Chương 430: Họa từ trong nhà.
Chương 430: Họa từ trong nhà.Chương 430: Họa từ trong nhà.
Ban đêm, cầu Thiển Thủy Đông Cung, một người mập mạp đang lung la lung lay đi tới từ một đầu cầu khác. Người mập này chính là Trịnh Vinh Thái huynh đệ của Thiên phi Trịnh thị. Mấy tháng nay gã nhiều lần ra vào Đông Cung, trên danh nghĩa là thăm viếng trưởng tỷ, thực tế là liên lạc với bên ngoài thay Thái tử Triệu Hoàn. Đêm nay, gã vừa gặp mặt Thái tử, đang muốn rời khỏi Đông Cung về phủ.
Đi qua cầu Thiển Thủy, mười bóng đen bỗng nhiên xông ra từ hai bên, đè Trịnh Vinh Thái xuống đất, có người hô lớn:
- Bắt lấy tên dâm tặc này!
- Các ngươi làm cái gì vậy? Ta là huynh đệ của Trịnh Thiên phi, không phải dâm tặc gì, các ngươi mau buông ta ra!
Trịnh Vinh Thái tức giận hô lớn.
Lúc này, ánh lửa nổi lên chung quanh, Trịnh Vinh Thái mới phát hiện người bắt gã là mười nội thị, có một người gã biết là Phùng Thiếu Ân quản sự phòng ngoài Đông Cung, Trịnh Vinh Thái vội hô lớn:
- Phùng quản sự, ta là Trịnh Vinh Thái!
- Ồ! Hóa ra là Trịnh nha nội.
Phùng Thiếu Ân híp mắt thản nhiên nói:
- Với gia thế và tài phú của Trịnh nha nội, coi như tìm nữ nhân ở Phàn Lâu cũng dễ như trở bàn tay, vì sao lại muốn tao đạp cung nữ đáng thương chứ?
- Ngươi nói cái gì? Ta chà đạp cung nữ lúc nào?
Trịnh Vinh Thái nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh hoạn quan đáng chết này.
- Khuya hôm trước cung nữ Vương Ngọc Nga bị ngươi chà đạp đã treo cổ tự sát, trước khi chết nàng để lại một chân dung ác đồ, tự ngươi xem một chút đi!
Phùng Thiếu Ân bày một bức họa ra trước mặt Trịnh Vinh Thái, phía trên vẽ một tên béo giống như hà mã, không phải Trịnh Vinh Thái thì là ai?
Trịnh Vinh Thái mở to mắt, hổn hết nói:
- Các ngươi… các ngươi đang vu oan cho ta, ta muốn gặp trưởng tỷ, ta muốn gặp Thái tử!
- Mang đi đánh cho ta!
Một đám hoạn quan mang Trịnh Vinh Thái đi đánh, Trịnh Vinh Thái bị đánh kêu thảm như heo bị làm thịt. Lúc này, một cuộn giấy rơi ra từ trong búi tóc của gã, có hoạn nhặt được, vội vàng đưa cho Phùng Thiếu Ân. Phùng Thiếu Ân mở cuộn giấy ra nhìn một lần, nở nụ cười lạnh, gã cần chính là phong mật thư này.
Phùng Thiếu Ân ra lệnh:
- Đuổi hắn ra khỏi Đông Cung, không cho phép hắn tiến vào Đông Cung một bước!
Trịnh Vinh Thái bị một đám hoạn quan dẫn đi, trực tiếp ném khỏi cửa Đông Hoa. Các tùy tùng chờ Trịnh Vinh Thái ngoài cửa Đông hoa giật nảy mình, thấy nha nội của họ bị đánh tróc da bong thịt, vết thương chồng chất toàn thân, mặt sưng phù không nói nên lời. Mọi người vừa sợ vừa giận, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền vội vàng đặt Trịnh Vinh Thái lên xe bò, vội đưa hắn trở về trị liệu.
Phùng Thiếu Ân cũng không dừng lại, vội vàng chạy tới Diên Phúc Cung, tìm Đại nội tổng quản Lý Ngạn. Gã đưa mật thư cho Lý Ngạn, nịnh nọt:
- Đây là mật thư tiểu nhân tìm được trong búi tóc của Trịnh Vinh Thái.
Lý Ngạn nhìn một chút, quả nhiên là bút tích của Thái tử Triệu Hoàn, nội dung lại là mật thư Triệu Hoàn gửi cho Xu Mật Viện Sứ Cao Thâm, để y nhất thiết phải gia tăng binh lực cho Chủng Sư Đạo. Lý Ngạn nở nụ cười lạnh, Triệu Hoàn thực sự cho rằng y không nắm được thóp của gã sao?
