cướp đoạt quân quyền của Sài Tiến, cuối cùng Tống Giang cũng không muốn xét xử, nếu như nói ra lời hoài nghi, sẽ chỉ khiến Tống Giang nghi kỵ y đâm thọc.
- Thực sự không quyết định chắc chắn được, tướng quân hãy phái người đi xem một chút đi! Thật ra ta cảm thấy vấn đề Lương Sơn không quá lớn, trong bến nước có tám ngàn thủy quân, bên ngoài lại có sáu ngàn quân đội, trên núi còn ba ngàn quân đội, binh lực mười tám ngàn, Lương Sơn hẳn là không có việc gì.
Tống Giang gật đầu:
- Quân sư nói đúng, quân đội mười tám ngàn người bảo vệ Lương Sơn, nếu như vậy Lưu Đường còn không thủ được Lương Sơn, vậy ta không thể nói gì hơn.
Tống Giang lại ra lệnh:
- Lập tức an bài một chiếc tàu nhanh nhất đi Lương Sơn tìm hiểu một chút, xem xảy ra chuyện gì?
Sắp xếp người xong, Tống Giang lập tức đi xuống chân núi. Ngô Dụng vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói sau lưng Tống Giang:
- Liên quan tới chuyện Vương Anh, rất nhiều huynh đệ kết nghĩa có lời oán thán.
Tống Giang dừng chân lạnh lùng hỏi:
- Có người bất mãn sao?
- Đương nhiên cũng có bất mãn, ba người Sài Tiến chắc chắn bất mãn, nhưng hiện giờ chủ yếu là rất nhiều nghị luận, nói tướng quân quá dung túng Vương Anh.
Sắc mặt Tống Giang trở nên khó coi, qua nửa ngày hừ một tiếng:
- Hơn hai vạn quân đội chỉ còn lại tám ngàn người, họ còn không biết xấu hổ mang lòng bất mãn? Ta xem nghĩa khí huynh đệ không truy cứu trách nhiệm của họ đã là rất khai ân rồi. Ngươi đi cảnh cáo ba người Sài Tiến, nếu như họ còn dám nghị luận sau lưng, cẩn thận ta quân pháp vô tình!
Ngô Dụng bỗng nhiên hiểu được, chẳng lẽ là Tống Giang ám chỉ Vương Anh đoạt quyền sao? Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng từ thái độ của Tống Giang, Ngô Dụng cảm nhận rõ ràng chỉ sợ suy đoán của mình là sự thật.
Lúc này, Tống Giang lại dừng bước, quay đầu phân phó Ngô Dụng:
- Hừng đông hãy gửi thư bồ câu cho Vương Anh, ta sẽ tự phái quân đối đi cứu viện Lương Sơn, để hắn tử thủ huyện Tu Thành cho ta, không cho phép hắn hành động thiếu suy nghĩ!
Lửa hiệu Lương Sơn cực kỳ sáng tỏ trong đêm, nó giống như một ngọn lửa có ma chú, quân Lương Sơn chung quanh lập tức nghe tin tức hành động, xuất động đầu tiên chính là tám ngàn thủy quân trong Lương Sơn Bạc, họ xuất phát từ các đảo, cưỡi mấy trăm con thuyền tới dưới chân Lương Sơn. Nguyễn thị tam hùng dẫn bảy ngàn thủy quân lên núi từ đường thủy phía đông, chạy tới trước thành Hưởng Tiễn, tăng cường phòng ngự cho quân Lương Sơn.
Cùng lúc đó, ba ngàn binh sĩ quân Lương Sơn huyện Vận Thành cũng rời khỏi huyện thành, hành quân trong màn đêm, hối hả chạy tới Lương Sơn.
Nhưng lúc này Lưu Đường lại phát hiện không hợp lý, mặc dù thanh thế đối phương rất lớn, nhưng không có động tác công thành thực chất, ngẫu nhiên sẽ có từng đợt tên nỏ như mưa phóng tới thành Hưởng Tiễn, đinh đang bắn lên đầu tường, chỉ tạo thành tổn thương rất nhỏ cho binh sĩ.
Lưu Đường chăm chú nhìn tình hình quân địch dưới núi, trong lòng quả thực lo lắng bất an, gã mơ hồ hiểu được cái gì!
Lúc này, có binh sĩ hô lớn một tiếng:
- Nguyễn Ngũ tướng quân tới rồi!
Lưu Đường vừa quay đầu lại, thấy Nguyễn Tiểu Ngũ dẫn nhóm lớn binh sĩ leo lên thành Hưởng Tiễn. Nguyễn Tiểu Ngũ dáng người khôi ngô bước nhanh về phía gã:
- Lưu đại ca, tình hình thế nào?
Nguyễn Tiểu Ngũ cao giọng hỏi.
Lưu Đường lắc đầu:
- Tình hình hơi bất ổn!
- Vì sao?
Lưu Đường chỉ quân địch dưới núi:
- Đã hơn một canh giờ, nhưng đến giờ họ lại chưa lần nào tiến vào trong vòng trăm bước, chỉ gõ trống hò hét phía dưới, ngẫu nhiên bắn mấy lượt tên nỏ, ta hoài nghi họ có ý đồ khác!
- Chẳng lẽ là Vận Thành?
Nguyễn Tiểu Ngũ lập tức hiểu được.
Lưu Đường chậm rãi gật đầu:
- Ta hoài nghi họ giả công Lương Sơn, thực tế là mưu đồ Vận Thành!
Vận Thành là thành trì căn cơ quan trọng, tuyệt đối không thể thất thủ. Nguyễn Tiểu Ngũ vội la lên:
- Vậy tranh thủ thời gian đưa tin cho Hồ Thống lĩnh, để hắn án binh bất động!
