Chương 429: Khẩn cấp chặn đường.
Chương 429: Khẩn cấp chặn đường.Chương 429: Khẩn cấp chặn đường.
Lương thảo quân nhu của Lương Sơn quả thực chở đi theo đường thủy, cũng không phải vì cố gắng tránh né quân địch chặn đường, mà quân Lương Sơn không đủ xe ngựa vận chuyển lương thảo quân nhu, cho nên họ mới trú binh ven hồ Lương Sơn Bạc, có thể vận chuyển quân nhu theo đường thủy bất cứ lúc nào.
Trước đó lúc Lý Diên Khánh dẫn quân phục kích hai vạn quân đội của Sài Tiến, lúc ấy quân Lương Sơn có xe ngựa lương thảo quân nhu, điều này tạo ra một tư duy ảo giác cho Lý Diên Khánh, hắn cho rằng lần rút lui về phía bắc này cũng có đội ngũ lương thảo quân nhu.
Khi Lý Diên Khánh hiểu được mình phán đoán sai lầm, hắn lập tức dẫn quân đội nhanh chóng đuổi gấp về phía bắc. Hắn nhất định phải hoàn toàn phá hủy số quân nhu vật tư này trước khi chúng tiến vào huyện Tu Thành.
Kỵ binh chạy vội theo một đường nhỏ về phía bắc, vào ban đêm liền chạy tới chỗ cửa sông Lương Sơn Bạc tiến vào Tế Thủy, bình thường đội tàu tiến vào Tế Thủy theo cửa sông này, dọc theo Tế Thủy về phía bắc, cuối cùng có thể tiến vào Bột Hải.
Huyện Tu Thành cách cửa sông bốn mươi dặm về phía bắc, mấy tháng trước Lý Diên Khánh đã từng ngồi thuyền đi qua nơi này, nơi này vẫn có một trạm gác của quân Lương Sơn, hiện giờ trạm gác vẫn còn nhưng không có một bóng người.
Lý Diên Khánh để quân đội nghỉ ngơi ăn cơm trong rừng cây cách cửa sông khoảng mấy trăm bước, hắn nhìn cửa sông trống rỗng, lông mày nhíu lại. Tính toán thời gian, đội tàu đã tới nơi này, nhưng hiện giờ hắn vẫn không trông thấy bất kỳ tung tích nào.
Lúc này, Ngưu Cao đi tới nhỏ giọng nói:
- Có phải quân nhu lương thảo đưa tới Lương Sơn hay không?
Mặc dù có khả năng này, nhưng trực giác nói cho Lý Diên Khánh, đội tàu vẫn sẽ đi Tu Thành, nếu không lương thực của Tu Thành sẽ không đủ để quân đội sử dụng.
- Cứ chờ tin tức của Vương Quý rồi nói sau!
Vương Quý mang theo một đội kỵ binh chạy tới bến tàu huyện Tu Thành, đội tàu không cách nào trực tiếp tiến vào huyện Tu Thành, nhất định phải dỡ hàng tại bến tàu cách huyện Tu Thành mười dặm, sau đó dùng xe ngựa vận chuyển vào huyện Tu Thành, như vậy nhanh nhất cũng cần tới một ngày. Chỉ cần bến tàu còn chưa có động tĩnh, như vậy có thể kết luận đội tàu còn đang trong Lương Sơn Bạc.
Sau nửa canh giờ, Vương Quý dẫn kỵ binh trở về từ Tu Thành. Vương Quý tiến tới ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Đô Chỉ Huy Sứ, bến tàu huyện Tu Thành và ven đường đều chưa phát hiện đội tàu cùng lương thảo quân nhu của kẻ địch.
Lý Diên Khánh gật đầu, như vậy hiện giờ có hai khả năng, hoặc là đội tàu còn chưa tới cửa sông, hoặc là như suy đoán của Ngưu Cao, đội tàu tới Lương Sơn…
Lại qua nửa canh giờ, binh sĩ giám thị tại cửa sông rốt cuộc phát hiện một đội tàu chạy từ Lương Sơn Bạc tới Tế Thủy, họ căng buồm, dựa vào sức gió đi xuôi dòng. Sức gió trên mặt hồ Lương Sơn Bạc rất lớn, có thể dùng gió làm động lực. Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh quân đội ấn nấp, tránh để quân địch phát hiện.
Bóng đêm cực kỳ sáng, phủ một lớp sáng bạc lên toàn bộ mặt đất. Các mấy trăm bước, Lý Diên Khánh thấy rõ ràng một đội tàu vận chuyển do một trăm hai mươi chiếc thuyền đáy bằng tiến vào Tế Thủy, thân thuyền ngập trong nước rất sâu, có nghĩa đội tàu chở đầy các loại vật tư.
Thuyền đi trên sông có mấy loại, một loại là thuyền lớn hai mái chèo, đầu thuyền và đuôi thuyền đều có một cái chèo dài, mỗi mái chèo do tám thuyền viên khởi động, một chiếc thuyền cần mười sáu thuyền viên vung mái chèo. Loại thuyền này có thể thấy rõ trên Thanh Minh Thượng Hà Đồ, thật ra là lấy sức người làm động lực, bình thường dùng làm tàu chở khách, dùng làm thuyền hàng chi phí quá cao.
