Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 59 - Chương 46: Khách Không Mời Mà Đến. (2)

Chương 46: Khách không mời mà đến. (2) Chương 46: Khách không mời mà đến. (2)Chương 46: Khách không mời mà đến. (2)

Lý Diên Khánh nói rất có lý, Lý Văn Hữu nhất thời khó xử, y lo lắng Đại tổ không cao hứng.

Lý Diên Khánh liền lấy thẻ đồng hạng nhất Đồng Tử Hội cho y:

- Đặt nó lên bàn thờ, Đại tổ sẽ không trách tội Tộc trưởng.

Lý Văn Hữu vui mừng, vẫn là Lý Diên Khánh nghĩ chu đáo, y vội vàng nhận thẻ đồng nói:

- Theo ý ngươi, ngươi bái tế trong viện, đừng ra ngoài.

- Tộc trưởng đi làm việc đi! Ta biết rồi.

Lý Văn Hữu dặn dò hai câu liền vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh quay người lại đi ra ngoài sân, trong sân bái tế vẫn phải dập đầu, hắn mới không muốn! Vẫn là bên ngoài càng thêm tự do.

Quan trọng hơn là, Lý Diên Khánh vội vã muốn về thôn, trên đường nhìn thấy hán tử kia khiến hắn không yên lòng, hắn nhất định phải chạy về nhắc nhở Hồ đại thúc một chút, hán tử kia không hề rời khỏi huyện Thang Âm.

Đương! Trong từ đường vang lên một tiếng chuông, giờ Mão đã đến, nghi thức tế tổ bắt đầu rồi. Lý Diên Khánh nhân cơ hội rời khỏi từ đường, nhanh chân chạy tới thôn Lý Văn.

Lý Diên Khánh một hơi chạy tới cửa thôn, lúc này màu trắng bạc xuất hiện trên trời đông, sắc trời đã tảng sáng. Vừa tới cửa thôn, đã thấy Hồ đại nương đỡ con dâu chậm rãi đi tới từng bước. Trương thẩm khóc ướt đẫm toàn thân, thân thể lại yếu ớt, đi mấy bước liền ngồi xuống nôn mửa.

Lý Diên Khánh giật mình trong lòng, vội vàng chạy tới hỏi:

- Đại nương, xảy ra chuyện gì vậy?

- Khánh nhi, Tiểu Thanh Nhi mất tích rồi.

Hồ đại nương lo lắng nói.

- A! Tại sao lại như vậy?

- Chúng ta tế tổ trong phòng, nàng chơi ngoài sân, chờ lúc chúng ta đi ra đã không thấy đâu, Hồ đại thúc của ngươi đã đi tìm rồi.

Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, chắc chắn là hán tử hôm qua bắt Thanh nhi đi. Hắn lập tức hối hận trong lòng, hẳn là về thôn trước nói cho Hồ đại thúc một tiếng, hắn nhất thời chủ quan, liền xảy ra chuyện.

Hắn nóng vội co chân chạy về hướng nam. Hồ đại nương gọi hắn lại:

- Khánh nhi, ngươi đi đâu?

- Người kia tới từ phía nam, Hồ đại thúc chắc chắn đuổi theo hướng nam, ta đi tìm người giúp Hồ đại thúc.

- Khánh nhi chờ một chút!

Hồ đại nương buông nàng dâu chạy tới, nàng dùng thân thể cản ánh mắt nàng dâu, thấy một thanh chủy thủ tinh xảo đưa cho Lý Diên Khánh:

- Cái này cho ngươi phòng thân, tự mình cẩn thận, không được thì chạy, người kia không đuổi kịp ngươi.

- Đại nương yên tâm đi! Ta sẽ không làm việc ngu ngốc.

Lý Diên Khánh nhận chủy thủ bỏ vào trong ngực, nhanh chân chạy đi. Lúc này, Đại Hắc cũng chạy tới từ trong thôn, điên cuồng đuổi theo bóng lưng chủ nhân.



Lý Diên Khánh cũng không tới trấn Trương Tập, hắn biết người kia bắt cóc Tiểu Thanh Nhi là vì ép Hồ đại thúc đi cùng gã, cũng không phải thực sự muốn mang Tiểu Thanh Nhi đi, cho nên hán tử kia sẽ đi không xa, chắc chắn ở gần đây.

- Đại Hắc, bên này!

Lý Diên Khánh chạy vài dặm, rời khỏi quan đạo xuôi theo đường nhỏ chạy về hướng nam. Phía nam cũng là một rừng cây lớn, nối liền thành một thể với rừng cây phía sau nhà hắn. Lý Diên Khánh nghĩ đến nếu hôm qua hán tử kia đi ra từ trong rừng cây, tám chín phần mười vẫn trốn trong rừng cây.

Trời còn chưa sáng rõ, trong rừng cây càng thêm lờ mờ, lá rụng khắp nơi trên mặt đất, đi phía trên vang lên tiếng sào sạt. Lý Diên Khánh đi hơn một trăm bước, hắn bỗng nhiên vung tay ngăn Đại Hắc dừng lại, dường như hắn nghe được tiếng gì?

Hắn nghiêng tai nghe trong chốc lát, thấy hướng đông nam mơ hồ truyền đến tiếng gầm giận dữ.

