Chương 486: Bách Cương Đông Tuyết.
Chương 486: Bách Cương Đông Tuyết.Chương 486: Bách Cương Đông Tuyết.
Biện Lương có tám cảnh sắc, trong đó có hai cảnh sắc liên quan đến mùa đông. Một là Tùy Đê Yên Liễu. Hai là Bách Cương Đông Tuyết. Tùy Đê Yên Liễu là nơi cành liễu đóng băng trong mùa đông, biến thành một thế giới ngọc thụ cành quỳnh. Vì thế có tên gọi là Tùy Đê Băng Liễu. Hỗ Thanh Nhi và Hỉ Tước hôm qua đã tới đó chơi. Sau khi trở về khen nức nở băng liễu mãi.
Còn Bách Cương Đông Tuyết là cảnh tuyền ở Nam Sơn kinh thành. Nó lấy tên đó vì khí thế của mình. Thật ra nó là một ngọn núi tuyết kéo dài hơn hai mươi dặm. Mỗi năm, sau trận tuyết đầu tiên, người dân kinh thành lại kéo nhau đến ngắm tuyết.quan phủ đã xây dựng mấy trăm điểm ngắm tuyết, nhưng vẫn không đủ dùng.
Nam Sơn nằm ở bên ngoài Trần Châu Môn phía nam kinh thành. Thật ra nó là một ngọn đồi khá thấp, dài hơn ba mươi dặm. Mặc dù độ cao chưa đầy mười trượng, nhưng nó đã khá hiếm gặp ở một nơi đất bằng thế này. Người kinh thành gọi nó là Nam Sơn. Ở phía nam của nó còn trồng đầy hoa mai, vì thế một ngọn núi phía nam có tên gọi Mai Sơn.
Mấy trăm ngàn năm qua, Nam Sơn bị mưa gió ăn mòn nên đã rất đổ nát, trên núi có nhiều khe rãnh, đỉnh núi cao thấp trập trùng. Bên trong có nhiều hang sâu, rừng rậm rạp, nước chảy róc rách. Trong ba mùa xuân, hạ, thu, nó là nơi tránh nóng tốt, phong cảnh rất đẹp, có những cảnh sắc như Phồn Đài Xuân Sắc, Xuy Đài Thu Vũ, Lương Viên Tuyết Tễ, Vũ Vương Đại Miếu…
Non nước ở đây cũng rất đẹp. Rất nhiều trà quán lấy nước ở đây. Đặc biệt là chất lượng nước ở Ngọc Luật Viên tại Mai Sơn là tốt nhất, mùa đông cũng không đóng băng, đó là nước ngự tuyền chuyên dùng cho hoàng thất.
Nhưng đến mùa đông, Nam Sơn bị tuyết trắng bao phủ, những ngọn núi cao thấp và những khe rãnh sâu hình thành một bức tranh tuyết tuyệt đem, khiến người ta không rời nổi mắt. Mỗi năm cứ đến lúc này, con cháu nhà giàu đều cùng đến đây du ngoạn, ngắm trận tuyết đầu tiên ở kinh thành.
Vì trên quan đạo người ngắm cảnh quá đông, ai nấy đều có suy nghĩ riêng, nên cùng đi một đoạn là tự tách rời. Khoảng mười người phân thành tám nhóm. Lý Diên Khánh gia nhập vào nhóm sáu người, hai nam bốn nữ. Lý Diên Khánh và Tào Tính, bốn cô gái kia là Tào Uẩn và em gái của nàng Tào Kiều Kiều, còn có cả chị họ Tào Vân, ngoài ra là con gái của Phan gia - Phan Thiến Vân. Nàng là người thân với Tào Vân nhất, hai người cùng ngồi trong một chiếc xe bò.
Điều khiến Lý Diên Khánh hơi tiếc là Cao Sủng không đi cùng họ. Người của Cao gia khá nhiều, tự đi thành một nhóm. Họ đến Ngưng Tuyết Cương, nơi đó là chỗ người đông nhất.
- Diên Khánh, đệ đoán xem Phan Thiến Vân là ai?
