Chương 473: Cân bằng mới.
Chương 473: Cân bằng mới.Chương 473: Cân bằng mới.
Không bao lâu, Vương An Trung bước nhanh vào công đường. Trịnh Trí cười ha ha nghênh đón:
- Vương Trung Thừa cũng tới xem thẩm án sao?
Vương An Trung nhìn thấy Trịnh Trí, không khỏi giật mình. Y lập tức nhìn thấy Hình Bộ Thị Lang Lương Trung Đô, vội vàng đáp lễ:
- Hóa ra hai vị huynh đài cũng tới rồi.
- Không có cách nào, phía trên tương đối chú ý vụ án này, không đến không được. Không phải sao, ngay cả Thái lão Tướng công cũng tới dự thính.
Vương An Trung hít một hơi lạnh, vừa quay đầu lại, liền thấy Thái Kinh đang đứng phía sau lưng mình không xa, như cười như không nhìn y. Vương An Trung run rẩy toàn thân, vội vàng tiến tới khom người hành lễ:
- Ti chức không biết lão Tướng công ở đây, xin lão Tướng công thứ lỗi cho sự vỗ lễ của ti chức!
Thái Kinh nắm giữ triều chính Đại Tống gần ba mươi năm, mặc dù lão chịu trách nhiệm rất lớn tới sự suy bại hủ hóa của Bắc Tống, nhưng không thể phủ nhận, lão vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn với triều đình, phần lớn quan lại đều cho mình là môn sinh của lão, đến mức lão mấy lần thôi Tướng, Thiên tử Triệu Cát lại không thể không mời lão trở về.
Mặc dù Vương An Trung là từ nhân nổi danh Đại Tống, nhưng bản thân y lại là một người không có căn cốt. Trước mặt Thái Kinh, ngoại trừ đáp dạ gọi thưa ra, y nào có chút dũng khí đối kháng.
Biện pháp giải quyết mà Vương An Trung nghĩ tới là tiến hành điều động nội bộ với Lý Diên Khánh, điều từ chức quyền thẩm vấn sang quản lý tạp vụ khác, tước đoạt quyền thẩm án của hắn, giao quyền thẩm án cho một Thị Ngự Sử khác. Như vậy vừa không cần thương gân động cốt, lại có thể giải quyết vấn đề. Y đến tìm Lý Diên Khánh, chính là muốn tuyên bố điều động này, để vụ án tạm dừng, thế nhưng y không nghĩ tới Thái Kinh lại ở nơi này.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cười:
- Đúng lúc nha! Thái Tướng công cũng ở đây sao?
Một người cười tủm tỉm đi vào, chính là quyền hoạn Lương Sư Thành. Vương An Trung cảm thấy đầu ông lên một tiếng, y lập tức hiểu được, vụ án này đã thành vụ án sắt rồi, mơ tưởng lật lại bản án.
Thái Kinh và Lương Sư Thành đều là loại người cáo già, họ vẫn không hề can thiệp vụ án này, chờ đến lúc mấu chốt nhất, họ liền xuất hiện. Vương An Trung cũng trốn không thoái được, nhất định phải ký tên tán thành kết án ngay tại chỗ.
Thái Kinh cười hỏi:
- Tại sao Lương công lại tới đây?
- Ta vừa vặn đi ngang qua Đại Lý Tự, nghe nói Thái Tướng công đang chờ thẩm án bên ngoài, liền tiến tới chào hỏi. Thế nào, vụ án đã thẩm tra xong chưa?
Thái Kinh cười ha ha nói:
- Thẩm tra xong rất ngoài dự liệu, thủ phạm vụ án ám sát luôn miệng nói là Chỉ Huy Sứ Phan Nhạc làm chủ, không ngờ hắn căn bản không nhận ra Phan Nhạc, bị Lý Ngự Sử thăm dò một chút liền lộ ngọn nguồn. Lần này có thể kết luận vụ án này không hề liên quan tới Phan Nhạc, kết luận của Vương Phủ trước đó hoàn toàn sai lầm.
Lương Sư Thành sửng sốt một chút, lão bỗng nhiên hiểu được, Ngự Sử Lưu Lâm lúc trước chắc chắn biết bí mật này, nhưng gã không báo cáo với lão, cũng không báo cáo với Vương Phủ, mà âm thầm giữ lại lỗ thủng này, sáng tạo điều kiện kết án cho Ngự Sử nhiệm kỳ sau.
