Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 533 - Chương 425: Công Chiếm Vận Thành.

Chương 425: Công chiếm Vận Thành. Chương 425: Công chiếm Vận Thành.Chương 425: Công chiếm Vận Thành.

Khi trời sáng, Lý Diên Khánh dẫn đại quân tới chiếm huyện Vận Thành. Huyện Vận Thành là căn cơ quan trọng nhất của quân Lương Sơn, là quê hương của rất nhiều tướng lĩnh Lương Sơn gồm cả Tống Giang, gần một nửa nhân khẩu trong huyện thành đều là gia quyến quân Lương Sơn.

Sau khi dẫn quân vào thành, Lý Diên Khánh lập tức áp dụng giới nghiêm, dán bố cáo chiêu an, hứa hẹn với bách tính toàn huyện quan quân không giết hại người vô tội, hi vọng bách tính toàn huyện lập tức thuyết phục con em bỏ gian tà theo chính nghĩa, nếu tiếp tục chấp mê bất ngộ, không chỉ gặp phải quan phủ nghiêm trị, cũng sẽ liên lụy gia thuộc.

Trời vừa sáng, các binh sĩ áp giải hơn một trăm người già và trẻ em đi vào quân doanh. Đây đều là gia quyến các tướng lĩnh Thống lĩnh trở lên của quân Lương Sơn, một lão giả tóc trắng xóa dẫn đầu chính là Tống thái công phụ thân của Tống Giang, lão không chịu rời khỏi quê hương đi huyện Tu Thành, kết quả sau khi thành phá trở thành tù nhân đầu tiên của quan quân.

Đám gia quyến thần sắc sợ hãi này bị bắt giữ tới trước mặt Lý Diên Khánh, họ sợ hãi quỳ bịch xuống đất, đau khổ cầu xin tha thứ. Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn họ một cái nói:

- Quan quân hứa hẹn không tổn thương người vô tội, nhưng các ngươi không thuộc về người vô tội. Con trai, trượng phu hoặc cha anh các ngươi đi theo Tống Giang tạo phản, khiến gần mười vạn quan binh bỏ mình, còn có hàng vạn dân chúng vô tội cốt nhục tách rời, mất đi nhà cửa, họ đều là tội nhân của triều đình. Các ngươi chính là gia quyến tội nhân, trừng phạt nhẹ nhất cũng sẽ bị lưu vong Lĩnh Nam, ta không giết các ngươi, tự có triều đình định tội các ngươi.

Các gia quyến lập tức khóc rống, Lý Diên Khánh vẫy tay để binh sĩ nhốt họ lại. Lúc này, một binh lính dẫn Tống thái công tới. Tống thái công sợ hãi toàn thân nhũn ra, cả người run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.

Lý Diên Khánh cười cười, để binh sĩ đưa một cái ghế tới cho lão ngồi xuống:

- Ngươi không cần phải sợ, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không tra tấn ngươi, dù sao ngươi là phụ thân Tống Giang, rất có giá trị.

Tống thái công bình tĩnh trở lại, run rẩy nói:

- Chỉ sợ hắn sẽ không nghe khuyến cáo của ta mà đầu hàng!

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Ta biết ngươi không khuyên được hắn, cũng không cần ngươi khuyên hắn đầu hàng, ngươi viết phong thư cho hắn, nói cho hắn biết ngươi vẫn bình an là được.

Tống thái công chậm rãi cúi đầu, lão biết chỉ sợ mình không viết phong thư này là không được.

Lý Diên Khánh cười để binh sĩ dẫn Tống thái công đi viết thư, lúc này mới hỏi quân sĩ đứng bên cạnh chờ báo cáo:

- Có chuyện gì?

- Mạc tiên sinh để ti chức tới đây báo cáo với tướng quân, đã kiểm kê hoàn tất vật tư trong nhà kho.

Lý Diên Khánh vui mừng, vội vàng xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy về phía nhà kho.

