Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 553 - Chương 444: Thăng Quan Tiến Tước.

Chương 444: Thăng quan tiến tước. Chương 444: Thăng quan tiến tước.Chương 444: Thăng quan tiến tước.

Sáng hôm sau, Lý Diên Khánh tìm Mạc Tuấn, toàn quyền ủy thác lão đi thuê tòa nhà kia, còn mình tới tòa nhà ở phố Băng Quỹ.

Lần trước trong cuộc thi đấu cung mã hắn đạt hạng nhất, được thưởng tòa nhà này. Đó là một tòa quan trạch nhỏ rộng ba mẫu tám phân. Trước mắt phụ thân và nhị nương của hắn đang ở đây, còn có thập kỳ danh hiếu cùng tiểu nương từ quê lên, đều là tiểu nương tử mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn non nớt. Lý Đại Khí không yên lòng để các nàng thuê phòng bên ngoài bèn giữ lại trong phủ của mình, ở tại tây viện.

Tòa nhà này cũng là nơi ở mà Lý Diên Khánh đăng ký với triều đình, văn thư các nơi gửi cho hắn đều sẽ được đưa tới đây.

Lý Diên Khánh chưa từng nghi ngờ hiệu suất làm việc của Lương Sư THành. Cái trò ma quỷ lấy danh là Lại Bộ cùng Xu Mật Viện cùng bàn bạc không lừa được hắn. Quan giai, chức quan và hư quan khác của hắn đều nằm trong tay Lương Sư Thành, Lại bộ và Xu Mật Viện chỉ là vài diễn viên phụ đi ngang sân khấu mà thôi. Chỉ có điều Lương Sư Thành lại không nói với mình thoải mái như thế.

Hắn đi vào trong viện, thấy một tiểu nương chừng hai tuổi ngồi câu cá bên cái chậu nhỏ. Đây là tiểu muội muội cùng mẹ với hắn, quan danh là Lý Bảo Nghiên, cũng là tên Lý Diên Khánh đặt cho.

- Ngươi tìm ai?

Cô bé nghiêng đầu hỏi.

Thấy cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, lại có nét hao hao mình, hắn lập tức cảm thấy rất yêu thích, liền ngồi xổm xuống cười tự giới thiệu:

- Bảo Nương, ta là ca ca của muội.

Nhũ mẫu bên cạnh đang trông cô bé cũng cười:

- Bảo Nương, hắn là ca ca của ngươi thật đó.

- Ngươi là ca ca của ta, sẽ dạy ta câu cá chứ ?

- Được, ca ca sẽ dạy muội câu cá!

Lý Diên Khánh ngồi xổm xuống sau lưng Bảo Nương, nắm chặt hai cánh tay nhỏ của cô bé. Trong chậu gỗ có mấy con cá bằng giấy, miệng cá có móc vòng tròn, chỉ cần móc đầu dây câu vào móc tròn đó là câu được, đây là trò câu cá trẻ con triểu Tống vẫn hay chơi.

- Chậm thôi, tới gần từng tí một, chúng ta sẽ câu nó. Được rồi, kéo mạnh nào!

Bảo Nương kéo cần câu, một con cá giấy nhỏ được kéo lên, vừa vặn nhị nương Dương thị từ trong nhà đi ra. Bảo Nương cao hứng giật mình hô:

- Nương! Nương! Câu được cá con rồi!

- Ôi, là ca ca dạy Bảo Nhi câu sao?

- Đúng vậy. Là ca ca câu giúp con.

Lý Diên Khánh cười gật gật đầu với Dương thị:

- Chào nhị nương!

- Bên ngoài lạnh, Diên Khánh mau vào trong nhà ngồi đi!

Lý Diên Khánh nắm tay Bảo Nương đi vào trong phòng cười hỏi:

- Cha con không ở nhà sao?

- Vừa nãy ông ấy có quay về, hình như đi tìm Đổng viên ngoại rồi. Cha con suốt ngày bận bịu không nghỉ, buổi chiều còn phải tham gia hội đồng hương Thang Âm nữa.

- Cha vẫn là hội trưởng sao?

