Chương 445: Gia yến Tào phủ
Chương 445: Gia yến Tào phủChương 445: Gia yến Tào phủ
Thời đại Tống Huy Tông, quyền lực phân chia cho 5 thế lực lớn, cao nhất là hoàng tộc Triệu thị, địa vị của bọn họ cao nhất, ngạo nghễ ngồi trên đỉnh của kim tự tháp. Vòng ngoài của kim tự tháp chính là thế lực thân thích, mà đại diện là hai gia tộc lớn của Hướng Thái hậu và Trịnh Hoàng hậu, bọn họ dựa vào hoàng quyền, có địa vị và tài phú chỉ đứng sau Hoàng tộc của đại Tống.
Thứ 3, chính là thế lực hoạn quan, với các đại diện là Lương Sư Thành, Lý Ngạn, Đồng Quán, Dương Tiễn. Bọn họ là sự phát sinh theo thế lực thiên tử, nắm giữ quân đội của đại Tống và quyền lực của thiên tử. Mặc dù bọn họ không có danh vọng địa vị, nhưng không ai dám đắc tội với bất kỳ người nào trong số bọn họ.
Thứ 4, chính là thế lực quan văn, với đại diện là Thái Kinh, Vương Phủ, Dư Thâm, bọn họ bao che nhau, một lòng nhất quán bảo vệ lợi ích của quan văn, khống chế tài nguyên chính trị khổng lồ, nắm giữ sự vận hành của vương triều đại Tống, ngay cả thiên tử cũng không dám đối đầu thiếu suy nghĩ với thế lực này.
Thứ năm chính là thế lực của Công Huân thế gia, do đời sau của đám công thần khai quốc lập thành, đại biểu là Tào gia, Cao gia và Phan gia.mặc dù bọn họ không có thực quyền nhưng lại có địa vị cao trong quân đội, đồng thời bọn họ nắm giữ một lượng tài sản lớn ở kinh thành và các châu huyện. Hằng trăm năm nay, họ kết thông gia với nhau tạo ra mối quan hệ chằng chịt, có vinh cùng vinh, cùng bại cùng bại, lợi ích cùng nhau, ngay cả thiên tử cũng không có cách nào khống chế, chỉ cần không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc, thì thông thường đều không đi sâu truy xét, cũng không dám tra xét đến cùng.
Đây chính là nguyên nhân thực sự Triệu Cát nổi giận sau khi Thái tử mật tín cho Cao Thâm. Cao Thâm không chỉ là đại diện của Cao gia, đằng sau lưng y chính là toàn bộ thế lực Công Huân thế gia.
Năm thế lực này chiếm phần ngọn của đỉnh kim tự tháp, lũng đoạn ngân khố và quyền lực của đại Tống hơn một trăm năm nay, nhất là thời kỳ cố hóa cuối Bắc Tống, dân thường và quan viên muốn lên thì khó càng thêm khó.
Hôm nay là ngày Tào gia mời khách, đương nhiên, loại tiệc tùng này ở Biện Kinh là một sự kiện nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng mà phạm vi mời khách của Tào gia lại không nhỏ, họ phát đi gần trăm tấm thiệp mời, tức là sẽ có mấy trăm tân khách đến dự tiệc. Các thành viên của Công Huân thế gia thay phiên mời nhau dự tiệc là chuyện bình thường, bọn họ luôn tìm đủ mọi loại lý do để tụ tập, gắn kết quạn hệ.
Hôm nay, Tào gia mời khách là tạo cơ hội giao lưu cho đám con cháu. Thực ra, đây là lý do họ thường dùng nhất trong mấy chục năm nay, ý nghĩa đằng sau của nó chính là xem mặt.
Hôn nhân là sợi dây duy trì quan hệ các thành viên của Công Huân thế gia trăm năm qua, nó có ý nghĩa không tầm thường, các đời bọn họ đều làm như vậy.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ bổ sung dòng giống mới, giống như Cao Thâm chiêu Tiến sĩ Chu Xuân là con rể chính là để bổ sung. Kỳ thực, Công Huân thế gia cũng không cam lòng cô lập, là biểu hiện của ý đồ tham gia vào triều chính đại Tống.
Bắt đầu từ giữa trưa, từng chiếc xe trâu, xe ngựa đưa chủ nhân của các nhà Công Huân thế gia đến trước của Tào phủ. Bởi vì do Tào Bình phát thiệp mời nên các gia chủ nhất định phải có mặt, sau đó là những con cháu trẻ tuổi cần xem mắt và cha mẹ của họ. Không phải là những cô nương thướt tha thì là những thiếu niên oai hùng, cho nên mỗi nhà sẽ có khoảng năm, sáu người đến.
mặc dù Lý Diên Khánh không có thiệp mời, nhưng y được Tào Bình địch thân giáp mặt mời, so với thiệp mời thì còn có thành ý hơn.