- Ở bên kia!

Lý Diên Khánh mang theo Đại Hắc nhanh chân chạy về hướng đông nam. Chạy chừng một dặm, Lý Diên Khánh chợt dừng bước, ôm chặt Đại Hắc, thở dài một tiếng. Hắn đã nhìn thấy, hai người đang đứng cách đó vài chục bước.

Một người nhìn trang phục hẳn là Hồ đại thúc, đang đứng đối mặt với hắn. Một người khác thì đưa lưng về phía hắn, đeo bao sau lưng, một tay cầm bổng, nhìn kỹ, một tay khác nâng cao cao, trong tay chính là Tiểu Thanh Nhi.

Phía dưới Tiểu Thanh Nhi là một khối đá lớn góc cạnh sắc bén. Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, nếu Hồ đại thúc không đáp ứng, Tiểu Thanh Nhi sẽ bị nện xuống dưới.

Lửa giận thiêu đốt trong lòng Lý Diên Khánh, hắn ấn đầu Đại Hắc, một người một chó lặng lẽ đi tới gần sau lưng hán tử.

- Ca ca, ta là có ý tốt, không quan tâm hiềm khích lúc trước mời ngươi tới phía nam hưởng thụ phú quý, ngươi đối đãi với ta thế nào? Ngươi để ta trở về bẩm báo Phương Giáo chủ thế nào?

- Ngươi bẩm báo thế nào là chuyện của ngươi, buông tiểu nương tử của ta xuống, chúng ta đường ai nấy đi, nếu không tiểu nương tử của ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng sống sót!

Hán tử áo đen cũng không phát giác có người tới gần phía sau gã, gã vẫn cao giọng nói:

- Loại người nợ máu thành đống giống như chúng ta, sống thêm một ngày cũng là kiếm lời rồi. Hỗ ca ca, năm đó cha con các ngươi ở Ngụy Châu uy phong bậc nào, ngươi mười sáu tuổi đã thống lĩnh hơn nghìn người, sau đó Phương Giáo chủ cũng nhìn ngươi với con mắt khác. Thế nhưng ngươi lại không lĩnh tình, mặc dù ngươi né tránh mười năm, nhưng ngươi cảm thấy mình có thể tránh được tới hết đời sao? Đi theo ta đi! Quan phủ sẽ sớm muộn tìm được ngươi.

Lời này cũng không khiến Hồ Thịnh có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tay trái của hán tử, dường như con gái đã ngất đi.

Nàng không động đậy, khiến gã càng căng thẳng.

Nhưng Lý Diên Khánh rốt cuộc biết được thân thế của Hồ đại thúc, hóa ra là khởi nghĩa Bảo Giáp Hà Bắc, khởi nghĩa Bảo Đinh mấy vạn người của Đàn Châu Ngụy Châu năm 1084, đứt quãng khoảng mười năm, mười sáu năm trước hoàn toàn bị trấn áp, đoán chừng phụ thân Hồ đại thúc là một trong các lãnh tụ, sau khi khởi nghĩa thất bại Hồ đại thúc chạy trốn tới Giang Nam tránh né vài năm, cho nên quen biết Phương Tịch, lại không hợp ý với Phương Tịch, cho nên mới tới huyện Thang Âm, trở thành hàng xóm của mình, một lần trốn là mười năm.

- Hỗ ca ca, nếu ngươi không trở về cùng ta, Phương Giáo chủ cũng sẽ không tha cho ta, ta cũng không thèm đếm xỉa, ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không đáp ứng, chúng ta liền đồng quy vu tận đi!

Ánh mắt hán tử hưng ác nhìn chằm chằm Hồ Thịnh, nâng cao Tiểu Thanh Nhi trong tay, cắn răng phun ra chữ thứ nhất:

- Một!

- Ta đáp ứng ngươi thì thế nào? Chẳng lẽ ta sẽ đi theo ngươi sao?

Hồ Thịnh phẫn nộ quát.

- Người nào không biết Hỗ đại vương lời hứa ngàn vàng, chuyện ngươi đáp ứng chưa từng đổi ý. Bớt nói nhảm, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?

- Hai!

Hán tử lại gầm thét lần nữa.

Đúng lúc này, Lý Diên Khánh xuất thủ, một đạo hàn quang bắn ra từ trong tay hắn. Đây là chủy thủ mà Hồ đại nương cho hắn, dài không quá sáu tấc, nặng tám lạng, hoàn toàn tương tự tên đồng bình thường. Lý Diên Khánh ném ra từ ngoài ba trượng, hán tử hoàn toàn không có phòng bị.

Phốc! Chủy thủ đâm xuyên qua cổ tay gã, đau đớn kịch liệt khiến hán tử kêu thảm một tiếng, Thanh Nhi rơi ra khỏi tay gã. Ngay lúc hán tử kêu thảm, Lý Diên Khánh hô to một tiếng:

- Đại Hắc, cắn hắn!

Hắn và Đại Hắc cùng xông lên, Đại Hắc gầm thét nhào về phía hán tử, khiến hán tử ngã nhào. Lý Diên Khánh động tác dũng mãnh, ôm lấy Tiểu Thanh Nhi trên mặt đất, chạy như điên vào sâu trong rừng.

Bình Luận (0)
Comment