Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 560 - Chương 449: Gia Yến Tào Phủ (5)

Chương 449: Gia yến Tào phủ (5) Chương 449: Gia yến Tào phủ (5)Chương 449: Gia yến Tào phủ (5)

Lúc này, Phan Thành Ngọc đã diễn võ xong, nhận được một mảng vỗ tay, sự chú ý của Lý Duyên Khánh lập tức tập trung ở kỵ xạ, hắn biết kế tiếp chính là Cao Sủng xuất trận.

Theo một tiếng chuông vang, một tiểu tướng bạch mã từ lối vào lao tới, võ sĩ trên ngựa đúng là Cao Sủng. Chỉ thấy hắn mặc võ sĩ bào màu trắng, đầu đội ngân khôi, trên đỉnh ngân khôi hồng anh bay múa, tay cầm một cây bàn long kim thương dài một trượng hai thước. Nhìn gã eo nhỏ lưng rộng, thân hình cao lớn, mặt như trăng tròn, mắt như sao xẹt, bộ dáng phá lệ oai hùng.

Tào Bình vuốt râu cười nói đối với chung quanh: “Ta vẫn nói Cao Sủng không chỉ có thương pháp tốt, nhân tài cũng xuất chúng, như Thường Sơn Triệu Tử Long tái thế, hôm nay cũng có loại cảm giác này.”

Lý Duyên Khánh âm thầm gật đầu. Tuy triều Tống đi xuống, nhưng danh tướng cũng không thiếu, hơn nữa trong thế gia công huân tàng long ngọa hổ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ tiếc không nơi dụng võ.

Chỉ thấy Cao Sủng hất mũi thương lên, nhất thời lóe ra kim quang đầy trời. Xung quanh thân hắn xuất hiện vô số đầu thương, khiến người xem hoa cả mắt. Cao Sủng không chỉ có luyện Cao thị lê hoa thương gia truyền thành thục mà năm năm trước, hắn còn theo học cao thủ Từ Trữ cấm quân đệ nhất thương pháp. Sau khi nắm hết tinh túy thương pháp này, hắn đem đổi lượng ngân thương của mình thành bàn long kim thương, cuối cùng ngay cả sư phụ Từ Trữ cũng không phải đối thủ của hắn.

thương pháp Cao Sủng nằm ở chỗ nhanh, kim thương đâm ra như bão tố, cả trời đều là đầu thương, căn bản là không thể phân rõ hư thật. Mà không chỉ như thế, trường thương Cao Sủng sử dụng dùng tinh thiết tạo thành thân thương, cả cây ít nhất nặng sáu mươi cân, khiến cho thương pháp của gã không chỉ có biến hóa đa đoan, mà còn đầy sức mạnh, quả thật là một viên mãnh tướng đương thời hiếm thấy.

Lúc này, Phan Húc tìm được một cái đề tài, cười hỏi Lý Duyên Khánh: “Chúng ta đều biết Lý Thám Hoa kỵ xạ vô song, không biết Lý Thám Hoa trừ bỏ kỵ xạ ra, còn thiện dùng binh khí gì?”

Lý Duyên Khánh lắc đầu cười nói: “Thực hổ thẹn, thật sự không có nhiều thời gian nghiên cứu võ nghệ. Vãn bối biết kỵ xạ cũng bởi vì gặp được minh sư, trừ bỏ kỵ xạ ra thì thương pháp luyện qua vài ngày, nhưng thực không ổn. Còn võ nghệ khác vốn không có.”

Tào Bình gật gật đầu, “Lý Thám Hoa nói đúng, luyện võ cùng đọc sách đều dựa vào tích lũy, muốn tinh thông đều cần tốn rất nhiều thời gian luyện tập, cho nên mới có cách nói Phan gia đao, Cao gia thương cùng Tào gia kỵ xạ, nhưng chỉ cần tinh một môn trong đó, ta cảm thấy cũng là đủ rồi.”

Cao Thâm cũng cười nói: “Ta nghe Chủng soái nói, sở trường Lý Thám Hoa không phải võ nghệ lợi hại, mà năng lực thống soái, có thể thống soái hai vạn đại quân chiến đấu một phương. Có thể nói không phải tướng tài, mà là soái tài.”