Còn có một loại thuyền lớn ba cột buồm, dựa vào gió thổi buồm mà di chuyển. Loại thuyền này chủ yếu sử dụng trên Hoàng Hà hoặc Trường Giang, mặt nước rộng lớn, sức gió mạnh lẽ, thích hợp dùng buồm, đi trên sông nhỏ cũng có thể làm thuyền kéo.
Còn một loại chính là không có thứ gì, hoàn toàn dựa vào sức người kéo thuyền, loại thuyền này cũng đều kết thành đội tàu mà đi.
Thuyền vận chuyển của Lương Sơn là loại thứ ba, chẳng qua để tiện đi thuyền trong Lương Sơn Bạc, họ lại tăng thêm cột buồm, có vẻ hơi dở dở ương ương, mỗi con thuyền có thể vận chuyển năm trăm thạch hàng hóa.
Sau khi tiến vào Tế Thủy, chịu ảnh hưởng của đất liền, sức gió mặt sông giảm mạnh, đội thuyền không thể dựa vào sức gió để đi, chỉ có thể dựa vào người kéo thuyền. Binh sĩ hộ vệ trên thuyền vội vàng lên bờ, tạm thời bổ sung thành người kéo thuyền, kéo đội thuyền tiếp tục đi về phía bắc.
Lúc này, Vương Quý khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Đốt rụi số vật tư này khá đáng tiếc, không bằng đánh chìm chúng vào Tế Thủy, tương lai có thể vớt lên sử dụng!
Lý Diên Khánh nhìn kỹ đội tàu một chút, dường như lương thảo và vật tư vũ khí được chia ra để vận chuyển. Hắn liền gật đầu:
- Lương thảo thiêu hủy, vật tư khác hãy nhấn chìm trong nước!
Vương Quý vui mừng, gã biết lão Lý không lạc hậu, chờ đội tàu đi xa, Lý Diên Khánh vung tay lên, các binh sĩ lặng yên đi theo.
Cách huyện Tu Thành khoảng hơn hai mươi dặm, kỵ binh bỗng nhiên xuất hiện ở bờ sông, họ chia binh hai đường, Vương Quý dẫn ba trăm kỵ binh đánh tới binh sĩ bổ sung làm người kéo thuyền, một ngàn bảy trăm kỵ binh còn lại cùng bắn tên lên thuyền.
Binh sĩ kéo thuyền bị kỵ binh đột nhiên giết tới khiến cho sợ hãi hồn bay phách tán, họ không có chỗ để trốn, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Vương Quý không để kỵ binh giết họ, mà thét ra lệnh họ kéo thuyền vào bờ. Lúc này, đám kỵ binh bắn tên như mưa, người chèo thuyền bên trên đều trúng tên, người may mắn không bị bắn trúng cũng tự nhảy xuống sông chạy trốn.
Đội tàu nhanh chóng bị kéo lên b ờ, Ngưu Cao dẫn năm trăm binh sĩ nhảy lên thuyền điều tra thuyền. Không bao lâu, Ngưu Cao trở về bẩm báo:
- Năm mươi con thuyền đầu là các loại vật tư vũ khí, toàn bộ thuyền đằng sau đều là lương thực.
Lúc này Lý Diên Khánh hạ lệnh tách đội tàu ra, giội dầu hỏa lên đội tàu đằng sau, bắt đầu phóng hỏa đốt thuyền. Thuyền phía trước do mười mấy binh sĩ giỏi bơi lội đẩy ra giữa sông, đục thủng đáy thuyền, đánh chìm toàn bộ năm mươi con thuyền vào đáy sông Tế Thủy.
Lửa cháy hừng hực trên mặt sông, giống như một con rồng lửa bơi trên mặt nước. Lý Diên Khánh yên lặng nhìn từng chiếc thuyền kéo bị thiêu đốt chìm xuống dưới nước. Thiêu gần nửa canh giờ, một chiếc thuyền cuối cùng bị thiêu hủy chìm xuống nước, ánh lửa cuối cùng trên mặt sông biến mất.
- Tới huyện Đông A!
Đám kỵ binh đã tha cho ba trăm binh sĩ kéo thuyền, họ vội vàng quay đầu ngựa lại, theo Lý Diên Khánh chạy về phía đông bắc, mục tiêu huyện Đông A, nơi đó cũng có ba ngàn thạch lương thực quân Lương Sơn chứa đựng.
…
Chủng Sư Đạo thận trọng từng bước, đuổi tới trước thành Hạ Lương, ép quân Lương Sơn về Vận Châu từng bước một.
Ba ngày sau, ba vạn đại quân của Tống Giang tiến vào huyện Tu Thành. Không tới nửa ngày, Lô Tuấn Nghĩa dẫn bảy ngàn quân đội cũng chạy tới huyện Tu Thành.
Lúc này, Chủng Sư Đạo dẫn hai vạn đại quân cũng giết tới huyện Tu Thành, tập trung với quân đội của Lý Diên Khánh.
