Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 561 - Chương 450: Tào Phủ Gia Yến (6)

Chương 450: Tào phủ gia yến (6) Chương 450: Tào phủ gia yến (6)Chương 450: Tào phủ gia yến (6)

Tào Bình đi tới nhà con trai thứ ba Tào Tuyển. Tào Tuyển sinh một nam hai nữ, con trai ở trong cung làm thị vệ, hai con gái còn nhỏ, trưởng nữ Tào Uẩn mười sáu tuổi, tiểu nữ nhi Tào Kiều Kiều mới bảy tuổi.

Tào Bình đi đến thẳng trước lầu cháu gái Tào Uẩn.cũng không phải lần đầu tiên lão đến cái lầu này của cháu gái, nhưng mỗi lần tiến đến là một nguyên nhân, muốn xem một chút tàng thư của nàng lại gia tăng bao nhiêu? Liệu có thể sắp vượt qua mình.

Đứa cháu gái này của lão rất khác biệt, yêu sách như mạng. Từ lúc một tuổi khi chọn đồ vật đoán tương lai đã biểu hiện, những đứa con gái khác chọn đồ vật đoán tương lai là do trang sức sáng lấp lánh hấp dẫn, hoặc là thích son phấn thơm ngào ngạt, nhưng nó chẳng hề do dự cầm lên một quyển sách, giữ khư khư trong tay tay, ngủ cũng ôm vào trong ngực, để lại cho Tào Bình ấn tượng khắc sâu.

Sau khi lớn lên tiểu nương quả nhiên biến thành một con mọt sách nhỏ, ra ngoài là tới hiệu sách, nàng không có một món trang sức, cũng không có một hộp son nào, toàn bộ tiền của nàng đều dùng mua sách, cho nên ở trong phủ có được một danh hiệu “tiểu thư nương”.

Bất quá tiểu thư nương này cũng là cô nương đẹp nhất trong mấy chục năm của Tào gia, khí chất dịu dàng đằm thắm, nhan sắc tuyệt trần, khiến nàng trở thành viên bảo thạch lấp lánh nhất của Tào gia. Bắt đầu từ khi nàng bảy tám tuổi, đã không ngừng có thế gia hy vọng được hỏi cưới, nhưng đều bị Tào Bình từ chối.

Tuy Tào Bình cũng rất yêu thương cháu gái này, nhưng khi đề cập đến hôn nhân đại sự của nàng, lão vân không thể tránh né phải suy xét vấn đề từ góc độ gia chủ, lão hy vọng cháu gái có thể gả cho một người thực sự giúp đỡ được Tào gia.

Tào Bình ở dưới lầu vừa lúc gặp cháu gái nhỏ Tào Kiều Kiều, đây cũng là một cháu gái lão thích nhất, tươi tắn rực rỡ, hoạt bát đáng yêu.

Lão thấy cháu gái nhỏ đang ngồi xổm ở bên cạnh bụi hoa mà tìm kiếm, liền cười hỏi: “Kiều Kiều đang tìm cái gì đó?”

“Tiểu hoa miêu của cháu chạy đâu không thấy, tổ phụ mau giúp cháu tìm đi.”

“Hôm nay tổ phụ không có thời gian, a tỷ của con đâu?”

“Đại thư nương, tổ phụ đến gặp chị kìa!” Tào Kiều Kiều nhướng cổ mà hô.

Lúc này, Tào Kiều Kiều bỗng nhiên thấy bóng của con mèo nhỏ, chạy ra bên ngoài viện, nàng vội vàng đuổi theo, “Tiểu hoa miêu đứng lại cho ta, bắt được sẽ đánh cái mông của ngươi!”

Không bao lâu, hai tỷ muội Tào Uẩn cùng Tào Vân đã từ trong lầu chạy ra, hai người vội vàng thi lễ, “Tôn nữ xin thỉnh an tổ phụ!”

“Ha ha! Ta chỉ đi ngang qua nơi này, thuận tiện xem xem tiểu thư nương của chúng ta có thu được gì hài lòng trong văn thị năm nay hay không.”