Lý Duyên Khánh vội vàng thi lễ, “Các vị tiền bối quá khen, vãn bối thật sự không dám nhận!”

“Lý Thám Hoa đừng khách khí, về sau có cơ hội chúng ta còn có thể gặp lại.”

Lúc này, Cao Sủng diễn luyện thương pháp đã xong, nhất thời nhận được một tràng vỗ tay kịch liệt

Xem tiếp vài tên đệ tử trẻ tuổi diễn võ, Lý Duyên Khánh có điểm không còn hứng thú. Lúc này, hắn thấy Cao Sủng đã đổi quần áo chuẩn bị rời đi, liền cáo từ ba người, đi trước một bước đến lối ra.

“Cao hiền đệ dừng bước!”

Lý Duyên Khánh gọi Cao Sủng lại, rồi bước nhanh từ phía sau đuổi theo. Khi đến gần, hắn liền cười nói: ” thương pháp của hiền đệ quả thật cao minh cùng cực, làm ta mở rộng tầm mắt.”

“So với tài cưỡi ngựa bắn cung của huynh trưởng thật sự không tính là cái gì, hôm nay sao huynh trưởng lại không xuống sân thử một lần?”

Lý Duyên Khánh lắc lắc đầu, “Thứ nhất ta không phải đệ tử thế gia, thể hiện như vậy không hay. Tiếp theo hôm nay ta cũng không có chuẩn bị, chỉ tính đến tham gia yến hội.”

Cao Sủng nhất thời cười ha ha, hắn lại hành lễ nói: “Khi nào có cơ hội xin được lãnh giáo cưỡi ngựa bắn cung huynh trưởng, mong rằng huynh trưởng vui lòng chỉ giáo.”

Lý Duyên Khánh cười gật gật đầu, “Nhất định sẽ có cơ hội.”

Lúc này, một phụ nhân trung niên cười đi tới, “Tứ lang đã diễn võ xong rồi sao?”

Cao Sủng vội vàng hành lễ, “Bẩm mẫu thân, con đã xong.”

Thì ra vị phụ nhân này là mẫu thân Cao Sủng, Lý Duyên Khánh cũng vội vàng hành lễ, Cao Sủng giới thiệu Lý Duyên Khánh cho mẫu thân, “Mẫu thân, đây là Duyên Khánh, bạn tốt con quen biết.”

“Đều là đứa nhỏ tốt có tiền đồ!”

Cao mẫu cười, gật gật đầu Lý Duyên Khánh, lại nói với con: “Mẫu thân Tú nhi đang đợi con đó, nàng có chút lời muốn hỏi con, mau đi theo ta!”

Phụ thân Cao Sủng đã sớm qua đời, từ trước đến nay gã cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau. Tuy gã hoàn toàn không muốn đi, nhưng lời mẫu thân nói gã không dám cãi, đành phải đối với Lý Duyên Khánh nói tiếng xin lỗi, liền đi theo mẫu thân.

Lý Duyên Khánh cảm thấy nhàm chán, hắn vừa muốn quay đầu vào sân cưỡi ngựa bắn cung, trong đầu lập tức hiện ra nụ cười của mấy lão gian cự hoạt nọ, hắn liền lắc đầu, xoay người đi vào trong đình

Tào Tính đi theo quản gia đến thư phòng tổ phụ, trong lòng gã có chút khẩn trương. Ở trong ký ức của hắn, tổ phụ chưa từng một mình gặp mặt gã, không biết là có chuyện gì?

“Văn thúc, tổ phụ tìm ta…” Gã nhịn không được hỏi quản gia.

Quản gia cười khổ, không biết tiểu tử này hỏi mình đã bao nhiêu lần.

“Ta thật không biết, tiểu quan nhân gặp tổ phụ đừng có tự tiện mở miệng là được.”

Không có được một chút tin tức nào, Tào Tính đành phải đi theo quản gia đến trước thư phòng của tổ phụ.

“Lão gia, tiểu tam lang đã đến.”

“Tiến vào!”

Tào Tính rụt rè đi vào thư phòng tổ phụ. Vào phòng, gã mới bất ngờ khi thấy tam thúc cũng ở trong thư phòng tổ phụ.