Mạc Tuấn theo năm ngàn quân đội cùng bắc thượng, gã cùng lúc mang tới mấy trăm binh sĩ hậu cần Huyền Vũ Doanh. Sau khi vào thành Mạc Tuấn liền tiếp quản nhà kho, gã nhanh chóng thăm dò vốn liếng nhà kho huyện Vận Thành.

Trong kho hàng thành bắc, Mạc Tuấn mang theo Lý Diên Khánh đi tới một nhà kho lớn nhất, trong kho hàng chất đầy lương thực, tất cả lương thực đều chứa trong bao tải, xếp chỉnh tề dưới đất, giống như một ngọn núi nhỏ.

- Nơi này có ghi chép kiểm kê!

Mạc Tuần cầm một bản sổ sách đưa cho Lý Diên Khánh nói:

- Tổng cộng ba kho lương, tổng cộng 34500 thạch, kho hàng này có 13000 thạch, ta kiểm kê qua, nhất trí với sổ sách, như vậy tổng số lượng lương thực hẳn là chuẩn xác.

Lý Diên Khánh gật đầu, 35000 thạch lương thực, đủ cho quân đội của hắn dùng một năm. Hắn lại hỏi:

- Có cỏ khô không?

- Có lúa mạch thượng hạng và đậu đen, cất giữ trong một kho hàng lớn khác, không liên quan tới lương thực.

- Còn gì khác?

Lý Diên Khánh lại cười hỏi.

- Cái khác chính là khôi giáp, cung nỏ, tên, tấm thuẫn, dầu hỏa, hỏa khí.

- Còn có dầu hỏa và hỏa khí sao?

Lý Diên Khánh hơi hứng thú hỏi thăm.

- Là chiến lợi phẩm triều đình thua trận mấy lần trước để lại cho quân Lương Sơn, dường như Lương Sơn không thích dùng chúng, chất đầy một nhà kho, nhiều năm rồi.

- Còn có cái gì?

Lý Diên Khánh lại bình tĩnh hỏi.

- Còn có tiền và bạc trắng, tiền tồn kho 110000 quán, bạc trắng 85000 lượng, sổ sách ghi chép như thế, ta xem qua đại khái, hẳn là chính xác, sai số không lớn.

Mạc Tuấn cầm một thỏi bạc đưa cho Lý Diên Khánh:

- Đều là bạc quan hầm Khê Khẩu, mười lạng một thỏi.

- Số tiền bạc này vừa vặn dùng để ban thưởng quân công, sau này ta sẽ bàn bạc với các Chỉ Huy Sứ một chút, xem phân phối cụ thể ra sao.

Lý Diên Khánh còn đang hứng thú với dầu hỏa và hỏa khí, hắn bước nhanh tới nhà kho cất chứa dầu hỏa và hỏa khí, đây là một nhà kho cỡ lớn lẻ loi, cách nhà kho khác một khoảng, để phòng ngừa vụ nổ kho hỏa khí tác động tới nhà kho khác.

Nhà kho dùng đá xanh xây thành, cao chừng năm sáu trượng, cực kỳ rắn chắc kiên cố, bên trong dùng ván gỗ chia làm hai, một nửa dùng cất giữ dầu hỏa, một nửa khác thì cất giữ hỏa khí.

Lý Diên Khánh nhìn dầu hỏa trước, đều là vật chứa tiêu chuẩn của triều đình, từng thùng gỗ lớn, năm mươi cân một thùng, trên niêm phong có nhãn hiệu, ước chừng hai ngàn thùng. Rất hiển nhiên, số dầu hỏa này căn bản chưa sử dụng đã bị quân Lương Sơn thu được hoàn hảo không chút tổn hại, điều này khiến Lý Diên Khánh thầm mắng một tiếng.

