Chương 472: Tam Ti hội thẩm.
Chương 472: Tam Ti hội thẩm.Chương 472: Tam Ti hội thẩm.
Bởi vì nghi phạm đều giam giữ tại Đại Lý Tự, vì thuận tiện dẫn nghi phạm, Tam Ti hội thẩm đều an bài cử hành trong Đại Lý Tự. Buổi sáng, vụ án ám sát Lâm Linh Tố kéo dài một năm lại được khai thẩm lần nữa.
Vụ án này chỉ có một tiêu điểm, ám sát Lâm Linh Tố rốt cuộc là ba tên binh sĩ tự tiện gây ra, hay là quan chỉ huy Phan Nhạc cố ý bày ra?
Đây cũng là điểm bất đồng của vụ án, bởi vì bất đồng này, bản án kéo dài một năm.
Nhưng sự quan trọng của bản án này, lại không phải bản thân vụ án, mà là phía sau vụ án này, là Lương Sư Thành và Vương Phủ ám đấu tranh đoạt Ngự Sử Đài, cũng là đấu tranh giữa Ngự Sử Đài do Vương Phủ khống chế cùng với Hình Bộ và Đại Lý Tự do Thái Kinh khống chế.
Vương Phủ và Lý Ngạn nhận được thắng lợi quan trọng trong đấu tranh vặn ngã Dư Thâm, trong hiệp hai tranh đấu tranh đoạt Ngự Sử Đài, Thái Kinh và Lương Sư Thành kết thành đồng minh, có thể ngăn cản khí thế hùng hổ dọa người của Vương Phủ và Lý Ngạn hay không, vụ án này cực kỳ quan trọng.
Nhân vật mấu chốt trong này, chính là quân cờ Lương Sư Thành bày ra trong Ngự Sử Đài để cướp lại quyền khống chế Ngự Sử Đài – Lý Diên Khánh.
Trong công đường nhỏ của Đại Lý Tự đã bố trí sẵn sàng, phía trên treo một tấm bảng hiệu, bên trên viết bốn chữ lớn ‘Tam Ti hội thẩm’. Bậc thang phía dưới bày ba chiếc bàn lớn tạo thành hình chữ ‘Phẩm’ (品). Chính giữa là vị trí của Ngự Sử Đài, đây cũng là lệ cũ, ngoài một số tình huống đặc biệt, gần như tất cả bản án Tam Ti hội thẩm đều do Ngự Sử Đài khởi xướng và chủ đạo.
Bên trái là Đại Lý Tự, bên phải là Hình Bộ, phía sau mỗi chủ quan thẩm án lại có ba tên phụ quan hiệp trợ. Sai dịch Đại Lý Tự mặc công phục hai màu đỏ đen, tay cầm côn thủy hỏa đứng đầy hai bên.
Lý Diên Khánh nhìn Hình Bộ Lang Trung Cố Dật Quần và Triệu Thù chung quanh, hai người đều biểu thị đã chuẩn bị kỹ càng. Lý Diên Khánh liền nói:
- Vậy thì bắt đầu đi! Trước tiên thẩm vấn Phan Nhạc.
Một quan viên Đại Lý Tự cao giọng hô:
- Tam Ti hội thẩm, gọi án phạm Phan Nhạc!
Ngay khi Tam Ti hội thẩm bắt đầu, trong Tri Chính Đường hoàng thành, Vương An Trung đã báo cáo tình hình Ngụ Sử Đường khai thẩm bản án Lâm Linh Tố với Vương Phủ. Tối qua cả đêm Vương An Trung đều không ngủ được, nguyên nhân khiến y không cách nào chìm vào giấc ngủ cũng không phải Lý Diên Khánh muốn khai thẩm vụ án Lâm Linh Tố, mà là buổi chiều hôm qua y nhận được một tin tức, Trương Bang Xương đã vạch tội với Thiên tử chuyện y tự tiện vận dụng Giám Sát Ngự Sử giám thị Dư Thâm và Thái Kinh.
Đây đương nhiên là sắp xếp khẩn cấp của Vương Phủ, vì lấy lòng Vương Phủ là y mạo hiểm sắp xếp chín tên Giám Sát Ngự Sử phụ trách giám thị phủ trạch của Dư Thâm và phủ trạch của Thái Kinh.