“Có được, còn là hai phần! Quả thực yêu thích giữ mãi không chịu bỏ ra.” Bên cạnh Tào Vân nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói ra.

Tào Uẩn đỏ mặt, lại không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, xem như thừa nhận lời nói của Tào Vân.

“Ồ! Lại có thể thu được hai bài, có thể cho tổ phụ xem một cái hay không? Không biết câu đối như thế nào mà được tiểu thư nương của chúng ta nhìn trúng.” Tào Bình cũng có chút tò mò, muốn xem câu đối mà Lý Duyên Khánh viết như thế nào?

“Xin tổ phụ vào phòng xem!”

Thư phòng của Tào Uẩn ngay ở lầu một, lầu hai là phòng ngủ của nàng. Mẫu thân không cho phép nàng để sách ở lầu hai, nàng liền đem toàn bộ lầu một đều biến thành phòng chứa sách. Tại đại đường lầu một đặt đầy những giá sách thật dài, mặt trên xếp đầy các loại sách, bốn phía tường cũng gắn giá, mặt trên cũng đều là sách. Có sách là nàng mua, nhưng phần lớn đều là bạn bè của nàng biết nàng mê sách, nên đem tới cho nàng các loại sách, dù sao trong tay nàng không có bao nhiêu tiền, nên cũng không mua được nhiều sách như vậy.

Ở bên cửa sổ đặt một cái bàn lớn, xung quanh bàn là những tờ đối Văn thị năm nay, câu đối không vừa ý đều vứt lung tung, nhưng trên bàn có đặt hai tờ giấy. Do câu đối đáp đề đương nhiên kh] ông có khả năng viết ở trên giấy đỏ thật dài, mà là viết ở trên hai tờ giấy trắng dài một thước rộng nửa thước, trên mỗi tờ giấy đều viết một đôi câu đối.

Phong thanh vũ thanh độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ.

Quốc sự gia sự thiên hạ sự, sự sự quan tâm.

Tào Bình gật gật đầu, nhưng không có đánh giá, lại xem tiếp đôi câu đối thứ hai.

Độc thư thủ chính, độc dịch thủ biến, độc tao thủ u, độc trang thủ đạt, độc hán văn thủ kiên, tối hữu vị quyển trung tuế nguyệt;

Dữ cúc đồng dã, dữ mai đồng sơ, dữ liên đồng khiết, dữ lan đồng phương, dữ hải đường đồng vận, định tự xưng hoa lý thần tiên.

Viết tên bên dưới đều là Tương Châu Lý Duyên Khánh.

“Cùng bút tích một người?” Tào Uẩn ra vẻ kinh ngạc nói.

Tào Uẩn lại đỏ mặt, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay chất lượng câu đối quả thật so với năm trước cao một chút, không biết không biết…”

Tào Vân đứng bên cạnh nói luôn: “Uẩn nương muốn hỏi tổ phụ, Lý Duyên Khánh này là ai?”

lúc này cả hai tai của Tào Uẩn đều đỏ lên, trong lòng nàng thầm bực, lặng lẽ nhéo Tào Vân một cái.

” tổ phụ cũng có quen Lý Duyên Khánh này, nhưng để cho tổ phụ xem cái đã. Trước tiên Uẩn nương nói thử xem, hai đôi câu đối này hay ở nơi nào?”

Tào Uẩn nghĩ nghĩ nói: “Thư pháp có Tô Hoàng mạnh mẽ, nhưng vẫn có sự mềm mại, giữa những hàng chữ như biết nói, tạo thành phong cách riêng. Có thể nói tác phẩm đại gia, chỉ dựa vào thư pháp đã không người có thể so. Về phần câu đối, vô cùng tinh tế, tài học hơn người. Nhưng cái này vẫn chưa phải là chính, càng quan trọng hơn là có thể từ trong bình thản thấy được trong lòng có gì, có thể thấy được người này có chí lớn, là một tài năng lớn hiếm có, cháu gái không biết hắn đến tột cùng là đệ tử nhà ai? Họ Lý, tựa như không có ấn tượng.”