Tào Tính cười nói với Lý Diên Khánh đầy thần bí.
- Sao đệ biết được chứ. Nhưng hình như đệ đã gặp cái tên này ở đâu đó?
- Nàng ấy chính là vị Sơn Mạt Vi Vân đó!
Lý Diên Khánh bật cười. Hóa ra đó là cô gái mà Tần Quan thích.
- Hình như nàng ấy có ý với đệ!
Câu này khiến Lý Diên Khánh gật mình. Y ngước đầu, nhìn thấy phía bên trong cửa sổ xe bò, một cô gái hơi xinh xắn đang ngồi trước cửa sổ, yên lặng nhìn y. Lý Diên Khánh vội vàng quay đi chỗ khác, nhìn về phía cảnh tuyết đằng xa.
Nếu nói một cách công bằng, thì Phan Thiến Vân rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, khí chất nho nhã, dung mạo xinh như đóa hoa đào. Đặc biệt là hai đôi mắt giống như biết nói. Trong mắt lộ đầy tình ý, khiến Lý Diên Khánh phải tránh xa nàng ấy.
Để rời khỏi đôi mắt đa tình kia xa một chút, Lý Diên Khánh đi chậm lại, cùng cưỡi ngựa với chiếc xe ngựa của chị em nhà họ Tào.
- Lý đại ca, chúng ta đi Tiểu Thu Cương, ở đó có bán kẹo hồ lô đấy!
Tào Kiều Kiều thấy Lý Diên Khánh cùng đi ngắm tuyết với họ, vui đến nỗi tay chân khoắng lên. Bỗng mặt nàng trầm xuống, nhìn phía sau Lý Diên Khánh rồi nói không vui:
- Sao hắn ta cũng đi theo rồi!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, bèn nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi ngựa về hướng này, từ đằng xa đã gọi:
- Tiểu Tam Lang, chờ ta với!
Khi y đến gần, Lý Diên Khánh bỗng cảm thấy y trông rất quen. Nghĩ lại một hồi, cuối cùng y đã nhớ ra là đã từng gặp trong bữa tiệc Tào Phủ. Hình như người này tên là Vương Tuấn. Cha y là Chỉ huy sử của Điện Tiền Bộ Quân Ti - Vương Đạo Tề, là một nhân vật khá có quyền trong quân đội.
Tào Tính cũng nhìn thấy Vương Tuấn, sắc mặt bèn thay đổi, thầm chửi một câu:
- Đáng chết! Sao hôm nay hắn ta lại đi theo chứ.
Lý Diên Khánh bỗng nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Tào Uẩn. Chỉ thấy sắc mặt cô bình tĩnh như nước, đang nhìn về cảnh tuyết phía đằng xa qua cửa sổ. Dường như chẳng hề quan tâm rằng có một người không được chào đón đang tới.
Vương Tuấn chạy đến trước mặt, cười hà hà nói:
- Hôm nay ta lại là cô hồn dã quỷ rồi. Đành phải mặt dày đi theo mọi người!
Nói đoạn, y nhìn sang phía Tào Uẩn đang ở trong xe.
…
Sự xuất hiện của Vương Tuấn khiến không khí trở nên hơi khó xử. Y chỉ chào Lý Diên Khánh qua loa, rồi nhìn sang Tào Uẩn như một con ruồi. Y cưỡi ngựa ghé lại sát cửa sổ xe Tào Uẩn, rồi thao thao bất tuyệt với cô ấy về nguồn gốc của Bách Cương Đông Tuyết. Tào Kiều Kiều tức đến nỗi trừng mắt với y, nhưng y coi như không thấy gì vậy, vẫn nói hươu nói vượn. Tào Uẩn thì bình tĩnh như nước, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt chỉ đủ để lịch sự.
Tào Tính lắc đầu, nói ngán ngẩm với Lý Diên Khánh:
- Tên này đúng là lắm mồm đến đau đầu. Những nội dung này năm ngoài hắn đã nói một lần rồi. Hôm nay lại nói lần nữa. Cũng là do muội muội ta kiên nhẫn, nếu là người khác đã mặc kệ hắn từ lâu rồi.