Bản thân Lý Ngạn và Triệu Hoàn không quan hệ nhiều, chẳng qua trong cải cách nội khố, Lý Ngạn kiên quyết phản đối cải cách, đối lập nghiêm trọng với Triệu Hoàn vẫn luôn hô hào cải cách nội khố.
Thật ra chuyện này cũng không tính là gì, một khi Triệu Hoàn làm Hoàng đế, vì tư lợi bản thân cũng sẽ đứng ở mặt đối lập cải cách nội khố. Quan trọng là đối thủ một mất một còn của Lý Ngạn là Lương Sư Thành ủng hộ Triệu Hoàn, một khi Triệu Hoàn đăng cơ làm đế, Lương Sư Thành có công ủng hộ lập đế, tay nắm đại quyền nội cung, khi đó Lý Ngạn y sẽ chết không có đất chôn thây.
Cho nên sau khi Lý Ngạn phát hiện Thiên tử có suy nghĩ thay đổi lập tam tử Triệu Giai kế thừa, y liền có lòng vặn ngã Thái tử, ủng hộ Thiên tử thay đổi lập Triệu Giai làm Thái tử. Một khi Triệu Giai đăng cơ, Lý Ngạn y sẽ có công ủng hộ lập đế.
Lý Ngạn nghĩ được liền làm được, y đưa tâm phúc Phùng Thiếu Ân xếp vào Đông Cung, đảm nhiệm chuyện quản lý bất động sản bên ngoài, giám thị nghiêm mật nhất cử nhất động của Thái tử Triệu Hoàn, quả thực để y tìm được điểm yếu của Triệu Hoàn. Triệu Hoàn thường xuyên tiếp kiến em vợ Trịnh Vinh Thái, điều này khiến Lý Ngạn sinh nghi. Y liền ra lệnh Phùng Thiếu Ân vu oan Trịnh Vinh Thái chà đạp cung nữ, thừa cơ lục soát thân thể gã, kết quả Phùng Thiếu Ân tìm được chứng cứ.
Lý Ngạn vội vàng đi vào phòng đan của Thiên tử Triệu Cát, mấy năm nay Triệu Cát rất mê luyến thuật luyện đan, mỗi tháng kiểu gì cũng rút thời gian mấy ngày nghiên cứu thuật luyện đan. Chẳng qua hôm nay y cũng không luyện đang, mà đang đọc sách Đại gia trong phòng đàn.
- Bệ hạ, cung nô Lý Ngạn cầu kiến!
Lý Ngạn dập đầu quỳ xuống trước cửa.
- Chuyện gì?
Trong phòng đan truyền tới giọng nói mất kiên nhẫn của Triệu Cát.
- Cung nô vốn không nên quấy rầy bệ hạ thanh tu, chỉ là Đông Cung xảy ra một chuyện, cung nô cảm thấy liên quan rất lớn, không dám giấu diếm bệ hạ.
Hai chữ ‘Đông Cung’ quả thực hơi mẫn cảm. Trầm mặc một lát, Triệu Cát nói:
- Vào đi!
Lý Ngạn vội vàng đứng dậy, bước nhanh vào phòng đan.
Sau nửa canh giờ, Lương Sư Thành vội vàng chạy tới Diên Phúc Cung. Lúc này Thiên tử Triệu Cát đã không ở phòng đan, mà triệu kiến y trong thư phòng An Đức Điện.
Mặc dù Lương Sư Thành không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hoạn quan triệu kiến nói cho y biết, Lý Ngạn tiến vào phòng đan không bao lâu, quan gia liền nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng đan.
Tin tức này khiến Lương Sư Thành cực kỳ chấn kinh trong lòng. Phải biết quan gia tiến vào phòng đan sẽ không để ý tới ai hết, coi như quân báo cũng không quan tâm, hiện giờ lại để Lý Ngạn vào phòng đan, còn nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng đan, bởi vậy có thể thấy chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.
Lương Sư Thành chạy tới An Đức Điện, gặp được nội thị Dương Cầu chờ y ở cửa đại điện. Dương Cầu thấy hai bên không có người, nhân cơ hội nói hai tiếng bên tai Lương Sư Thành:
- Thái tử!
Trái tim Lương Sư Thành lập tức trầm xuống, y lập tức hiểu được điều gì. Chắc chắn Lý Ngạn tóm được điểm yếu của Thái tử, cũng chỉ có chuyện của Thái tử mới có thể khiến quan gia bỏ thanh tu trong phòng đan.