Tào Tính vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Tôn nhi bái kiến tổ phụ, hướng tam thúc vấn an.”

Tào Bình gật gật đầu, nói với tam tử Tào Tuyển: “Cứ dựa theo ta nói, tạm dừng gặp mặt cùng Vương gia, ngươi tìm cái cớ nào đó, nói nó không khoẻ, lần sau lại nói!”

“Vâng! Con hiểu rồi.”

“Đi trước đi!”

Theo tiếng bước chân tam thúc rời xa, Tào Tính càng thêm hồi hộp.

Tào Bình không chút hoang mang uống ngụm trà nóng, lúc này mới nhìn thoáng qua tôn tử, “Ta muốn hỏi về chuyện Văn thị. Có phải ngươi đưa Lý Duyên Khánh đi Văn thị sao!”

Tào Tính không biết phát sinh chuyện gì, trên lưng đã chảy chút mồ hôi, gã không dám phủ nhận, đành phải gật đầu thừa nhận, “Đúng!”

“Vì sao lại dẫn hắn đi?”

Lúc này, Tào Tính bỗng nhiên nhớ tới tam thúc vừa rồi ở trong này, chẳng lẽ là… hắn chợt nghĩ tới cái gì đó.

“Vì sao? Ngươi nói cho ta biết.” Ánh mắt Tào Bình trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Bởi vì Lý Duyên Khánh chưa có thê thất, tôn nhi chỉ nghĩ chỉ nghĩ…”

“Ngươi muốn giới thiệu Uẩn nương cho hắn?” Tào Bình đưa ánh mắt lợi hại nhìn tôn tử tự tiện quyết định này chằm chằm.

Tào Tính chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thì ra tổ phụ đã biết.”

“Ta không biết, là hắn nói cho ta biết. Ngươi để cho hắn đáp đề của Uẩn nương, viết một bức câu đối, ta liền đoán được ngươi có ý tứ như vậy. Cái loại chuyện này sao ngươi có thể tự tiện quyết định?”

Giọng nói của Tào Bình hết sức nghiêm khắc, cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn tôn tử thiếu suy nghĩ.

“Ngươi cũng biết con Thiên vương Đạo Tề gần gũi với Uẩn nương, chuyện này đã được mấy tháng, làm sao ngươi có thể tùy ý thu xếp cho người ngoài chen chân tiến vào?”

Tào Tính sợ hãi liên tục dập đầu, “Tôn nhi biết sai, tôn nhi biết sai!”

Thái độ của tôn nhi làm cho sắc mặt Tào Bình thoáng hòa hoãn một chút, lại hỏi: “Lý Duyên Khánh biết bao nhiêu?”

“Hắn hoàn toàn không biết, hắn còn tưởng rằng Uẩn nương mới chừng mười tuổi.”

Tào Bình ngẩn ra, “Ngươi nói cho hắn như vậy?”

“Tôn nhi sợ hắn không chịu viết câu đối, cho nên vốn không có nói thật mà chỉ nói cho hắn Uẩn nương tám tuổi đã ở thư phòng viết câu đối, hai ba năm mà vẫn chưa được ưng ý, cho nên hắn nghĩ Uẩn nương nhiều nhất chừng mười tuổi. Chắc hắn chỉ muốn cổ vũ tiểu nương thích đọc sách một chút, không có ý tứ gì khác?”

Tào Bình ở trong phòng đi qua đi lại, một hồi lâu mới nói: “Ngươi có biết ta vừa rồi gọi tam thúc của ngươi tới làm cái gì không?”

“Tôn nhi không biết!”

“Ta bảo hắn tạm dừng gần gũi Vương gia, chờ về sau hãy nói.”

Tào Tính bỗng nhiên hiểu ra, “Không lẽ tổ phụ cũng muốn…”

“Nói thừa! Khoa cử Thám Hoa Lang, làm ta có khả năng không động tâm? Ngươi cho là ở năm trước khi yết bảng khoa cử, ta tự thân đến đó là vì cái gì?”

Tào Tính hoàn toàn ngơ ngác, tổ phụ mắng mình một hồi, nhưng lại không phải là chuyện như vậy? Thế này là thế nào?