Lương Sư Thành gật nhẹ đầu:
- Đã như vậy thì kết án đi!
Có Thái Kinh và Lương Sư Thành tự mình tọa trấn, vụ án Tam Ti hội thẩm kéo dài một năm này rốt cuộc kết án, chủ quan ba bộ môn phân biệt ký tên, chủ quan của Ngự Sử Đài, Hình Bộ và Đại Lý Tự cũng lập tức ký tên trên đơn kết án. Lúc này, Vương An Trung mang theo chút may mắn cuối cùng nói với Lương Sư Thành và Thái Kinh:
- Đại ấn Ngự Sử Đài không nằm trong tay ti chức, cần lấy về đóng dấu.
Lương Sư Thành cười lạnh, nâng một đại ấn trong tay:
- Không nhọc Vương Trung Thừa chạy về Ngự Sử Đài, ta đã mang tới thay ngươi rồi!
Vương An Trung hoàn toàn tuyệt vọng, dưới ánh mắt giám thị nghiêm khắc của Lương Sư Thành, y đành phải ký tên đóng dấu trên đơn kết án.
Sau khi Tam Ti hội thẩm kết án liền do Ngự Sử Đài trực tiếp báo cáo Thiên tử, không cần qua tay Tướng Quốc. Lương Sư Thành trực tiếp cầm đơn kết án đi, đây cũng là một trong các nguyên nhân lão tới Đại Lý Tự.
Lúc này Lương Sư Thành nói với Vương An Trung:
- Trương Bang Xương vạch tội ngươi tự tiện vận dụng Giám Sát Ngự Sử giám thị phủ trạch Dư Thâm và phủ trạch Thái lão Tướng công, sáng nay quan gia đã đưa đơn vạch tội này tới tay ta, yêu cầu ta điều tra rõ ràng tình hình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước mắt ta không trông thấy Ngự Sử Đài tiến hành nói rõ chuyện này, hôm nay ngươi hãy bù một phần văn bản Ngự Sử Đài nói rõ tình huống, ta cần biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vương An Trung lập tức tuyệt lộ phùng sinh, y lập tức nói:
- Hiện giờ ti chức trở về viết đơn nói rõ!
Lúc này, Thái Kinh ở bên cười ha ha:
- Chuyện này ta lại biết nguyên nhân, chủ yếu là sắp tới năm mới, gần đây có quan lại rất nhiều nơi chạy tới chúc tết lão phu. Vương Trung Thừa bởi vì có chức trách, cho nên muốn Giám Sát Ngự Sử tới khuyên can, đây là phạm vi chức quyền của hắn, cũng chưa nói tới tự tiện phái Ngự Sử giám thị đại thần.
Gừng càng già càng cay, Thái Kinh hời hợt liền tìm được một cái cớ tuyệt vời cho Vương An Trung, về phần giám thị Dư Thâm rất bình thường, giám thị quan viên bãi miễn rời kinh, đây vốn là chức trách của Ngự Sử Đài.
Vương An Trung rốt cuộc hiểu được Vương Phủ lừa gạt mình, rõ ràng đơn vạch tội đã dâng cho Thiên tử, còn lừa gạt mình nằm trong tay Lý Ngạn. Bởi vậy có thể thấy Vương Phủ và Lý Ngạn cũng muốn đẩy mình xuống, mình lại còn muốn hiệu trung với họ?
Vương An Trung vừa cảm kích lại vừa hổ thẹn, nhưng quan trọng hơn là y cần phải nắm chắc cơ hội quay đầu này. Y lại khom người thi lễ với Lương Sư Thành và Thái Kinh:
- Loạn hoa mê mắt, ti chức suýt nữa đi lạc lối, hiện giờ ti chức rốt cuộc thấy rõ đúng sai. Cảm tạ Tướng công và Thái Phó cho ti chức cơ hội này, ti chức sẽ không đánh mất phương hướng nữa.