- Bây giờ ông ấy không còn là hội trưởng nữa. Ông ấy không có thời gian, hiện giờ Đại Lang nhà Thang gia là hội trưởng.

Lý Diên Khánh ngồi xuống, Dương thị rót cho hắn một bát trà nóng, cười nói:

- Cha con có nói cho ta hay, con có thuê một tòa nhà bên ngoài, bảo ta tới giúp dọn dẹp một chút. Vừa hay chiều nay ta có thời gian.

- Đa tạ nhị nương quan tâm, hôm nay mới lấy được phòng, nhanh nhất là đến hôm sau mới cầm được chìa khóa, không cần gấp.

- Được! Lấy được rồi thì nói cho ta, ta dẫn mấy nha hoàn tới xem một chút. Nói thật, ta cũng cảm thấy Tư Tư ở đó không an toàn. Ở đó có đủ loại người, quan phủ cũng không xen vào, thực sự quá loạn.

Lúc này, Bảo Nương cầm một cuốn sách lạch bạch chạy tới, kín đáo đưa cho Lý Diên Khánh:

- Ca ca đọc truyện cho Bảo Nương đi.

Lý Diên Khánh hơi sửng sốt, là “Đại Thánh bắt yêu Hồng Hài Nhi”, Dương thị hơi xấu hổ:

- Đêm nào cha con cũng đọc truyện này cho nó nghe. Tối hôm qua ông ấy không về, tiểu gia hỏa này vẫn nhớ mãi không quên, giờ thì bắt được ca ca rồi.

Lý Diên Khánh cười ha ha, bế Bảo Nương vào lòng, cười nói:

- Được! Ca ca đọc truyện cho muội. Ngày xưa có một đứa bé tên Hồng Hài Nhi, là nhi tử của Ngưu Ma Vương, lớn hơn Bảo Nương của chúng ta vài tuổi…

Rất nhanh đã tới giữa trưa, Bảo Nương quấn lấy hắn suốt một buổi sáng, cuối cùng, không chịu nổi nữa mà ngủ gật, được nhũ mẫu đưa đi ngủ trưa. Lý Diên Khánh đang ngồi trước bàn ăn mì thì một nha hoàn chạy vào báo:

- Tiểu quan nhân, bên ngoài có công sai tới tìm!

Rốt cuộc đã đến! Lý Diên Khánh lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa lớn. Bên ngoài có hai quan viên dẫn theo vài tùy tùng, tay bưng mâm lớn sơn son. Viên quan đi đầu nhận ra hắn liền cười cười thi lễ:

- Tại hạ Lại bộ Đô Sự Tưởng Tốn, phụng mệnh truyền lệnh bổ nhiệm Lý quan nhân. Chúc mừng Lý quan nhân.

- Không cần khách khí, mời truyền đọc đi!

Đây là công văn bổ nhiệm tuyên đọc của Lại bộ, không phải Thánh chỉ, cho nên không cần bày án đốt hương, chỉ cần lắng nghe là được.

- Lý Diên Khánh bình diệt loạn phỉ Hà Bắc có công, đặc biệt thăng làm Triêu Phụng Lang chính lục phẩm, là Ngự Sử Thiên Đài Viện, truyền khẩu dụ Thiên Tử, gia tước Khai Quốc Nam, ban thưởng phi bào, đai cá bạc, ba ngàn thớt gấm.

Đọc xong công văn bổ nhiệm, quan viên đi dầu cung cung kính kính giao cho Lý Diên Khánh:

- Chúng ta phụng mệnh đến giao thư bổ nhiệm, mời Lý quan nhân ký nhận.

Lý Diên Khánh nhận lấy quyết định bổ nhiệm, Dương thị vẫn tránh sau lưng vội bảo quản gia đưa mấy xâu tiền ra, đoàn người cám ơn rối rít sau đó rời đi. Lý Diên Khánh vào đại môn mới lấy thư bổ nhiệm ra xem kỹ.

Hôm qua hắn đã biết mình được thăng chức quan làm Đài Viện Ngự Sử, quan giai thăng một phẩm hai cấp, không khác lắm với Lương Sư Thành ám chỉ, có lên chức, nhưng không quá cao.