Hắn lập tức nhìn hỏa khí bên cạnh, không ít chủng loại hỏa khí, chủ yếu là hỏa tiễn làm chủ, còn có hỏa nha, hỏa tật lê, hỏa cầu, phích lịch pháo vân vân, còn có mấy trăm thùng thuốc nổ, tất cả hỏa khí đều bám đầy tro bụi.

Lý Diên Khánh quan tâm thuốc nổ hơn, hắn thổi tro bụi bên trên thùng thuốc nổ, cẩn thận xem xét từng thùng. Tới chỗ cuối cùng, hắn rốt cuộc phát hiện bột tiêu, bột lưu huỳnh và bột than còn chưa trộn, có mười mấy thùng, điều này khiến Lý Diên Khánh vui mừng quá đỗi. Mười lăm quả Chấn Thiên Lôi của hắn đã sử dụng hết rồi, mặc dù hắn có không ít thuốc nổ, nhưng phối phương thuốc nổ không tốt, hắn nhất định phải chế thuốc nổ theo phối phương của mình. Hắn không tìm được nguyên liệu ở Tề Châu và huyện Thọ Trương, không nghĩ tới lại phát hiện ở huyện Vận Thành.

Lý Diên Khánh vội vàng nói với Mạc Tuấn:

- Sau này ta cho tiên sinh một bản vẽ vỏ sắt và phối phương thuốc nổ, mong tiên sinh tìm mấy thợ rèn và công tượng thuốc nổ chế tác Chấn Thiên Lôi thay ta.

Mạc Tuấn cười nói:

- Tìm thợ rèn rất dễ, trong binh sĩ hậu cần của chúng ta cũng có. Nhưng muốn tìm công tượng thuốc nổ trong huyện thành nhỏ thế này, ta đoán chừng không tìm thấy. Công tượng thuốc nổ chỉ có thể tìm được ở tác phường hỏa dược tại kinh thành.

- Thôi được rồi, không cần công tượng thuốc nổ, ta tìm mấy binh sĩ tâm phúc cho tiên sinh, tự chế dựa theo tỉ lệ phối phương đi! Ta và Vương Quý đã từng tự mình phối chế, không khó lắm, sau này ta tìm Vương Quý tới chỉ điểm một chút, hắn có kinh nghiệm.

Mạc Tuấn gật nhẹ đầu, vui vẻ cười nói:

- Ta đi thu thập gang trước một chút, tranh thủ hôm nay sẽ bắt đầu phối chế thuốc nổ.

Buổi trưa hai ngày sau Tống Giang mới biết được tin tức Lý Diên Khánh đã dẹp xong huyện Vận Thành, tin tức này với Tống Giang mà nói không thể nghi ngờ là ngũ lôi oanh đỉnh.

Thật ra y không quá để trong lòng an nguy của Lương Sơn, nơi đó là huy hoàng của Triều Cát, ở mức độ nào đó, Tống Giang còn hận không thể dùng một mồi lửa đốt Lương Sơn, hoàn toàn cắt đứt Triều Cát cùng quân Lương Sơn. Nhưng huyện Vận Thành thì khác, đó là căn cơ của y, phụ thân già của y còn ở trong huyện thành.

Ròng rã một buổi chiều, Tống Giang tự nhốt mình trong đại trướng, không cho phép bất cứ kẻ nào tới quấy rầy. Ban đêm, Ngô Dụng đi tới trước đại trướng Tống Giang, y nhìn trong trướng một chút nhỏ giọng hỏi:

- Tướng quân còn không chịu gặp người sao?

Thân binh lắc đầu:

- Tướng quân không gặp ai hết.

Ngô Dụng cảm thấy buồn cười, huyện Vận Thành đã quan trọng như vậy, vì sao lại chỉ phái ba ngàn người đóng giữ? Hơn nữa còn hạ nghiêm lệnh lửa hiệu Lương Sơn tất phải cứu, đây chẳng phải sáng tạo điều kiện cho quân địch áp dụng kế điệu hổ ly sơn sao?