Lương Sư Thành và Thái Kinh nhìn nhau, hai người đều để lộ ánh mắt đắc ý. Họ nhìn trúng Lại Bộ Thị Lang của Vương An Trung, chỉ cần có y, họ có thể khống chế Lại Bộ chức quyền trọng đại.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Hình Bộ Thị Lang Lương Trung Đô và Đại Lý Tự Khanh Trịnh Trí liên thủ vạch tội Tướng Quốc Vương Phủ, chỉ trích khi y đảm nhiệm Ngự Sử Trung Thừa năm ngoái thất trách nghiêm trọng, hành động lung tung, dẫn tới vụ án Lâm Linh Tố vô cớ kéo dài một năm, ảnh hưởng nghiêm trọng uy tín của triều đình, yêu cầu Vương Phủ gánh chịu trách nhiệm liên quan.
Cùng lúc đó, đơn kết án của Tam Ti hội thẩm cũng đặt lên bàn Thiên tử Triệu Cát, trong này bao gồm lúc vụ án vừa mới xảy ra Vương Phủ ấn định Phan Nhạc là chủ mưu ám sát Lâm Linh Tố.
Mặc dù vạch tội lên án này không nghiêm trọng lắm, nhưng quan trọng là chứng cứ vô cùng xác thực, Vương Phủ khó từ tội lỗi. Điều này với Vương Phủ quan trường đắc thế lại là một cú đánh đón đầu, nó sẽ ảnh hưởng tới một số đề án của Vương Phủ, nhất là sẽ ảnh hưởng cực kỳ vi diệu đối với việc bổ nhiệm Thượng Tướng người kế nhiệm Dư Thâm.
Trong thư phòng An Đức Điện, Thiên tử Triệu Cát xem xong đơn kết án vụ án ám sát Lâm Linh Tố cùng với đơn vạch tội Vương Phủ của Lương Trung Đô. Qua nửa ngày, y nói với Lương Sư Thành đứng một bên:
- Trẫm không có khả năng chuyện gì cũng có thể để ý tới, vẫn cần triều thần võ tướng giúp đỡ trẫm duy trì triều đình vận chuyển. Vương Phủ quả thực làm việc không ổn trong chuyện này, cần phải khuyên bảo, về sau để hắn đừng hỏi tới chuyện Ngự Sử Đài nữa.
- Bệ hạ anh minh!
Triệu Cát gật đầu lại nói:
- Vương An Trung thân là Lại Bộ Thị Lang, lại kiêm nhiệm Ngự Sử Trung Thừa, có phải hắn quá bận rộn một chút hay không?
- Bệ hạ, Ngự Sử Trung Thừa chỉ là nhất thời không tìm ra người thích hợp mới để hắn kiêm nhiệm, lão nô đề cử Đặng Ung làm Ngự Sử Trung Thừa.
Đặng Ung là con trai của Tướng Quốc Đặng Tuân Võ trước đây, là Hàn Lâm Học Sĩ rất được Triệu Cát sủng ái, thư họa hết sức xuất sắc. Mặc dù chức quan không nhỏ, nhưng y chỉ am hiểu hội họa, để y làm Ngự Sử Trung Thừa, ngay cả Triệu Cát cũng cảm thấy không quá phù hợp.
Triệu Cát nhướng mày:
- Khí chất học cứu của hắn quá nặng, trẫm lo lắng hắn không thể thích ứng với nơi nghiêm túc như Ngự Sử Đài.
- Bệ hạ, các loại hệ của triều đình rắc rối khó gỡ, Ngự Sử Đài thường là sợ ném chuột vỡ bình, trái lại loại thư sinh không có bao nhiêu quan hệ với triều đình như Đặng Ung lại có thể không chịu ảnh hưởng của thói xấu trong quan trường. Lão nô tin tưởng hắn có thể mở ra một cục diện mới cho Ngự Sử Đài.
Triệu Cát đương nhiên biết vì sao Lương Sư Thành lại đề cử Đặng Ung, y đã đồng ý không cho Vương Phủ nhúng chàm Ngự Sử Đài, liền đáp ứng đề cử của Lương Sư Thành:
- Được rồi! Có thể bổ nhiệm Đặng Ung làm Ngự Sử Trung Thừa.
Lương Sư Thành mừng thầm trong lòng, có Đặng Ung làm Ngự Sử Trung Thừa, vậy Ngự Sử Đài rốt cuộc trở lại trong tay lão.
Lúc này, Triệu Cát lại nói:
- Tiếp theo chính là liên quan tới người kế nhiệm Dư Thâm, Vương Phủ đề cử con trai Thái Kinh là Thái Du làm Tướng, chỗ Thái Phó có giới thiệu người nào không?