Tào Bình mỉm cười, “Đánh giá rất tốt, nhưng hắn không phải đệ tử công huân thế gia chúng ta, hôm nay tổ phụ mời riêng hắn tới tham gia yến hội. Trong cuộc thi năm trước, hắn đỗ Thám Hoa.”

“A! Thì ra là tác phẩm của Thám Hoa.”

Tỷ muội Tào thị đồng thời thốt lên kinh ngạc. Tào Uẩn trong lòng cảm khái, khó trách thư pháp cùng câu đối đều tốt như vậy, thì ra là xuất từ tay Thám Hoa. Nàng do dự một chút, lại nhịn không được nói: “Tổ phụ có thể mời vị Lý lão tiên sinh này viết cho cháu gái hai đôi câu đối đầy đủ hay không, cháu gái muốn đem nó dán lên vách, để ở trong thư phòng.”

“Lý lão tiên sinh?” Tào Bình nhìn cháu gái, cuối cùng lão nhịn không được, cất tiếng cười to lên.

Tào Uẩn nghe lão cười mà lúng túng, “Không lẽ cháu gái nói sai rồi sao?”

“Nếu vị Lý Thám Hoa này biết cháu gọi hắn là Lý lão tiên sinh, khẳng định hắn sẽ cười to ba tiếng, sau đó lại hộc máu mà chết.”

“A! Không lẽ còn trẻ?”

“So với Tam ca các cháu, hắn còn nhỏ hơn một tuổi, cháu nói hắn già hay không già?”

Tào Uẩn lập tức ngây dại, bên cạnh Tào Vân đã cười đến cong thắt lưng, ôm bụng ngồi ở trên đất, thiếu điều thở không lên nổi.

“Lý lão tiên sinh, cháu… cháu cười đã muốn chết!”

Tào Bình gặp cháu gái xấu hổ chỉ muốn tìm kẽ nứt mà chui vào, liền nhịn cười nói: “Tốt rồi, đừng cười, không trách người không biết. Uẩn nương không để ý đến chuyện bên ngoài, không biết Lý Thám Hoa cũng thực bình thường. Nhưng Vân Nương, cháu hẳn là biết chứ!”

Vân Nương không dám tiếp tục cười, vội vàng đứng lên, đầu lắc như trống bỏi, “Cháu chỉ nghe nói qua Lý Thám Hoa, cũng không biết tuổi, lại càng không biết hắn gọi là Lý Duyên Khánh.”

“Nói chuyện chính đi! Uẩn nương muốn nguyên bộ câu đối, ta có thể tìm cơ hội đề cập một chút, bất quá dựa theo quy tắc, nếu hắn đã đáp đề, Uẩn nương hẳn là có tạ lễ chứ!”

Tào Uẩn vội vàng nói: “Đương nhiên là có tạ lễ, Uẩn nương vẽ một bức sơn thủy, chính là chuẩn bị dùng để làm tạ lễ.”

“Người ta đưa cháu hai bộ câu đối, cháu chỉ đưa như vậy là không thể được. Không bằng thêm một quyển sách nữa, viết lên tên của cháu, viết “Tiểu muội Tào Uẩn đáp lễ Duyên Khánh huynh tặng liên chi nghị”, hắn là bằng hữu Tam ca cháu, cháu gọi hắn một tiếng huynh trưởng không có vấn đề.”

Uẩn nương hơi do dự, nàng cũng chưa từng đem sách của mình tặng cho người khác, mà viết như vậy có vẻ buồn nôn, nhưng mệnh lệnh tổ phụ nàng lại không dám cãi lời. Do dự một lúc lâu, nàng đành phải đồng ý.

“Vậy được rồi! Cháu sẽ tặng hắn một quyển sách.”