Tào Bình liếc mắt nhìn gã, thấy gã vẫn không hiểu chuyện, liền oán hận nói: “Xú tiểu tử ngươi còn chưa hiểu sao. Chuyện Lý Duyên Khánh chưa có thê thất quan trọng như vậy, vì sao ngươi không bẩm báo cho ta trước? Một tiến sĩ quan viên trẻ tuổi chính lục phẩm, chưa có thê thất, ngươi có biết sau khi tin tức này truyền ra, Biện Kinh sẽ có bao nhiêu người muốn tranh đoạt hắn không?”

Tào Tính hoàn toàn ngây dại, thì ra …thì ra hoàn toàn giống với suy nghĩ của mình!

“Ta muốn hỏi ngươi, ngươi xác định Lý Duyên Khánh chưa có thê thất, hay là chưa có đính hôn?”

“Tôn nhi chỉ biết là trong nhà hắn có một tiểu thiếp, quả thật chưa có thê thất, nhưng có đính hôn hay không con không rõ ràng cho lắm.”

Tào Bình gật gật đầu, thường là cưới vợ trước, sau mới nạp thiếp, nạp thiếp trước giống như Lý Duyên Khánh cũng là hiếm thấy, nhắm chừng nàng kia hoặc là xuất thân không tốt lắm, hoặc trước đó là nha hoàn.

Tào Bình cũng mặc kệ chuyện này. Lão chỉ quan tâm xem Lý Duyên Khánh có đính hôn hay chưa? Thám Hoa Lang điều kiện tốt giống như Lý Duyên Khánh năm trước lại có thể chưa bị người đoạt đi, thực ra ngoài dự kiến của lão.

Lão liền nói với tôn tử: “Ngươi hỏi chuyện này rõ ràng cho ta. Không cần phải hỏi bản thân hắn, hỏi người nhà hắn cũng có thể biết. Ngươi cố kết giao với hắn cho tốt, tốt nhất trở thành bạn thân, hiểu chưa?”

“Tôn nhi hiểu.”

Tào Bình từ trên tường lấy xuống một thanh kiếm, đưa cho tôn tử, ” ngươi đưa thanh Thất tinh kiếm này cho hắn, nói chuyện ta đã hứa, tuyệt sẽ không đổi ý.”

Tào Tính không hiểu tổ phụ nói lời này là có ý gì, gã ngơ ngác tiếp nhận kiếm đứng dậy cáo lui.

“Chờ một chút.”

Tào Bình lại lấy kiếm về. Tặng kiếm như vậy quá đường đột, không ổn nên lão lại treo kiếm lên trên tường. Tào Tính nhìn tổ phụ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

lúc này Tào Bình mới xoay người dặn dò tôn tử: ” hôm nay ngươi phải luôn đi theo hắn, nếu có người ngỏ ý với hắn, ngươi thay hắn từ chối khéo!”

“Tôn nhi rõ ràng.”

Tào Tính như trút được gánh nặng, cuống quít cáo từ mà đi. Tào Bình khoanh tay đi đến trước cửa sổ cúi đầu thở dài. Làm gia chủ, lão gánh trên vai trách nhiệm trọng đại, mấy năm này quan vận Tào gia không thuận, mặc dù có vài đệ tử cùng con rể làm quan, nhưng đều ở châu huyện, bên trong quan văn triều đình lại không có một người nào của Tào gia. Xét với Cao gia, Phan gia, Tào gia đã tụt hậu.

Tào Bình nghĩ đến năm trước mình tự thân xuất mã đi bắt rể, cuối cùng lại không thu hoạch được gì còn Cao Thâm lại bắt được một con rể tiến sĩ.

Nhưng Tào Bình không ngờ được, năm trước Lý Duyên Khánh được công nhận là tam đại kim quy tế lại có thể chưa bị người bắt đi, vừa mới thăng làm Thị Ngự Sử đã xuất hiện ở trong phủ mình, lại còn viết một bức câu đối cho cháu gái mình. Không lẽ đây là ý trời?

Nghĩ tới câu đối, trong lòng Tào Bình nhất thời sinh ra một ý nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment