Chương 46: Khách không mời mà đến.
Chương 46: Khách không mời mà đến.Chương 46: Khách không mời mà đến.
Lý Diên Khánh một hơi chạy hai mươi dặm về hướng nam, phía nam là một trấn nhỏ khác, gọi là Trương Gia Tập, lại gọi trấn Trương Tập, hai mươi gia đình, quy mô nhỏ hơn trấn Lộc Sơn nhiều, chỉ có một khách sạn cũ nát, chung quanh cũng là rừng cây và bãi cỏ lớn.
Hôm nay chỉ có một mình Lý Diên Khánh chạy, khó tránh khỏi không quen, hắn vừa chạy vừa nhìn đông ngó tây, lúc này khoảng năm giờ mùa đông, trời còn chưa sáng, ngôi sao sáng chói trên bầu trời, phủ một lớp màu bạc mông lung trên mặt đất.
Trên quan đạo đã có mấy người thưa thớt đi đường, vẫn ít hơn rất nhiều so với bình thường, dù sao hôm nay là mùng một đầu năm.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên thấy được một cây bổng treo hồ lô rượu bên cạnh một đám cỏ ven đường, bước chân của hắn chần chờ một chút, chậm rãi đi lại, sau đó nhìn thấy một người ở trên đồng cỏ, đúng là hán tử ngày hôm qua, gã ngủ lại chỗ này, bao nhỏ gối dưới đầu, mũ Phạm Dương che trên mặt.
Không phải trên người hán tử kia không có tiền, đi thêm một dặm về hướng nam là có thể tới trấn Trương Tập tìm chỗ ngủ trọ, nhưng người này thà ngủ nơi dã ngoại.
Lý Diên Khánh thấy chân gã bỗng nhúc nhích, liền không dám nghĩ nhiều, nhanh chân chạy tới hướng bắc.
Hôm nay đương nhiên không cần đi học, nhưng lúc giờ Mão, cũng chính là sáu giờ sáng, gia tộc Lý thị bắt đầu giỗ tổ, phụ thân liên tục dặn hắn không được đến trễ. Lý Diên Khánh nhìn bầu trời một chút, trong lòng đánh giá, lúc này cách giờ mão không đến một khắc đồng hồ, hắn không kịp về thôn, trực tiếp chạy tới trấn Lộc Sơn.
Từ đường mới sửa xong lớn hơn ban đầu không ít, nhưng bố cục không thay đổi, kiến trúc giống như đúc lúc trước, chủ yếu là sân viện lớn hơn.
Lúc này bên ngoài từ đường đã có mấy trăm tộc nhân Lý thị đông nghịt. Tộc nhân bốn phòng Lộc Sơn, Tiềm Sơn, Văn Thôn và Tùng Hà đều chạy tới từ đường. Tộc nhân trong huyện cũng chạy đến, thậm chí còn một số tộc nhân từ nơi khác trở về gấp.
Gia tộc Lý thị nhân khẩu thịnh vượng, hơn trăm năm ngắn ngủi liền từ bốn nam đinh sinh sôi đến hơn ba trăm ngươi. Đây cũng là một hình ảnh thu nhỏ của xã hội Đại Tống yên ổn, kinh tế phát đạt. Gần một nửa thôn trong xã Hiếu Hòa cũng đều từng bước xuất hiện trong gần năm mươi năm trở lại đây.
Tế tổ còn chưa bắt đầu, các tộc nhân tốp năm tốp ba tập trung nói chuyện phiếm, chỉ có hơn mười tộc nhân chuẩn bị tế tổ cực kỳ bận rộn, ra vào như nước chảy.
Lúc này, Lý Diên Khánh thấy được phụ thân Lý Đại Khí, gã đang ngồi ở cửa ra vào phụ trách đăng ký, bị mười mấy tộc nhân vây quanh. Mặc dù phụ thân nhìn qua hơi mệt mỏi, nhưng mặt đỏ lên, cực kỳ hào hứng. Điều này cũng khó trách, gã đã bị gia tộc bỏ qua nhiều năm, năm nay rốt cuộc nhận được coi trọng, trong lòng gã đương nhiên cực kỳ thoải mái.
Lý Đại Khí cũng nhìn thấy con trai, gã dùng bút chỉ sân viện, để Lý Diên Khánh tiến vào trong sân chơi. Gã thực sự quá bận rộn, thời gian chào hỏi cũng không có.
Lý Diên Khánh đi vào trong sân viện, trong sân treo đầy đèn lồng, sáng như ban ngày, so với bên ngoài chật ních tộc nhân, chỉ thấy một nam tử khoảng hơn ba mươi đang ngồi dưới cây hòe già, bị một đám thiếu niên và người trẻ tuổi vây quanh.
- Các ngươi không biết, kinh thành khắp nơi là tiền, mười quan tiền với chúng ta là hai ba năm có thể để dành được, nhưng đối với người kinh thành mà nói, chỉ là tiền một bữa cơm.
Người chung quanh kinh ngạc hô nhiều tiếng, trong mắt mọi người đều lộ vẻ hâm mộ. Lý Diên Khánh biết người này là ai, là một tộc nhân thôn Tiềm Sơn, gọi là Lý Đông Đông. Nghe Tứ thúc Lý Đại Quang nói, dường như mở quán trà ở kinh thành, là người có quan hệ không tệ lắm trong tông tộc Lý thị, gã cũng mới từ kinh thành trở về tế tổ.
Lý Diên Khánh cũng tò mò chen vào trong đám thiếu niên, nghe một chút kiến thức kinh thành.
- Đến tiết thanh minh, bí đổ vừa mới ra chợ, một đôi bí đỏ tươi mới, chỗ chúng ta bán bao nhiêu tiền?
- Nhiều nhất mười văn tiền!
Một thiếu niên tiếp lời.
- Nhưng các ngươi có biết ở kinh thành bán được bao nhiêu tiền không, một đôi bí đỏ tươi mới vừa bán ra chợ sẽ bán được ba mươi lạng bạc.
Người chung quanh lại xôn xao, Lý Phong kích động khua tay nói:
- Vậy chúng ta mau vận chuyển bí đỏ qua bán, chẳng phải có thể phát tài lớn!
Lý Diên Khánh nhịn không được cười lạnh một tiếng nói:
- Hai ba ngày sau mười văn tiền cũng không đáng.
Lý Phong nhận ra Lý Diên Khánh, mặt đỏ lên, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy hắn.
Lý Đông Đông cười nói:
- Tiểu ca này nói đúng, người ở kinh thành đều thích mặt mũi, bí đỏ ba mươi lạng bạc cũng không có mấy nhà mua được, có nhà đại hộ sau khi mua cũng không ăn, mà dùng sợi dây đỏ treo trước cổng chính, biểu thị nhà họ có tiền, mua được bí đỏ tươi, qua mấy ngày bí đỏ đưa ra thị trường như biển nước, một đôi cũng chỉ sáu bảy văn.
Lúc này, Lý Văn Quý xanh mặt đi ra từ chính đường rống to:
- Canh giờ sắp tới rồi, bắt đầu xếp hàng đi!
Hai ba trăm người đương nhiên không có khả năng toàn bộ tiến vào chính đường bái tế, chỉ có số ít tộc nhân lớn tuổi mới có thể tiến vào tế đường bái tế, những người khác bái tế trong sân, thậm chí trẻ con mười hai tuổi trở xuống ngay cả sân cũng không vào được, chỉ có thể đứng ngoài viện.
Trong sân hỗn loạn, mọi người tìm kiếm đội ngũ các phòng. Lý Diên Khánh lại chuẩn bị chuồn đi, trẻ con mười hai tuổi trở xuống không thể vào sân, hắn đương nhiên cũng phải ra ngoài.
Lúc này có người vỗ vai của hắn, Lý Diên Khánh quay đầu lại, là Lý Đông Đông vừa rồi. Lý Diên Khánh vội vàng khom người hành lễ, Lý Đông Đông cười tủm tỉm nói:
- Ta phải cảm ơn câu đối xuân của Khánh ca nhi, viết rất hay! Ngay cả kinh thành cũng không có câu đối xuân tốt như vậy, đáng tiếc ta biết quá muộn, nếu không năm nay có thể kiếm một số tiền nhỏ.
Lý Diên Khánh hiểu được ý gã, liền cười nói:
- Năm nay ta đại khái viết bảy tám chục bức! Chép lại số này, sang năm không phải có thể kiếm tiền sao?
Đôi mắt Lý Đông Đông cười híp lại, đây là ý kiến hay, đầu óc của thằng nhóc này còn linh hoạt hơn gã, cũng rất biết làm ăn.
Gã suy nghĩ liền nói:
- Tháng giêng đầu năm, trong nhà ta sẽ bày mấy bàn rượu, đến lúc đó Khánh ca nhi cũng tới đi! Ta mời ngươi ngồi chủ bàn.
- Ta sao có thể ngồi chủ bàn?
- Trước không quan tâm vị trí, ngươi cứ đến là được!
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút, vừa vặn bắt quan hệ với vị Đông thúc này, liền cười đáp ứng.
Lúc này, Lý Văn Hữu chen tới:
- Khánh nhi, sao ngươi lại ở chỗ này, ta tìm ngươi khắp nơi.
Lý Đông Đông vội vàng hành lễ với Tộc trưởng. Lý Văn Hữu lại không để ý tới gã, kéo Lý Diên Khánh qua một bên:
- Chờ một lát ngươi cũng tiến vào chủ đường bái tế, nếu như Đô Bảo Chính có lời gì khó nói, ngươi cũng đừng để ý tới hắn là được, hết thảy ta làm chủ.
Lý Diên Khánh biết huynh đệ Tộc trưởng lại mâu thuẫn vì mình, liền nói:
- Tộc trưởng quên lời ta nói rồi, chuyện Đại tổ ngàn vạn lần không thể rêu rao, bí mật trong tộc khó giữ nếu nhiều người biết, một số lời đàm tiếu nếu truyền tới tai quan phủ, sẽ gây ra chuyện, ta vẫn ở bên ngoài đi! Cũng không làm hỏng quy củ gia tộc, cũng không cần lo lắng mọi người nghị luận.