- Ta không cách nào thông báo cho họ, binh sĩ không cách nào xuống núi, lại là ban đêm, thư bồ câu cũng không gửi được.
- Vậy ta phái người đưa tin đường thủy.
Nguyễn Tiểu Ngũ quyết định thật nhanh, gã gọi một Đội Đầu tới, phân phó gã vài câu, Đội Đầu liễn dẫn mấy binh sĩ xuống hồ sau núi.
Lúc này, Lưu Đường thở dài:
- Có tin tức nói quan quân dẫn quân tấn công Vận Châu lần này là Lý Diên Khánh, lão Ngũ biết hắn chứ?
Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ngũ không được tự nhiên, qua hồi lâu nói:
- Năm đó từng gặp một lần, khi đó hắn còn là thiếu niên nông thôn, không nghĩ tới hiện giờ hắn lại tiến bộ như vậy.
- Nghe nói huynh đệ Hà Bắc bị diệt toàn quân trong tay hắn, lần này hắn đến không thiện ý, Tống Giang lại đặt chủ lực ở Tế Châu, hơi khinh địch!
Nguyễn Tiểu Ngũ cười khổ một tiếng:
- Thật ra Tống đại ca cũng không hề khinh địch, hắn phái hai vạn quân đội bắc thượng chi viện Vận Châu, kết quả bị Lý Diên Khánh phục kích, tử thương hơn một nửa. Hiện giờ chúng ta tác chiến hai tuyến, hai mặt gặp địch, lòng quân không ổn, đây mới là hiện thực rất nghiêm trọng. Lần này là lão tướng Chủng Sư Đạo dẫn quân, sợ rằng chúng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn. Lời này chỉ là chúng ta nói riêng một chút, cũng đừng truyền đi.
- Yên tâm! Ta hiểu được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh sĩ hô lớn:
- Quân địch rút quân!
Lưu Đường và Nguyễn Tiểu Ngũ cùng nhìn lại dưới núi, thấy quân địch vừa rồi còn hò hét bỗng nhiên không có động tĩnh, bóng người trong rừng cây cũng biến mất không còn gì nữa, đúng là dấu hiệu rút quân.
Lưu Đường vừa muốn hạ lệnh xuất kích, Nguyên Tiểu Ngũ vội ngăn gã lại:
- Không thể, lỡ như đối phương ra vẻ rút quân, sẽ trúng phải mai phục.
Lưu Đường lập tức tỉnh ngộ, vội ra lệnh mấy thám tử xuống núi xem xét tình hình.
Quả nhiên như lời Nguyễn Tiểu Ngũ nói, sau khi mấy tên thám tử xuống núi liền không trở về nữa, hiển nhiên bị quân địch xử lý rồi. Lưu Đường không còn dám chủ quan, lại không dám xuống núi tiếp ứng viện quân Vận Thành, trong lòng rối như tơ vò, cả buổi tối đều lo lắng bất an.
Huyện Vận Thành cách Lương Sơn bốn mươi dặm về phía tây nam, giống như huyện Thọ Trương, thuộc về phòng tuyến bên ngoài của Lương Sơn. Sau khi Lương Sơn nhóm lửa hiệu cầu cứu, Thống lĩnh Hồ Tiến trấn thủ Vận Thành không chủ do dự, lập tức dẫn ba ngàn quân đội chạy tới chi viện Lương Sơn.
Giữa huyện Vận Thành và Lương Sơn mấy trăm năm trước là một phần của Cự Dã trạch, về sau mặt hồ rút lại, tạo thành một vùng đất lõm xuống, vùng này rừng rậm tươi tốt, nhân khẩu thưa thớt, có một lối nhỏ xuyên qua rừng cây, trực tiếp thông tới Lương Sơn.
Lúc canh bốn, ba ngàn quân Lương Sơn đang hành quân hối hả dọc theo đường nhỏ. Họ đã đi hơn hai mươi dặm, cách Lương Sơn không tới hai mươi dặm, địa thế dần trở nên rộng rãi. Hồ Tiến cưỡi ngựa đi phía trước, giơ thương hô lớn:
- Tăng thêm tốc độ, tranh thủ chạy tới Lương Sơn trước khi trời sáng!
Đúng lúc này, trong rừng cây bên trái bỗng truyền đến tiếng ngựa hí to, sắc mặt Hồ Tiến lập tức biến đổi, hô lớn một tiếng:
- Không tốt, mau rút lui!
Gã hiểu được trong rừng cây có mai phục, nhưng đã muộn rồi, chỉ nghe tiếng trống vang lớn, ánh lửa nổi lên bốn phía, một đội kỵ binh giết ra từ rừng cây hai bên, đều khoảng một ngàn người, vung chiến đao trường mâu đánh tới ba ngàn binh sĩ.
Binh sĩ Lương Sơn lập tức hoảng loạn, quay đầu chạy trốn. Hồ Tiến cũng phóng ngựa chạy nhanh, một đại tướng tay cầm song giản đánh tới từ đối diện, chính là Ngưu Cao. Gã hô lớn một tiếng, giản trái đẩy trường thương của đối phương ra, hai ngựa giao thoa, Ngưu Cao xoay tay một giản, đánh mạnh vào gáy tướng địch, liền nghe bốp một tiếng, đầu Hồ Tiến lập tức nở hoa, thi thể ngã khỏi ngựa.
Chủ tướng bị giết, ba ngàn quân Lương Sơn không có chủ tướng, chạy tứ phía, nhanh chóng biến thành ba ngàn cừu non chờ làm thịt, mặc cho hai ngàn kỵ binh tùy tiện đồ sát.