Lương Sư Thành quả thực lo lắng bất an, bước nhanh vào thư phòng của Thiên tử trong An Đức Điện. Có hoạn quan đi vào bẩm báo thay y, một lát sau ra nói:
- Mời Thái Phó vào!
Lương Sư Thành vào trong thư phòng, đầu tiên nhìn thấy Lý Ngạn, thấy y khoanh tay đứng một bên, nhìn như ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng khóe mắt lại để lộ nụ cười lạnh âm độc khó mà che giấu.
Mà Thái tử Triệu Hoàn thì quỳ gối một bên, đầu cúi cực thấp, không nhìn thấy biểu lộ, nhưng có thể cảm giác được gã cực kỳ sợ hãi trong lòng.
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Lương Sư Thành vội vàng tiến tới cung kính hành lễ.
Triệu Cát chắp tay đứng trước cửa sổ, xanh mặt lạnh lùng nói:
- Lương Thái Phó, trẫm dự định lập Thái tử khác.
Triệu Hoàn quỳ trên mặt đất chấn động toàn thân, nước mắt liền rơi xuống rào rào.
Lương Sư Thành sợ hãi giật mình, quỳ bịch xuống đất dập đầu:
- Bệ hạ, Thái tử chính là trọng khí của đất nước, lập Thái tử khác sẽ dao động nền tảng lập quốc, xin bệ hạ nghĩ lại!
Triệu Cát ném mật thư cho y:
- Tự ngươi xem một chút đi! Loại nghịch tử này, trẫm có nên đổi hay không?
Lương Sư Thành tay run rẩy mở mật tín ra, y vừa nhìn liền nhận ra bút tích của Thái tử, lại nhìn nội dung, là yêu cầu CAo Thâm phái thêm ba vạn quân cho Chủng Sư Đạo.
Nếu hiểu từ ý trên mặt chữ, nội dung này cũng không có gì đáng trách, thật ra chỉ là muốn cầu tăng binh. Quan trọng là dùng phương thức thư mật, điều này rất thâm sâu, trong này có mục đích không thể cho ai biết. Quân đội luôn là mẫn cảm trong mẫn cảm, thế nhưng Thái tử lại dùng phương thức không thể cho ai biết dính tới chuyện mẫn cảm nhất, sao có thể không khiến Triệu Cát nghi kỵ tức giận.
Mặc dù trên đó không có kí tên, có thể nói người khác vu cáo, nhưng Triệu Hoàn quỳ gối một bên, hiển nhiên gã đã thừa nhận rồi.
Lương Sư Thành nơm nớp lo sợ hỏi:
- Đây là thư từ đâu tới?
Lý Ngạn bên cạnh chế giễu:
- Thứ này tìm được trên người đệ đệ của Trịnh Thiên phi, hắn rời khỏi Đông Cung trong đêm, giấu thư trong búi tóc, ta không biết là có ý gì?
Đầu Lương Sư Thanh ông lên một tiếng, chuyện y lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra. Thái tử Triệu Hoàn lần đầu lợi dụng em vợ Trịnh Vinh Thái sắp xếp, tự mình gặp gỡ Lý Diên Khánh. Lương Sư Thành đã cảnh cáo gã, chuyện này không thể làm lại, nếu không rất dễ bị người có lòng nắm được điểm yếu. Hiển nhiên Thái tử không nghe lời khuyên của y, sau khi nếm được ngon ngọt, lại tiếp tục lợi dụng Trịnh Vinh Thái đi truyền tin tức, cuối cùng xảy ra chuyện.
Trong lòng Lương Sư Thành thay đổi vô số suy nghĩ, lại nhắm mắt nói:
- Chủng Sư Đạo đang bình định loạn phỉ Lương Sơn, hắn chỉ có ba vạn quân đội, mà loạn phỉ Lương Sơn có hơn mười vạn người, lại đánh bại quan quân mấy lần. Thái tử điện hạ rất lo lắng Chủng Sư Đạo binh bại, sẽ ảnh hưởng tới địa vị của hắn. Dù sao Thái tử điện hạ là Chủ soái, một khi Chủng Sư Đạo thua trận, hắn sẽ chịu trách nhiệm chủ yếu, khẩn cầu bệ hạ lý giải.
Triệu Cát hừ một tiếng:
- Thật sao? Vậy vì sao không quang minh chính đại nói ra yêu cầu tăng binh? Lại dùng tới phương thức mật thư, trẫm không hiểu được?