Làm Ngự Sử Trung Thừa, không phải Vương An Trung không có quyền lực điều động Ngự Sử, lúc gặp phải một số sự kiện quan trọng, y cũng sẽ triệu tập nhiều Giám Sát Ngự Sử tham dự. Ví dụ Các Châu cử hành thi giải, rất nhiều Giám Sát Ngự Sử được phái tới các nơi giám sát cuộc thi.
Chỉ là đối tượng giám thị của y lần này là Tướng Quốc vừa bị bãi nhiệm và Tướng Quốc lúc trước, giám thị quan viên cao cấp như vậy mà không được Thiên tử đồng ý lại tự tiện phái Giám Sát Ngự Sử, làm trái quy tắc nghiêm trọng, coi như là Thiên tử cũng không thể bao che.
Cho nên sau khi biết mình bị vạch tội, Vương An Trung gần như cả đêm không ngủ, lo nghĩ khó có thể bình an. Y đã không lo lắng được thêm vụ án Tam Ti hội thẩm cái gì, vụ án Tam Ti hội thẩm biến thành một cái cớ để ý cầu kiến khẩn cấp Vương Phủ.
Nghe xong Vương An Trung báo cáo, sắc mặt Vương Phủ trở nên cực kỳ âm trầm:
- Ý của ngươi là nói, nguyên nhân không cách nào ngăn cản vụ án này là vì ta, ta phê chuẩn vụ án này, cho nên ngươi không cách nào ngăn cản, trách nhiệm ở trên người Vương Phủ ta, là ý này sao?
- Ti chức tuyệt đối không có ý trốn tránh trách nhiệm, chỉ là thuật lại lời Lý Diên Khánh nói. Làm Ngự Sử Trung Thừa, ti chức quả thực không có quyền lực kêu dừng vụ án Tam Ti hội thẩm, điều này không chỉ liên quan tới Ngự Sử Đài, còn liên quan tới Hình Bộ và Đại Lý Tự, trừ khi là…
- Trừ khi là để tới kêu dừng lại, đúng không?
Vương Phủ cực kỳ bất mãn lườm Vương An Trung:
- Chẳng lẽ ta không biết sao, còn cần ngươi tới nhắc nhở sao?
Vương Phủ đương nhiên có thể kêu dừng bản án Tam Ti hội thẩm, nhưng như vậy cũng ngang với việc đưa điểm yếu tới cho Lương Sư Thành. Lương Sư Thành cáo trạng trước mặt quan gia, vậy y giải thích thế nào?
Một vụ án nhỏ lúc đầu biến thành chuyện lớn, tên khốn Lương Sư Thành kia sẽ buông tha y sao? Vương Phủ hiểu rõ trong lòng, vụ án này y tuyệt đối không thể ra mặt, nhất định phải để Vương An Trung xử lý thỏa đáng cho y.
Lúc này Vương An Trung cũng lo lắng tới cực điểm, giọng nói hơn run lên:
- Có thể buông vụ án Tam Ti hội thẩm trước hay không, ta cam đoan sẽ nghĩ biện pháp quấy nhiễu vụ án này. Ti chức nghe nói Trương Bang Xương đã vạch tội với Thiên tử chuyện Giám Sát Ngự Sử ngày đó, ti chức khẩn cầu Tướng công giải quyết chuyện này trước.
Vương Phủ cười:
- Ta cũng nghe nói chuyện này, vấn đề quả thực tương đối nghiêm trọng, tấu chương vạch tội đã dâng lên, trước mắt đang trong tay Lý công công. Vương Trung Thừa, giải quyết chuyện này cũng không khó, quan trọng phải nhìn thành ý của ngươi!
Vương An Trung bất đắc dĩ trong lòng, Vương Phủ muốn thấy thành ý gì, y rõ ràng hơn ai khác.
Thẩm án trong công đường nhỏ Đại Lý Tự đã kết thúc thẩm tra xử lý vào buổi sáng, buổi chiều sẽ thẩm vấn ba tên binh sĩ ám sát. Lý Diên Khánh cũng biết Vương Phủ sẽ không đứng nhìn quan sát bên ngoài, chắc chắn sẽ có động tác đánh chặn.
Trước đó vụ án này thẩm tra không dưới mười lần, hiện giờ thẩm án chỉ là một hình thức tất yếu, vậy tại sao không thể hoàn thành nó trong một ngày? Ba phía nhất trí đồng ý, họ vẫn nhất thiết phải kết thúc vụ án vào hôm này.