Lý Diên Khánh cười nhạt:
- Có thể nhận ra rằng hắn rất có tình ý với muội muội của huynh!
Tào Tính cười khổ:
- Cha hắn đã đến Tào gia để xin gả cưới hai lần rồi. Vốn dĩ tam thúc ta đã đồng ý, nhưng ông nội ta không thích Vương Tuấn lắm, bèn nói với Vương gia rằng, việc hôn sự này phải để Tào Uẩn tự đồng ý mới được. Thế nên đệ thấy đó, Vương Tuấn tìm mọi cách để tiếp cận Tào Uẩn, muốn làm muội ấy vui.
- Hắn làm như vậy chỉ sợ là sẽ nhận được kết quả không như ý muốn!
- Đúng thế. Dục tốc bất đạt mà. Nên đệ thấy đấy, ta cũng không ngăn cản, để mặc hắn tự thể hiện bản thân. Đừng nói là ta không cho hắn cơ hội.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một âm thanh dịu dàng:
- Lý thám hoa!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Phan Thiến Vân đang ở cửa sổ cười nhìn hắn. Lý Diên Khánh dừng ngựa lại, đợi xe bò lên đến nơi:
- Phan cô nương có gì dặn dò?
Hàng lông mi dài của Phan Thiến Vân khẽ rung, đôi mắt đa tình cười nói:
- Nghe nói lần trước ở Văn Thị, Lý Thám Hoa đã viết hai câu đối cho Uẩn Nương. Sắp đến tết rồi, Lý Thám Hoa có thể viết câu đối cho nô gia không?
Lý Diên Khánh cười khan, sao nàng ấy lại biết chuyện này chứ?
- Sao, Lý Thám Hoa không muốn viết cho nô gia sao?
Ánh mắt Phan Thiến Vân hơi buồn bã.
- Ta chỉ lo lắng viết không đẹp, Phan cô nương không thích thôi.
- Sao lại thế được? Nếu chữ của Thám hoa không đẹp, thì làm sao thi trúng được thám hoa? Nếu Lý Thám Hoa không muốn viết thì thôi, không cần tìm cớ.
Đã nói đến nước này, Lý Diên Khánh không đồng ý cũng không được nữa. Hắn đành gật đầu:
- Nếu Phan cô nương không ghét bỏ, thì Lý Diên Khánh đương nhiên sẽ tuân mệnh!
Lúc này, Tào Vân ngồi ở trong xe bèn cười nói:
- Lý Thám Hoa, ở đây có hai người đang ngồi đấy. Ngài không thể chỉ đồng ý viết cho một người đâu!
- Không sao!
Lý Diên Khánh đồng ý rất nhanh:
- Nếu Tào cô nương thích, ta cũng sẽ viết một bức.
Phan Thiến Vân mặc dù vẫn đang cười, nhưng ánh mắt lộ vẻ không vui. Rõ ràng là Lý Thám Hoa đồng ý viết câu đối cho nàng ấy, sao Tào Vân lại được hưởng lộc thế chứ?
Nhưng rất nhanh, nàng lại giấu sự không vui trong lòng, mặt cười rạng rỡ hỏi:
- Lý Thám Hoa thích từ của Tần Quan không?
…
Tiểu Thu Cương cũng là nơi đẹp để ngắm tuyết. Nhưng nó cách Nam Thành khá xa, không đông người như những nơi ngắm tuyết khác. Nhưng hôm nay là trận tuyết đầu tiên, người ra ngoài thành ngắm tuyết rất đông, khiến những bãi đất trống ở dưới chân núi Tiểu Thu Cương cũng đầy xe bò.
- Kẹo hồ lô! Kẹo hồ lô ngon ngon!
Một người bán kẹo hồ lô đi qua bên cạnh họ. Lý Diên Khánh nhìn sang chiếc xe bò của Tào Kiều Kiều, mà không thấy có động tĩnh gì. Chẳng lẽ cô ấy ngủ mất rồi sao?
- Này!