Đã sắp đến hoàng hôn, Lý Duyên Khánh trở lại trong đình, ở trên yến hội đã có nhiều người ngôi. Lúc này còn chưa tới lúc chính thức khai yến, mọi người đều tập trung ở phía đông nói chuyện phiếm, chỗ Lý Duyên Khánh cũng có mấy người ngồi.

“Thật xin lỗi, đã ngồi vị trí của người!” Một trung niên nam tử vội vàng đứng dậy đem nhượng vị trí cho Lý Duyên Khánh.

“Ngươi tiếp tục ngồi đi, ta đi nơi khác một chút.”

ngồi Bên cạnh những người không quen biết, hắn cũng không có hứng thú. Hắn mới vừa đi đến trước một bàn khác, liền nghe thấy có người chào hỏi hắn.

“Ngươi chính là Lý Thám Hoa!”

Lý Duyên Khánh dừng bước chân, chỉ thấy bàn bên cạnh đang ngồi một đôi vợ chồng trung niên, hai người mỉm cười nhìn hắn.

Lý Duyên Khánh vội vàng ôm quyền hành một lễ, “Duyên Khánh ra mắt hai vị trưởng bối.”

“Có thể ngồi một lát hay không?” nam tử Trung niên nhiệt tình mời Lý Duyên Khánh ngồi xuống ở đối diện.

Bất đắc dĩ, Lý Duyên Khánh đành phải ngồi xuống, trung niên nam tử cười nói: “Tại hạ Vương Đạo Tề, vị này là chuyết kinh.”

Lý Duyên Khánh thầm cả kinh, thì ra là Thị vệ thân quân bộ quân ti Đô Chỉ Huy Sứ Vương Đạo Tề, hắn vội vàng lại hành một lễ, “Duyên Khánh thất lễ!”

Trong ba nha cấm quân, Xu Mật Viện cùng Binh bộ là nắm giữ ba cơ cấu lớncủa quân đội Đại Tống, trong đó ba nha là chỉ Điện tiền ti, Thị vệ mã quân ti cùng Thị vệ bộ quân ti. Đô Chỉ Huy Sứ của ba nha phân biệt là Cao Cầu, Hướng Tông Hồi cùng Vương Đạo Tề. Hướng Tông Hồi là em Hướng Thái Hậu, Vương Đạo Tề là hậu nhân danh tướng Vương Ngạn Thăng khai quốc Bắc Tống, nhưng bởi vì phó tướng của Hướng Tông Hồi cùng Vương Đạo Tề đều là tâm phúc Cao Cầu, trên thực tế ba nha là nằm trong tay Cao Cầu.

tuy quyền lực Vương Đạo Tề bị hạn chế nhiều, nhưng địa vị của hắn ở trong cấm quân vẫn rất cao, ba vạn quân đội mà Chủng Sư Đạo suất lĩnh đi thảo phạt loạn phỉ Lương Sơn được điều ra từ trong Bộ binh ti Vương Đạo Tề.

Nguyên nhân Lý Duyên Khánh đối với hắn có vẻ kính trọng chính là như thế. căn bản Cao Cầu cùng Hướng Tông Hồi sẽ không chịu điều binh phối hợp Chủng Sư Đạo tiễu phỉ, chỉ có Vương Đạo Tề hưởng ứng lệnh điều binh của Cao Thâm, bất chấp những lời dèm pha, xuất ra ba vạn quân tinh nhuệ, đáng tiếc cánh quân này cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Đồng Quán.

Vương Đạo Tề hơi hơi thở dài nói: “Khuyển tử Vương Tuấn cũng cùng tuổi với ngươi, nhưng lại không bằng ngươi, làm ta tâm sinh cảm khái.”

Phu nhân bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Lão gia, thật ra Tuấn nhi cũng không tệ mà.”

Lúc này, một người trẻ tuổi dáng người khôi ngô bước nhanh tới, “Phụ thân, mẫu thân, con đã trở lại.”

Vương Đạo Tề giới thiệu cho Lý Duyên Khánh: “Nó chính là khuyển tử Vương Tuấn!”

Bình Luận (0)
Comment