Họ chỉ nghỉ ngơi nửa canh giờ ngắn ngủi, lại bắt đầu tiếp tục thẩm vấn ba tên binh sĩ ám sát.
Ba tên binh sĩ ám sát Lâm Linh Tố vẫn bị giam giữ riêng, phòng ngừa họ thông đồng khẩu cung, nhưng hiệu quả cũng không quá lý tưởng, hiển nhiên ba tên binh sĩ đã sớm nhận được ám chỉ giống nhau.
Người bị nâng tới thượng đường đầu tiên chính là thủ lĩnh trong ba người ám sát, gọi là Trương Thuận, người phủ Khai Phong, dáng dấp khôi ngô, lúc xảy ra vụ ám sát là một Áp Quan. Gã mang theo gông nặng giải lên trên, lẫm liệt đứng trên công đường.
- Quỳ xuống!
Đại Lý Tự Chính Triệu Thù hô lên một tiếng, hai tên sai dịch dùng côn thủy hỏa đánh một kích vào đầu gối gã. Trương Thuận quỳ trên mặt đất, gã bỗng nhiên gầm lên một tiếng như dã thú nổi giận, hai tên sai dịch sợ hãi run lên.
Lý Diên Khánh liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói:
- Bỏ gông nặng cho hắn đi.
Triệu Thù nhỏ giọng nói:
- Ngự Sử không biết, người này cực kỳ tàn bạo, tính công kích cực mạnh, đã có hai ngục tốt bị hắn đả thương.
- Không có gì đáng ngại, nếu như hắn muốn chết thì sẽ không nắm chặt Phan Nhạc, mở gông xiềng cho hắn!
Triệu Thù bất đắc dĩ, đành phải nháy mắt với sai dịch. Hai tên sai dịch nơm nớp lo sợ mở gông xiềng cho Trương Thuận.
Trương Thuận cười ha ha, cũng không trực tiếp đả thương người giống như lo lắng của Triệu Thù, mà ngồi xuống đất, nhẹ nhàng xoa cổ tay và cổ chân, lạnh lùng nhìn Lý Diên Khánh.
- Tên cẩu quan ngươi thông minh hơn chúng, biết lão tử không muốn chết! Không sai, tại sao ta lại muốn chết, ngươi có cái rắm gì trực tiếp thả đi!
Lý Diên Khánh vỗ kinh đường mộc, nghiêm nghị nói:
- Trương Thuận, bản quan hỏi ngươi, đạo sĩ Lâm Linh Tố thi pháp đầu tường, có chỗ nào không ổn?
- Tên cẩu quan này muốn lừa gạt lão tử, nằm mơ đi! Lão tử sẽ nói cho ngươi biết, ta không biết đạo sĩ cái gì, Phan Nhạc bảo ta giết người thì ta giết người, cái gì khác đều không biết.
- Nhưng khẩu cung đầu tiên ngươi lại khai căm hận thuật yểm thắng. Mặt khác, lúc Lâm Linh Tố sửa chữa Thần TIêu Cung chiếm cứ hai ngàn mẫu đất, trong đó có ba mươi mẫu đất của nhà ngươi, ngươi hận hắn thấu xương, vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết hắn. Đây cũng là do miệng ngươi cung cấp, ta đã phái người xác minh, hoàn toàn là sự thật. Như vậy ta có thể nhận định ngươi có động cơ ám sát Lâm Linh Tố, phần khẩu cung thứ nhất hoàn toàn là sự thật!
- Nói bậy! Ta bị Phan Nhạc sai sử, lần đầu tiên bị nghiêm hình bức cung, viết lời trái lương tâm.
- Rầm!
Lý Diên Khánh lại vỗ kinh đường mộc:
- Dẫn Phan Nhạc!
Một lát, Phan Nhạc bị dẫn lên đại đường, quỳ xuống bên người Trương Thuận. Lý Diên Khánh nói:
- Phan Nhạc, Trương Thuận này luôn chắc chắn là ngươi sai hắn ám sát Lâm Linh Tố, ngươi nói thế nào?
- Nói hươu nói vượn, ta sai ngươi lúc nào?
Phan Nhạc căm tức nhìn gã.
Trương Thuận cười lạnh nói:
- Phan tướng quân quý nhân hay quên, là chính miệng ngươi nói cho ta Lâm Linh Tố muốn thi pháp trên tường thành, ngươi lại đáp ứng sau đó cho mỗi người chúng ta năm trăm lạng bạc ròng, ngươi còn nói ngày ra tay ngươi tới thành bắc tuần sát, để biểu hiện ngươi không ở hiện trường, những lời này chính miệng ngươi nói với ta, ngươi đã quên sao? Ta lại nhớ rõ ràng.
Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Trương Thuận, là chính miệng Phan Nhạc nói với ngươi?
- Đúng vậy! Ta viết rõ ràng trong đơn cung khai phía sau.
Lúc này ‘Phan Nhạc’ bỗng nhiên đứng dậy, khom người thi lễ với Lý Diên Khánh, liền lui qua một bên.
Trương Thuận lập tức ngạc nhiên:
- Điều này…
Lý Diên Khánh hừ một tiếng:
- Hắn không phải Phan Nhạc, chỉ là một Tòng Sự của Ngự Sử Đài, thật ra ngươi căn bản không biết Phan Nhạc!
Trương Thuận biết mình bị lừa rồi, mặt gã đỏ bừng cả lên. Gã bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nhào về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh giơ tay lên, nghiên mực bay ra như thiểm điện, trúng giữa đầu gối bên trái của Trương Thuận. Trương Thuân hô lớn một tiếng, ngã bịch xuống đất, không đứng lên nổi.
Mấy tên sai dịch tiến tới, trói hai tay gã ra sau lưng. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay:
- Quả nhiên rất đặc sắc!
Liền thấy ba người đi vào từ bên ngoài, lão giả cầm đầu chính là Thái Kinh, người theo sát sau lưng lão là Hình Bộ Thị Lang Lương Trung Đô, cũng là con rể Thái Kinh, một người khác là Đại Lý Tự Khanh Trịnh Trí.
Cố Dật Quần và Triệu Thù sợ hãi vội vàng đứng dậy hành lễ. Lý Diên Khánh cũng đứng dậy thi lễ:
- Lão Tướng Công, đã lâu không gặp rồi!
Thái Kinh đi tới cười tủm tỉm nói:
- Không hổ xuất thân Thám Hoa, lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề. Trương Thuận lại không biết Phan Nhạc, vụ án này liền thú vị rồi, không biết Lý Ngự Sử làm sao phát hiện lỗ thủng này?
- Trước đó lúc ti chức cẩn thận điều tra tình hình phòng ngự tường thành, phát hiện lúc ấy là năm doanh phụ trách thủ thành, trong đó quân phòng thủ hai doanh không phải thủ hạ của Phan Nhạc, Phan Nhạc chỉ là đang trực Chỉ Huy Sứ. Phan Nhạc lại được điều đến kinh thành vẻn vẹn hai tháng, ti chức liền hoài nghi ba tên binh sĩ ám sát cũng không nhận ra Phan Nhạc. Mặt khác, mấy lần trước đều tách ra thẩm vấn, Phan Nhạc chưa hề gặp mặt họ, cho nên hôm nay ti chức muốn thăm dò một chút.
- Chẳng lẽ Phan Nhạc cũng không hoài nghi điểm này?
Hình Bộ Thị Lang Lương Trung Đô bên cạnh hỏi.
Lý Diên Khánh gật đầu với Lương Trung Đô, cười nói:
- Từ đầu đến cuối Phan Nhạc đều không hoài nghi họ không phải thủ hạ của mình, vả lại họ cũng không được thẩm tra chung đường. Kỳ thật thủ hạ của Phan Nhạc có hơn một ngàn người, thời gian hắn nhận chức quá ngắn, hắn cũng không nhận ra phần lớn thủ hạ, coi như gặp mặt hắn cũng sẽ cho rằng ba người này là thủ hạ của mình.
Triệu Thù cũng nói:
- Lý Ngự Sử nói đúng, lúc trước Lưu Ngự Sử kiên quyết yêu cầu tách ra thẩm vấn, họ quả thực chưa từng gặp mặt!
Thái Kinh khen:
- Biết nhìn những thứ nhỏ bé, khó trách Chủng Sư Đạo lại thưởng thức ngươi như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân!
Đúng lúc này, một quan viên vội vàng hấp tấp chạy vào nói:
- Ngự Sử Đài Vương Trung Thừa tới rồi!
Thái Kinh cười lạnh một tiếng:
- Ta sao lại biết hôm nay hắn nhất định sẽ tới chứ?
Lão nháy mắt với Đại Lý Tự Khanh Trịnh Trí. Trịnh Trí lập tức ra lệnh:
- Cho mời Vương Trung Thừa!