- Ti chức bàn giao nhiệm vụ với Đại Soái!
Lý Diên Khánh thi lễ với Chủng Sư Đạo, giao lại lệnh tiễn.
Chủng Sư Đạo vỗ vai Lý Diên Khánh, khen ngợi từ đáy lòng:
- Không hổ là phụ tá đắc lực của ta, trận chiến Tây Hạ ngươi còn hơi non nớt, mà lần này, ngươi đã có thể tự mình đảm đương một phía.
- Đa tạ Đại Soái khen ngợi, ti chức… kém sự cơ trí của Đại Soái còn xa lắm.
Lý Diên Khánh nói từ đáy lòng, không lâu trước hắn mới dần hiểu được sách lược diệt Lương Sơn của Chủng Sư Đạo. Đây gọi là binh không chiến mà khuất phục người khác, lợi dụng áp lực lương thực cuối cùng bức bách Tống Giang đầu hàng. Nếu như nói lúc ở Hà Bắc hắn lâm thời nghĩ tới vũ khí lương thực, vậy Chủng Sư Đạo đã sớm mưu đồ rồi.
Với lương thực có hạn của huyện Tu Thành, sao có thể chịu được năm vạn đại quân của Tống Giang tiêu hao. Nhiều nhất một tháng, lương thực của quân Lương Sơn sẽ bị cắt đứt, thế nhưng hơn nửa dân chúng trong nội thành đều là gia quyến quân Lương Sơn, có thể thấy được áp lực lương thực mà Tống Giang phải đối mặt.
Lý Diên Khánh lại đề nghị:
- Vì phòng ngừa quân Lương Sơn rời khỏi thành cướp lương thực, chúng ta nhất định phải vườn không nhà trống. Ti chức đề nghị phá hủy toàn bộ ruộng lúa mạch trong vòng hai mươi dặm chung quanh huyện Tu Thành, ép toàn bộ bách tính rời đi, không cho quân Lương Sơn bất cứ cơ hội nào.
Chủng Sư Đạo gật đầu, Lý Diên Khánh đề nghị vừa vặn hợp ý lão. Lão liền quay đầu nói với Tống Trạch:
- Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi.
Tông Trạch vội vàng thi lễ:
- Ti chức lập tức bắt đầu!
Lúc này Chủng Sư Đạo mới mời Lý Diên Khánh vào đại trướng, chỉ thấy trong đại trướng chất đầy hòm xiểng to nhỏ, trên bàn Soái cũng chất đầy văn thư:
- Tùy tiện ngồi đi! Còn chưa kịp xử lý.
Chủng Sư Đạo cười cười nói.
Lý Diên Khánh kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống, Chủng Sư Đạo cũng ngồi xuống chỗ của mình. Lúc này, thân binh tiến tới dâng trà cho họ. Chủng Sư Đạo cười nói:
- Mấy ngày trước Thái tử điện hạ phái người tới hỏi thăm quân đội, cổ vũ chúng ta lợi dụng một trận chiến này hoàn toàn tiêu diệt quân Lương Sơn, không nên để lại hậu hoạn. Thái tử điện hạ mới là Chủ soái, đã có lệnh của Chủ soái, chúng ta đương nhiên phải tuân theo. Ta muốn nghe xem ý kiến của ngươi, làm sao mới có thể toàn diệt quân Lương Sơn?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Quan trọng ở Lương Sơn, chỉ cần phá hủy Lương Sơn, quân Lương Sơn sẽ mất lực ngưng tụ, hai phe phái lớn là Tống Giang và Lô Tuấn Nghĩa chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến, rất có thể Lô Tuấn Nghĩa sẽ rời khỏi Tu Thành. Trước tiên chúng ta không ngại thả hắn rời đi, sau đó toàn diệt quân đội Lô Tuấn Nghĩa. Không có Lô Tuấn Nghĩa cản tay, khả năng Tống Giang đầu hàng sẽ lớn hơn.
Chủng Sư Đạo vui mừng, vội vàng nói:
- Đánh hạ Lương Sơn thế nào đây?
Vấn đề này Lý Diên Khánh nghĩ tới không chỉ một lần, hắn khẽ cười nói:
- Đầu tiên chúng ta nhất định phải có một đội thủy quân. Lúc ti chức tiến đánh Lương Sơn, chủ lực thủy quân Lương Sơn sẽ lên núi cứu viện. Lúc này, chúng ta xuất động thủy quân thừa cơ một mẻ hốt gọn hang ổ thủy quân Lương Sơn, sau đó lợi dụng Chấn Thiên Lôi đánh hạ thành Hưởng Tiễn, đại thế của Lương Sơn đã mất rồi.
Chủng Sư Đạo trầm ngâm một chút nói:
- Đây chính là biện pháp tốt, chẳng qua điều động thủy quân triều đình cần Thiên tử phê chuẩn, chỉ sợ điều này cần thời gian!
- Chúng ta vừa vặn vây thành cũng cần thời gian, sao Đại Soái không nhanh chóng dâng tấu Thiên tử?
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Được rồi! Đêm nay ta sẽ dâng tấu.