Đương nhiên, Ngô Dụng cũng hiểu rõ trong lòng, đại quân của họ đã tập trung vào chủ lực quan quân, đương nhiên cho rằng không có nỗi lo phía sau. Tiếc rằng Lý Diên Khánh xuất quỷ nhập thần tại Vận Châu, lực lượng ngày càng cường đại, đã tới tình trạng họ không cách nào coi thường. Nói cho cùng, không phải bởi vì khinh thường Lý Diên Khánh, mới dẫn tới sự kiện quan trọng như huyện Vận Thành thất thủ hay sao?

Lúc này, trong đại trướng truyền tới giọng Tống Giang:

- Là quân sư sao?

- Chính là thuộc hạ!

Trong đại trướng truyền đến tiếng thở dài:

- Vào đi!

Ngô Dụng vén rèm đi vào đại trướng, trong đại trướng tối đen, một lúc lâu sau mắt Ngô Dụng mới thích ứng bóng tối trong trướng, thấy Tống Giang tóc tai bù xù, quay lưng ra ngoài ngồi xếp bằng dưới đất. Ngô Dụng vội vàng tiến lên khom người thi lễ:

- Tham kiến tướng quân!

Qua nửa ngày, Tống Giang không nói gì, Ngô Dụng nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Với thân phận của thái công, ta cảm thấy hắn không có việc gì, tướng quân không cần quá lo lắng.

Tống Giang lắc đầu:

- Ta biết phụ thân không có việc gì, hắn có giá trị lợi dụng rất cao, thậm chí Lý Diên Khánh có thể còn đặc biệt chiếu cố hắn, khiến cho ta phiền lòng không phải phụ thân.

- Vậy tướng quân đây là…

Tống Giang cười khổ một tiếng:

- Cho tới bây giờ ta mới thực sự hiểu được ý đồ chiến lược của Chủng Sư Đạo. Hắn căn bản không dự định tác chiến với ta, hắn dùng chủ lực chặn chúng ta, sau đó để Lý Diên Khánh không ngừng xuất kích tại Vận Châu, quấy nhiễu Vận Châu long trời lở đất. Nếu như ta không chịu rút quân về, Chủng Sư Đạo sẽ không ngừng tăng binh cho Lý Diên Khánh, cho đến khi hang ổ quân Lương Sơn đều mất rồi, lòng quân sụp đổ, Chủng Sư Đạo mới có thể xuất kích quyết một trận tử chiến với ta. Hiện giờ chúng ta đã rơi vào bẫy rập của hắn, ngươi nói ta nên làm gì?

Ngô Dụng gật đầu:

- Đây thật ra cũng là điều ta muốn thuyết phục tướng quân, nhược điểm lớn nhất của Chủng Sư Đạo chính là binh lực không đủ, trong đại doanh của hắn sợ rằng chỉ có hơn hai vạn quân đội. Ưu thế hiện giờ của chúng ta chính là binh lực nhiều hơn hắn, ta cho rằng chúng ta hẳn là dùng sở trường tránh sở đoản, phát huy ưu thế.

- Phát huy ưu thế ra sao?

Ngô Dụng trầm ngâm chốc lát nói:

- Ti chức đề nghị chủ động xuất kích!

Tống Giang trầm mặc một lát nói;

- Thế nhưng ta cảm thấy rút quân về Vận Châu mới là cử chỉ sáng suốt.

Đúng lúc này, có binh sĩ cấp báo ngoài trướng:

- Khởi bẩm tướng quân, phát hiện quân địch cách đại doanh ba dặm!

Tin tức này khiến Tống Giang giật nảy cả mình, đứng phắt dậy.

- Lập tức để tất cả quân đội tiến vào trận địa, dựng hỏa pháo lên cho ta!

Tống Giang nóng vội hô lớn.

Bình Luận (0)
Comment