Nhưng thế nào hắn cũng không nghĩ ra được Triệu Cát lại phong tước vị cho mình. Dùng tước vị ban thưởng cho quân công là chuyện rất bình thường, nhưng với một tiểu quan như hắn thì lại không bình thường. Phải biết rằng, Nam Tước thấp nhất Đại Tống cũng là chính ngũ phẩm, mặc dù đây chỉ là hư chức, không phải quan giai thực sự, nhưng là một loại tư cách, về sau hắn có thể có cơ hội vươn lên các danh hiệu có quyền lực hơn, tỷ như các loại Đề Cử Quan, vân vân.

Hắn lập tức hiểu, đây chính là thăng thưởng đặc biệt của Triệu Cát.

- Diên Khánh, đây là cái gì?

Dương thị nhìn qua vật phẩm trong mâm, hơi thắc mắc.

Trong mâm gỗ sơn son là một bộ quan bào đỏ chót mới tinh, còn có đai cá bạc, một khối ngọc bài, trên đó khắc ba ngàn thớt ngự gấm.

Hắn cười giải thích:

- Cái này gọi là phi bào dàm cho quan phục quan viên ngũ phẩm trở lên mặc, đai cá bạc cũng là quan ngũ phẩm đeo, đại diện cho thân phận, ngọc bài chính là ban thưởng. Cầm cái ngọc này tới nội khố lĩnh ba ngàn thớt gấm, nếu không thích có thể đổi sang hiện ngân.

- Hiện giờ Diên Khánh là quan ngũ phẩm sao?

Dương thị kinh ngạc hỏi.

Hắn lắc đầu:

- Chỉ là quan lục phẩm thôi, nhưng được mặc quan phục ngũ phẩm, thật ra không có ý nghĩa gì. Ba ngàn thớt gấm mới tương đối thực tế, đại khái có thể đổi được năm ngàn lượng bạc.

- Cha con từng nói với ta quan ngũ phẩm rất đáng sợ, chính là đại quan đó, có thể đảm nhậm Tri Châu. Khi nào Diên Khánh mới có thể làm tới quan ngũ phẩm vậy?

Hắn cười khổ. Ngay cả Dương thị cũng biết quan ngũ phẩm là không tầm thường, cho dù là Đường hay Tống, thăng từ tòng cửu phẩm lên đến lục phẩm đều tương đối dễ dàng, nhưng tuyệt đại đa số quan viên cũng chỉ làm lên được đến lục phẩm là dừng. Từ chính lục phẩm đến tòng ngũ phẩm, tuy chỉ kém một bậc, nhưng giống như khác biệt giữa phó giáo sư với giáo sư ở hậu thế vậy, qua được một bước này coi như đã thay đổi về bản chất rồi. Từ lục phẩm đến cửu phẩm là lang quan, mà ngũ phẩm trở lên là địa phu, chính thức gia nhập hàng ngũ quan lớn.

Cho nên Thiên Tử Triệu Cát dùng từ rất cẩn thận, dùng “đặc biệt thăng thưởng” chứ không phải “đề bạt đặc biệt”, nói bóng gió là không cho phép vượt qua lục phẩm. Thật ra hắn cũng hiểu, mới đầu năm ngoái mình thi đậu khoa cử, không tới hai năm, đã từ tỏng bát phẩm lên tới chính lục phẩm, thăng liền hai phẩm năm cấp, đã là kinh thế hãi tục rồi, nếu lại còn đột phá ngũ phẩm, khẳng định là toàn bộ bách quan triều đình đều sẽ xúc động phẫn nộ, đối với mình chưa chắc đã là chuyện tốt.

- Vậy phải chúc mừng một chút. Để ta đi bàn với phụ thân con…

Bà ta mới nói tới đây, nhũ mẫu vội vàng chạy tới:

- Phu nhân, Bảo Nương tỉnh rồi!

- A, ta phải đi rồi, Diên Khánh, con đi mau đi, lấy được phòng thuê rồi thì báo cho ta!

Dương thị vừa dặn dò vừa rảo bước đi xem nữ nhi.

Lý Diên Khánh bận việc, liền rời tòa nhà ở phố Băng Quỹ, tới phủ đệ của Chủng Sư Đạo.

