Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 598 - Chương 487: Giai Nhân Thưởng Tuyết (Thượng).

Chương 487: Giai nhân thưởng tuyết (thượng). Chương 487: Giai nhân thưởng tuyết (thượng).Chương 487: Giai nhân thưởng tuyết (thượng).

Mặc dù Vương Tuấn rất ngạo mạn, nhưng y quả thực cũng rất thông minh. Y thấy người đẹp mình thích rất quan tâm đến muội muội, mà muội muội của nàng ấy thì cứ bám lấy Lý Diên Khánh để mua đồ, khiến y rất khó chịu. Y vội lên trước cười nói:

- Kiều Kiều, ta mua mèo cho muội, muội thích không?

- Ta không cần ngươi mua! Lý đại ca sẽ mua cho ta.

Tào Kiều Kiều khó chịu trừng mắt với y, rồi lại nói với Lý Diên Khánh:

- Lý đại ca, mua mèo cho muội nữa đi!

- Không được!

Tào Uẩn lập tức phản đối, nói với Lý Diên Khánh:

- Quan nhân đừng mua cho muội ấy. Hai con mèo cái của muội ấy nuôi sắp sinh rồi. Cả nhà toàn mèo, sắp thành tai họa rồi.

Lý Diên Khánh hơi khó xử, bèn nảy ra ý khác, chỉ vào người bán vẹt phía trước rồi cười nói:

- Hay là Lý đại ca mua vẹt cho muội nhé! Vẹt biết nói đấy.

Tào Kiều Kiều hơi sợ chị mình, đành ấm ức nói:

- Thôi được rồi! Đành phải mua con vẹt chỉ biết nói vậy.

Lúc này, người bán hàng gánh hàng vẹt tới. Tào Kiều Kiều thò cổ ra ngoài, giống như một con chim cánh cụt vậy, ngó nghiêng tìm con vẹt mà mình thích.

Trong tay người bán hàng có cầm một con vẹt, bèn nói với nó:

- Mau chào tiểu cô nương đi!

- Chào cô nương!

Con vẹt nhỏ bắt chước nói theo người, rất đáng yêu.

Tào Kiều Kiều thích vỗ tay, nàng đã quên bắng việc mua mèo rồi.

Tào Uẩn cũng rất vui, ghé đến cạnh em gái, chỉ vào một con vẹt bên dưới rồi nói:

- Con vẹt đó màu sắc rất rực rỡ.

- Nhưng muội thích con này!

Tào Kiều Kiều chỉ tay vào con vẹt biết nói trên tay người bán hàng.

Người bán hàng giật mình:

- Con này không bán được, vì tiểu nhân đã dạy nó nói.

Lý Diên Khánh lấy ra năm lượng bạc rồi cười nói:

- Với giá này có bán không?

Người bán hàng mắt sáng lên:

- Bán! Đương nhiên là bán!

Y vội vàng bỏ con vẹt vào cái lồng lớn, đưa cho Tào Kiều Kiều. Tào Kiều Kiều Kiều rất vui, chỉ mải nói chuyện với con vẹt, không để tâm đến thứ khác nữa.

Người bán hàng nhận lấy bạc, rồi lại đưa cho Tào Kiều Kiều vài túi thức ăn cho chim, dặn nàng phải nuôi thế nào, rồi mới hành lễ với Lý Diên Khánh, cảm ơn rồi đi mất. Một con vẹt của người đó chỉ bán được ba trăm văn tiền. Con này dạy tốt, nhưng cùng lắm cũng chỉ bán được một lượng bạc. Vậy mà đối phương cho y đến năm lượng bạc, sao có thể không vui được chứ.

Vương Tuấn đứng cạnh bĩu môi, khinh thường nói nhỏ:

- Oan đại đầu!

Tào Uẩn trong lòng cảm kích, ngại ngần nói với Lý Diên Khánh:

- Lại khiến quan nhân phải bỏ tiền rồi.

Lý Diên Khánh cười ha ha, xua tay nói:

- Không sao! Tiền là vật ngoài thân. Chỉ cần Kiều Kiều thích là được rồi.

- Cảm ơn Lý đại ca, muội rất thích!

Tào Kiều Kiều cười rất ngọt với Lý Diên Khánh.

Lúc này, Tào Tính bước lên, vỗ vào vai Vương Tuấn:

- Chúng ta đi lên núi trước tìm chỗ đi!

Vương Tuấn nhìn sang Tào Uẩn, do dự một lát rồi nói:

- Ở đây đông người quá, Tào cô nương cần có người bảo vệ. Cứ để ta ở lại đi!

Lý Diên Khánh cười nói:

- Tào huynh, để ta đi cùng huynh!

- Thế cũng được! Chúng ta mau đi thôi để về cho sớm.



Đứng dưới chân núi thưởng tuyết là ngắm một bức tranh. Đứng ở sườn núi thưởng tuyết là vào một tiên cảnh. Bách Cương Đông Tuyết đã có lịch sử mấy trăm năm ở triều Tống. Những nơi có thể xây dựng đài ngắm tuyết đều đã xây dựng hết. Cho thuê khi có tuyết, sẽ có một nguồn thu nhập không hề nhỏ.

Hôm nay người đến ngắm tuyết quá nhiều. Tào tính lo là không đủ nơi ngắm tuyết, khiến mọi người mất công tốn sức, vì thế y phải đặt đài ngắm tuyết trước.

Nhưng Vương Tuấn không chịu cùng y lên núi, khiến trong lòng y thấy bất mãn, trên đường y, y tức giận nói:

- Thưởng tuyết bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ thấy có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là hắn ta đang tìm cớ không chịu lên núi.