- Bệ hạ, ban đầu bản thân Chủng Sư Đạo nêu ra chỉ cần ba vạn binh lực là đủ, Thái tử điện hạ cũng cực kỳ ủng hộ. Hiện giờ binh lực không đủ, Chủng Sư Đạo không tiện yêu cầu tăng binh, Thái tử điện hạ cũng không bỏ được mặt mũi này, cho nên Thái tử điện hạ chỉ có thể để Xu Mật Sứ Cao Thâm đưa ra yêu cầu tăng binh. Chỉ là Thái tử điện hạ không nên dùng phương thức khiến người ta lên án này, ài!
Triệu Hoàn cũng khóc lên tiếng:
- Phụ hoàng, nhi thần quả thực rất lo lắng Chủng Sư Đạo thua trận, ảnh hưởng thanh danh của nhi thần, đến mức cơm nước không vào. Nhi thần nhất thời hồ đồ mới nghĩ tới chủ ý ngu ngốc này, nhi thần… nhi thần nguyện ý chấp nhận phụ hoàng nghiêm trị.
Lý Ngạn thầm mắng trong lòng, Triệu Hoàn này lại thuận cán mà bò, cuối cùng để gã tìm được một cái cớ. Lý Ngạn sốt ruột trong lòng, lại không dám lên tiếng.
Lương Sư Thành thầm khen Triệu Hoàn biết tỏ thái độ, nguyện ý chấp nhận nghiêm trị, mà không phải khẩn cầu phụ hoàng tha thứ, tỏ thái độ như vậy rõ ràng có thành ý.
Sắc mặt tái mẹt của Triệu Cát buông lỏng một chút, kỳ thực y cũng biết được Binh phù nằm trong tay y, Xu Mật Viện không thể tự tiện tăng binh, hẳn là lý do như Lương Sư Thành nói, Thái tử muốn để Cao Thâm ra mặt xin tăng binh.
Chỉ là phương thức truyền mật thư này quả thực khiến Triệu Cát cực kỳ căm hận, nhất là liên quan tới quân quyền, nếu như lần này không nghiêm trị, về sau còn không biết sẽ gây ra chuyện lớn gì.
Nghĩ tới đây, y nháy mắt cho Lý Ngạn. Lý Ngạn không thể làm gì khác đành lui xuống, trong chuyện của Thái tử y còn chưa có quyền lên tiếng.
Lúc này, trong thư phòng chỉ còn lại cha con Triệu Cát và Lương Sư Thành.
- Ngươi nói một chút đi! Việc này trẫm nên xử lý thế nào?
Triệu Cát lạnh lùng hỏi Lương Sư Thành.
Lương Sư Thành rất rõ ràng cơ hội chỉ có một lần, nếu như lần này không nắm chắc được, chỉ sợ Thái tử sẽ nguy hiểm rồi.
Y hiểu rất rõ Thiên tử Triệu Cát, căn nguyên của chuyện này vẫn xuất hiện trên quân quyền, mặc dù Triệu Cát không nói, nhưng Thái tử nguy hiểm ở đây, vì giữ Thái tử, Lương Sư Thành đã không để ý tới lợi ích của người khác.
- Vi thần đề nghị lập tức bãi miễn chức vụ của Xu Mật Sứ Cao Thâm, vi thần đề cử Đồng Quán phục chức, do hắn đảm nhiệm chức vụ này là thích hợp nhất.
Triệu Cát khẽ gật đầu, đề nghị này lại hợp ý của y, nhưng còn thiếu rất nhiều.
- Còn có?
- Vi thần đề nghị miễn đi chức vụ Chủ soái tiễu phĩ của Thái tử điện hạ, đổi cho Đồng Quán đảm nhiệm. Mặt khác miễn đi chúc vụ Phó soái của Chủng Sư Đạo, triệu hồi Chủng Sư Đạo về kinh thành, phái Đại tướng khác đảm nhiệm Chủ soái tiễu phỉ.
Lương Sư Thành cực kỳ quả quyết, bãi miễn toàn bộ ba người liên quan tới mật thư, chỉ như vậy mới có thể giảm nguy cơ Thái tử gặp phải lần này.
Triệu Cát trầm mặc một lát, lại lạnh lùng nói:
- Lại thêm một điều, Trịnh Thiên phi cấu kết ngoại thích, nhiễu loạn trật tự Đông Cung, biếm thành thứ dân, lập tức đuổi ra Đông Cung!
Triệu Cát lại nhìn về phía Thái tử Triệu Hoàn:
- Ngươi có tiếp nhận phương án này không?
Lúc này vì giữ vị trí Thái tử của mình, chớ nói Chủng Sư Đạo và Trịnh gia, coi như Thiên Vương lão tử Triệu Hoàn gã cũng không đoái hoài tới.
- Nhi thần hoàn toàn tiếp nhận!