Lý Diên Khánh vẫy tay với người bán kẹo, y lập tức cười nói:
- Quan nhân muốn mua kẹo hồ lô sao? Mười văn tiền một xâu.
- Mười văn?
Tào Tính nói một bên:
- Ngươi tham quá đấy! Trong thành chỉ cần mười văn tiền.
- Đây là khu thưởng ngoạn. Đương nhiên phải đắt một chút chứ. Hơn nữa kẹo hồ lô của tiểu nhân đều làm từ những loại quả ngon nhất.
Người bán hàng cười nói.
Tào Tính là người keo kiệt nổi tiếng ở Tào gia. Bỏ năm văn tiền ra mua kẹo hồ lô y cũng tiếc, đừng nói đến việc bỏ 10 văn tiền một xâu.
- Cho ta mười xâu!
Lý Diên Khánh móc ra một xâu một trăm văn tiền trong túi ngựa rồi đưa cho người bán hàng. Người bán hàng vui vẻ nhận lấy. Lý Diên Khánh rút ra bốn xâu kẹo hồ lô đưa cho Tào Tính:
- Huynh đưa cho bên Sơn Mạt Vi Vân đi. Nhớ phải cho cả người đánh xe một xâu đấy.
- Ừm!
Tào Tính nhận kẹo hồ lô, cắn một miếng. Ngon thật. Y bèn đi về phía xe bò.
Lý Diên Khánh thì rút ra sáu xâu kẹo hồ lô đến trước xe bò của chị em Tào gia. Chỉ thấy Vương Tuấn vẫn đang tâng bốc cha y lên giời. Còn Tào Uẩn thì tay chống cằm, đã sắp ngủ gật mất. Nhìn sang Tào Kiều Kiều thì co lại trên chỗ ngồi tỏ vẻ không vui, hình như đang giận.
- Kiều Kiều, cho muội này!
Lý Diên Khánh đưa hai xâu hồ lồ qua đó.
Mắt Tào Kiều Kiều sáng lên:
- Kẹo hồ lô!
Nàng nhảy bật lên, cười rạng rỡ, nhận lấy kẹo hồ lô rồi cười hỏi:
- Bán ở đâu thế, sao muội không thấy?
- Vì muội sắp ngủ gật rồi.
Lý Diên Khánh lại cười đưa một xâu cho Tào Uẩn:
- Tào cô nương, đây là của nàng.
Tào Uẩn ngồi dậy, nhận lấy kẹo hồ lô rồi cười nói:
- Đa tạ Lý quan nhân!
Lý Diên Khánh đi ngựa, không tiện đưa kẹo cho Vương Tuấn, nên đưa cho phu xe một chuỗi trước:
- Đây là của ngươi. Hôm nay ngươi vất vả rồi.
- Đa tạ Lý quan nhân!
Phu xe vui mừng nhận lấy kẹo hồ lô.
Lý Diên Khánh giờ mới đưa kẹo cho Vương Tuấn:
- Vương huynh, đây là của huynh.
Vương Tuấn nhìn sang xâu kẹo hồ lô rồi liếc nhìn sang phu xe, ngạo mạn nói:
- Ăn thứ này trước mặt mọi người làm mất hình tượng nhã nhặn, ta không ăn!
- Không ăn thì cho muội!
Tào Kiều Kiều giật lấy xâu kẹo trong tay Lý Diên Khán:
- Muội và Đại Thư Nương mỗi người hai xâu.
Lý Diên Khánh cũng không miễn cưỡng. Y tự cắn một miếng. Kẹo hồ lô được làm từ loại mận bắc hảo hạng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Tào Uẩn ăn một viên kẹo hồ lô, rồi nhìn trộm sang Lý Diên Khánh. Chỉ thấy Lý Diên Khánh lại mua vịt cho muội muội của mình. Kiều Kiều thì giơ cổ ra, chỉ vào con vịt con lông nhún nhún rồi vội nói:
- Muội thích con kia, con chân đỏ ấy. Lý đại ca, muội thích cả con lông xanh nữa!
Tào Uẩn bèn cười vui vẻ, lòng dâng lên sự ấm áp.