- Thật ra cũng không thể nói như vậy được. Vừa rồi trên đường đi, ta đã nhìn thấy không ít những đám vô lại. Người ta muốn bảo vệ giai nhân cũng là điều dễ hiểu thôi.

- Hừ!

Tào Tính hừ một tiếng khinh thường. Những tên vô lại đó chỉ dám trêu chọc con gái quê mùa mà thôi. Con gái nhà Tào gia mà còn cần hắn bảo vệ, tưởng hai phu xe đó chỉ có trách nhiệm đánh xe thôi à?

Lý Diên Khánh giờ mới hiểu ra. Hóa ra hai phu xe còn có trách nhiệm làm vệ sĩ. Tào tính lại nói:

- Mặc dù võ công của hắn ta cũng tạm, nhưng có thiên hạ đệ nhất tiễn là đệ ở đây, đâu còn đến lượt hắn?

Lúc này, lý Diên Khánh nhìn thấy phía trước có đài trống, vội nói:

- Ở đằng kia có đài trống đấy.

- Đài này thấp quá. Phải lên núi nữa, tốt nhất là tìm chỗ nào ở trong khe núi ấy.

Hai người lại đi khoảng mấy trăm bước nữa, vào một khe, ở đây khắp nơi đều là cành cây. Nước đóng băng như gương, tuyết chăng như vải, đẹp như một tiên cảnh tuyệt trần. Koong ít người vừa đi vừa ngắm cảnh. Nhưng chân quá lạnh, nên không thể ở lâu được. Du khánh chỉ có thể rời khỏi đó rất nhanh.

Tào Tính thấp giọng nói:

- Nơi đây có cảnh tuyết đẹp nhất. Giá của đài ngắm cũng đắt nhất, người bình thường không đủ tiền thuê.

Nói đoạn, y lên đài, Lý Diên Khánh cũng phát hiện ra. Vốn dĩ trên triền núi bên có ba đài ngắm cảnh. Hai đài trống, chỉ có một đài có mấy người đang ngắm cảnh. Tào Tính đang trả giá cùng một người đàn ông trung niên. Một lát sau, Tào Tính quay lại cười nói:

- Xong rồi, hiền đệ đợi ở đây nhé. Ta đi gọi bọn họ lên.

- Để đệ đi cho!

Lý Diên Khánh quay người bước từng bước lớn xuống núi, Tào Tính vội nói:

- Đệ nói với họ rằng là Đình Quan Phượng năm ngoái nhé!

- Đệ biết rồi!

Lý Diên Khánh đi rất nhanh, tiếng đã tới đằng xa.



Dưới núi đã đầy khách du lịch. Người bán hàng càng nhiều hơn. Hai chiếc xe bò vẫn dừng tại chỗ cũ. Vương Tuấn không có việc gì làm, đứng ở bên cạnh xe. Cửa sổ được kéo rèm, dường như Tào Uẩn đã hết hứng nghe y ba hoa.

- Mọi người xuống xe đi! Đã tìm được vị trí trên núi rồi. Là Quan Phượng Đình năm ngoái.

Lý Diên Khánh bước lên trước cười nói.

Bốn cô gái liền ra khỏi xe. Vương Tuấn vội bước đến cười nịnh Tào Uẩn:

- Uẩn Nương, chúng ta lên núi đi!

Tào Uẩn cười điềm đạm:

- Vương nha nội cứ đi trước đi! Ta đợi muội muội một chút.

Đúng lúc này, Tào Kiều Kiều kêu lên:

- Biết bao đồ ăn ngon thế này. Muội phải cầm làm sao?

Lý Diên Khánh bước đến, thì thấy trong xe có hai túi đồ ăn lớn, đã dùng vải buộc chặt. Mỗi túi ít nhất phải mười cân.

- Để ta!

Lý Diên Khánh xách hai túi ra khỏi xe.

Một người phu xe liền vội bước lên rồi nói:

- Để chúng thần xách hai túi này cho. Lý nha nội không phải cần nữa.

- Không cần đâu. Mọi người mau đi cất xe đi. Chặn ở đây người ta không lên được núi rồi.

Lý Diên Khánh nhẹ nhàng cõng hai chiếc túi lên lưng. Dáng người của y rất cao, cơ thể cường tráng, cõng hai chiếc túi lớn trông rất nhẹ nhàng.

- Chúng ta đi thôi!

Đám người đi lên núi. Tào Kiều Kiều lại muốn đi cùng Lý Diên Khánh. Nàng giơ tay ra khoác lấy tay hắn, nói chuyện ríu rít giống như con chim sẻ.

Vương Tuấn cười nói với Tào Uẩn:

- Uẩn Nương đi theo ta nhé. Để ta đưa nàng theo!

- Đa tạ Vương nha nội.

Tào Uẩn điềm đạm đáp lại, nhưng lại nhìn về phía tiểu muội.

Nàng nhìn thấy Lý Diên Khánh cõng hai túi lớn, còn dẫn theo muội muội của mình, lại nhìn về phía Vương Tuấn. Chỉ thấy y đang hùng hổ đi mở đường, không ngừng đẩy người hai bên đường ra.

Tào Uẩn bèn lắc đầu, đi chạm lại đợi Lý Diên Khánh và muội muội:

- Kiều Kiều, Lý quan nhân phải cõng hai túi lớn, để tỷ dắt muội.

Tào Kiều Kiều khoác tay chị rồi cười nói:

- Đại thư nương, muội đang nói với Lý đại ca là tỷ có bao nhiêu sách quý đấy!

Tào Uẩn hơi ngại:

- Nha hoàn này, sao muội lại nói điều đó?

- Không thể trách Kiều Kiều được, là do ta hơi hiếu kỳ!

Lý Diên Khánh áy náy.

Bình Luận (0)
Comment