- Khởi bẩm bệ hạ, lão nô lại cảm thấy Hình Bộ Thượng Thư Phạm Trí Hư tư lịch đầy đủ, làm quan địa phương tại Hà Bắc gần hai mươi năm, hiểu rất rõ thế cục Tống Liêu. Để hắn nhập Tướng, có thể quán triệt đại kế bắc phạt của bệ hạ. Về phần Vương Phủ, từ bản án Ngự Sử Đài lần này có thể nhìn ra, kinh nghiệm của hắn còn thấp, cân nhắc vấn đề chưa đủ chu toàn, Thái Du không có bất kỳ tư lịch quan địa phương nào cả! Thời khắc bệ hạ đang cực lực chuẩn bị chiến đấu bắc phạt, để một đại thần không có tư lịch không có kinh nghiệm như thế nhập Tướng, sẽ ảnh hưởng đến việc chuẩn bị chiến đấu của bệ hạ!
Tại thời khắc quan trọng Lương Sư Thành trực tiếp dùng bản án Lâm Linh Tố làm căn cứ, chỉ ra Vương Phủ cân nhắc vấn đề không chu toàn, dùng người không thỏa đáng.
Cao tầng dùng người, kiêng kỵ nhất chính là bị người khác tóm lấy điểm yếu. Mặc kệ Triệu Cát tín nhiệm Vương Phủ thế nào, nhưng một khi Vương Phủ bị vạch tội, chứng cứ lại vô cùng xác thực, Triệu Cát chắc chắn phải suy nghĩ tới ảnh hưởng triều đình, dù cho không xử lý Vương Phủ, nhưng cũng sẽ không buông xuôi bỏ mặc, đây là ranh giới cuối cùng một đế vương cần phải tuân theo.
Huống chi Lương Sư Thành lại lấy việc chuẩn bị chiến đấu bắc phạt ra để nói, bổ nhiệm Phạm Trí Hư khiến Triệu Cát không còn lời nào để nói. Y trầm mặc một lát hỏi:
- Tình hình Trương Bang Xương thế nào?
- Hồi bẩm bệ hạ, sau khi Dư Thâm thôi Tướng, Trương Bang Xương quan hệ rất thân với Vương Phủ.
Triệu Cát khẽ giật mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén:
- Thật sao?
- Lão nô không dám lừa gạt bệ hạ.
Triệu Cát đương nhiên hiểu được hàm nghĩa quan hệ mật thiệt giữa Trương Bang Xương và Vương Phủ, điều này rất có khả năng ý nghĩa Trương Bang Xương đã đầu nhập Vương Phủ. Trầm tư thật lâu, Triệu Cát gật nhẹ đầu:
- Liên quan tới chuyện Tướng Quốc, trẫm suy nghĩ thêm một chút!
Ba ngày sau, Thiên tử Triệu Cát hạ chỉ, Hình Bộ Thượng Thư Phạm Trí Hư đảm nhiệm Môn Hạ Thị Lang, phong Tri Chính Sự, tiếp nhận chức vụ Thái Tế của Dư Thâm. Lại bổ nhiệm Hàn Lâm Học Sĩ Đặng Ung làm Ngự Sử Trung Thừa, Vương An Trung không còn kiêm nhiệm.
Cùng lúc đó, Triệu Cát lại ngự phê, tán thành vụ án ám sát Lâm Linh Tố của Tam Ti hội thẩm, xử trảm ba tên binh sĩ hành thích, Phan Nhạc được phóng thích vô tội, thăng một cấp làm Đô Chỉ Huy Sứ. Ngu Hầu Chương Tiểu Vân đã chết bệnh trong ngục được truy phong làm Võ Đức Lang, cho phép gia thuộc hậu táng, ban thưởng ngàn lạng bạc.
Thế công quan trường như chẻ tre của Vương Phủ đình chỉ khi Phạm Trí Hư đảm nhiệm Tướng Quốc, đây chỉ là một lần liên thủ đánh chặn của Lương Sư Thành và Thái Kinh, dùng vụ án Tam Ti hội thẩm làm điểm vào, cuối cùng ngăn chặn thành công thế công hùng hổ dọa người của Vương Phủ, khiến quan trường Đại Tống dần tạo thành một cân bằng mới.