Hôm nay là ngày thứ ba hắn về Biện Kinh, là ngày đầu tiên hắn đi thăm hỏi lão thượng ti, nhưng trước khi biết chính xác mình được thăng thưởng thế nào hắn vẫn hơi do dự, hắn sợ Chủng soái lo lắng tiền đồ của mình rồi không duyên cớ gia tăng áp lực cho lão soái.

Hiện giờ đã xác định được quan chức mới rồi, quả tim của hắn cũng trở lại bình yên.

- A! Là Diên Khánh. Làm sao ngươi lại tới Kinh thành?

Chủng Sư Đạo kinh ngạc nhìn hắn. Hiện giờ chiến sự ở Lương Sơn Bạc rất căng thẳng, làm sao hắn rời đi được.

- Đại soái, một lời khó nói hết!

- Được! Vào trong ngồi đã rồi nói!

Chủng Sư Đạo mời hắn vào trong thư phòng. Lão soái có vẻ thoải mái hơn trước kia một chút, chí ít là không phải chống quải trượng. Lão mặc áo ngắn vải thô, loay hoay với hoa cỏ trong hậu viên, cả tay lẫn người đều đầy bùn đất.

- Ngươi ngồi xuống uống chén trà đi đã, ta đi thay bộ quần áo khác.

Chủng Sư Đạo dặn nha hoàn dâng trà rồi vội vàng đi ra.

Không bao lâu sau, lão đổi một bộ trường bảo rộng rãi quay lại, cũng rửa sạch bùn đất.

- Rảnh rỗi đến phát chán, ta trồng hoa ở hậu viện.

Chủng Sư Đạo hơi ngượng ngùng giải thích.

- Ta còn tưởng lão soái muốn về Kinh triệu cơ!

- Vẫn phải về. Hôm trước đã xuất phát rồi, tham gia tế tộc cuối năm, mùa xuân sang năm mới về được. Không nói chuyện của ta nữa, hiện giờ chiến sự ở Lương Sơn thế nào?

Chủng Sư Đạo thúc giục hỏi.

- Đại soái có biết Tống Giang phá vây về Lương Sơn không?

- Ta biết, Tống Giang nắm được cơ hội này rất chuẩn xác, cũng là nằm trong dự liệu của ta. Tình hình hiện tại thế nào?

- Bẩm đại soái, sau khi Đổng Thái Úy giữ chức, vì không chịu viết thư hiệu trung nên ty chức bị điều tới Tề Châu lo phòng ngự, hoàn toàn không tham dự tí gì vào chiến dịch tiến đánh Lương Sơn.

Chủng Sư Đạo ngẩn ra, nửa ngày sau mới thở dài:

- Ta hiểu, Quang Tông Trạch bị giáng chức, ngươi cũng không thoát khỏi bị đuổi đi. Đổng Quán vẫn luôn như thế, thuận lão thì sống, nghịch lão thì chết. Trước kia ở quân Tây Bắc lão cũng như vậy, tướng lĩnh không chịu quỳ trước lão thì bị giáng chức đẩy ra ngoài. Vài chục năm nay vẫn phách lối như thế. Vậy sao ngươi lại về Kinh thành?

- Ty chức bị triệu về Kinh thành. Ty chức đã xin đổi đi nơi khác, Thái Tử liền ám chỉ Lương Thái Phó triệu ty chức về Kinh thành. Hiện giờ ty chức đã rời quân đội, đảm nhiệm Ngự Sử Đài Viện.

Sao Chủng Sư Đạo không hiểu được tâm tư Thái Tử. Thái tử muốn điều Lý Diên Khánh từ quân đội ra để tránh hắn bị Đồng Quán hoặc Cao Cầu khống chế.

- Cũng tốt, chuyển thành văn chức cũng coi như một hình thức bảo vệ ngươi. Đổng Quán ngoan độc, không thể đối phó. Cao cầu cũng thế. Chỉ khá tiếc cho danh vọng của ngươi trong quân đội.

Chủng Sư Đạo thở dài. Nếu mình còn trong quân đội, không tới năm năm, Lý Diên Khánh sẽ là danh tướng. Đáng tiếc, thế sự vô lường!

Bình Luận (0)
Comment