Buổi chiều, hắn bèn ngồi xe trâu đến Tào phủ nằm ở bờ bắc sông Kim Thủy. Tào phủ là một tòa phủ lớn mà năm xưa Tống thái tổ Triệu Khuông Dẫn thưởng cho Tào Bân. Các đời hoàng đế sau lại không ngừng ban đất đai cho, mặc cho Tào gia mở rộng phủ đệ. hiện tại Tào phủ đã chiếm một mảnh đất khoảng 300 mẫu, là một trong những đại trạch nổi tiếng của Biện Kinh.mặc dù Tào phủ lớn, nhưng so với phủ đệ của Thái Kinh, Đồng Quán, Lương Sư Thành, Vương Phủ thì cũng chỉ là tiểu sư gặp đại sư mà thôi.
Căn cứ vào quy định cấp bậc của triều Tống, nhà ở của Vương tước trở lên mới được gọi là phủ, nhà ở của bá quan thì gọi là trạch, nhà ở của bách tính gọi là phòng. Bởi vì Tào Bân được truy phong là quận vương Tế Dương, nên dinh thự của y mới cũng được gọi là phủ.
Khi Lý Diên Khánh ngồi xe trâu đến trước Tào phủ cách trăm bước thì đường bị tắc, xe không thể nhích nổi.
- Quan nhân, phía trước bị tắc rồi!
Xa phu bên ngoài nói.
Lý Diên Khánh vén rèm xe lên, chỉ thấy phía trước người xe như mắc cửi, không biết bao nhiêu chiếc xe làm tắc đường, liên tiếp có người xuống xe đi thẳng đến cửa Tào phủ.
- Ta đi qua đó, ngươi về đi! Tối nay ta tự về.
Chiếc xe trâu là xe của Bảo Nghiên trai, Lý Đại Khí đặc biệt cho Lý Diên Khánh dùng, xa phu cũng là người của Thang Âm, rất đáng tin.
- Vậy quan nhân đừng quên thời gian đóng cửa thành.
- Không quên, ngươi đi đi!
Lý Diên Khánh nhảy xuống xe, đóng cửa xe xong liền đi về hướng cửa Tào phủ. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo màu lam tay áo hẹp, nước gấm thượng hạng của Tô Châu, đầu đội khăn vấn, eo mang thắt lưng, lộ ra vẻ nhẹ nhàng thanh thoát, tinh thần phấn chấn, cũng là trang phục thường thấy của giai cấp sĩ phu Bắc Tống, ở nhà hoặc tham gia yến hội đều có thể mặc, nhẹ nhõm tự tại lại không thất lễ.
Lúc này, cũng chính là giờ Thân, tức khoảng ba giờ chiều, là giờ cao điểm khách đến. Khách đến tham gia yến hội chật ních cổng, rất nhiều là vợ chồng trung niên mang theo con đến. Đàn ông có cách ăn mặc cơ bản giống nhau, chủ yếu là áo dài, mà nữ nhân thì trang điểm lộng lẫy, ung dung hoa quý, trên đầu cài đầy các loại châu báu.
Những bắt mắt nhất vẫn là đám người trẻ tuổi, bọn họ mới là nhân vật chính của ngày hôm nay. Đám thanh niên thì ăn vận giống bậc phụ bối, y quan lấy áo dài và khăn vấn làm chủ, phần lớn đều là những người khôi ngô, thể trạng cường tráng, đây cũng là nguyên nhân Công Huân thế gia có thói quan tập võ, phần lớn đều dưới hai mươi tuổi, lộ ra khí chất anh tư phơi phới.
Thu hút ánh mắt của mọi người nhất chính là những cô nương trẻ tuổi, phần lớn các nàng đều mươi lăm, mười sáu tuổi, chính là tuổi đợi gả chồng. Quần áo của họ chủ đạo là bối tử, nhưng màu sắc sặc sỡ đa dạng, hoặc là yểu điệu hoặc là đẫy đà, da dẻ căng mịn, khí như u lan, má hơi ửng hồng, xấu hổ ngượng ngùng. Tất cả tập trung lại một chỗ, từng người quốc sắc thiên hương, khiến người ta không khỏi tơ tưởng.
Lý Diên Khánh đi đến trước cổng chính, thoáng cái là nhìn thấy Cao Sủng, y đang nói chuyện cùng với hai người bạn, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía đường lớn. Y và hai người bạn đều có thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú, thu hút không ít đôi mắt xinh đẹp của các tiểu cô nương bên cạnh nhìn trộm.
- A! Diên Khánh huynh.
Cao Sủng nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội vàng vug tay gọi đến, y lập tức chạy đến. Lý Diên Khánh thấy y ăn mặc rất già dặn, không nhịn được cười nói:
- Hôm nay định xuống sân luyện thương sao?
- Cái này còn chưa biết! Xem đại bá sắp xếp thế nào.
Y lại giới thiệu Lý Diên Khánh với hai người nam tử trẻ tuổi bên cạnh:
- Hai vị này là hảo hữu của ta, Tào Tính và Phan Thành Ngọc, hiện họ đều đang học ở Quốc Tử học.
Trước đó, hai người đều biết Lý Diên Khánh chính là Lý Thám hoa nổi tiếng trong thành, về nhất trong cuộc thi cung mã, văn võ song toàn, họ ngưỡng mộ đã lâu, lập tực thi nhau hành lễ. Lý Diên Khánh thấy họ mặc dù là con cháu thế gia, hưng lại khiêm tốn cẩn thận, trong lòng cũng sinh ra ấn tượng tốt, vội vàng đáp lễ.
Ba người vừa mới hàn huyên được mấy câu thì lúc này một nam tử Tào gia đang đón khách ở cửa liền sải bước đi tới:
- Là Diên Khánh đã tới sao?
Lý Diên Khánh biết y là Tào Thịnh, hảo hữu của Vận vương Triệu Giai. Lý Diên Khánh cười haha:
- Tào huynh, đã lâu không gặp.
- Phụ thân nói không kịp chuẩn bị thiệp mời, sợ huynh không vào được cửa nên bảo ta ra đứng cửa chờ, mau theo ta đi!
Y lại trừng mắt nhìn Tào Tính:
- Ngươi không có việc gì làm sao?
Tào Tính hơi sợ y, nơm nớp nói:
- Lục thúc bảo cháu chỉ huy xe.
- Vậy sao còn không mau đi, để tắc như thế này rồi
Tào Tính kéo kéo Cao Sủng và Phan Thành Ngọc, ba người cáo từ Lý Diên Khánh, vội vàng rời đi.
Tào Thịnh cười nói với Lý Diên Khánh:
- Nó là con thứ ba của đại ca ta, rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, luôn rất ngưỡng mộ huynh. Phan Thành Ngọc thành thạo đao pháp, văn học khá kém, còn về Cao Sủng, gia truyền thương pháp, lại theo kim thương ban Từ Ninh, thương pháp quả thực lợi hại, ngay cả sư phụ y cũng thấy mặc cảm.
Lý Diên Khánh gật gật:
- Đều là những đệ tử tuấn kiệt.
Tào Thịnh nói;
- Công Huân thế gia cũng có những đệ tử ăn chơi trác táng.hồi trẻ ta cũng vậy, hiện tại thành gia lập nghiệp, bắt đầu chín chắn rồi.
Lý Diên Khánh cười ha hả một tiếng:
- Nghe nói Tào huynh lên chức? chúc mừng.
mấy năm đầu Tào Thịnh được phong là Điện tiền bộ quân đô ngu hậu, tòng võ quan ngũ phẩm, Tào Thịnh lắc lắc đầu nói:
- Loại quan này của ta là quan thế tập, không có ý nghĩa. Không giống hiền đệ có nền tảng giết giặc trên sa trường, nhưng mà ta nghe nói đệ được điều về triều đình rồi?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Đã tiếp nhận bổ nhiệm rồi, đài viện hầu ngự sử, ngày kia chính thức nhậm chức
Tào Thịnh giật mình, cười nhỏ nói:
- Chức quan này rất là bình thường!
- Tức là sao?
- Hầu Ngự sử mặc dù rất dễ đắc tội người, nhưng quyền lực rất lớn, có quyền giám sát bách quan, tham gia hội thẩm tam ti, làm cho người ta vừa sợ vừa hận, nhưng lại không dám đắc tội. Nhưng mà, quan hệ triều đình rất phức tạp, sau này hiền đệ phải vô cùng cẩn thận.
Lý Diên Khánh im lặng gật đầu:
- Đa tạ huynh đài nhắc nhở.
- Đi thôi! Ta đưa đệ vào phủ, tìm một chỗ tốt cho đệ ngồi.
Tào Thịnh dẫn Lý Diên Khánh vào phủ, nhanh chóng đi vào hướng trung đình.