Chương 488: Giai nhân thưởng tuyết (hạ).
Chương 488: Giai nhân thưởng tuyết (hạ).Chương 488: Giai nhân thưởng tuyết (hạ).
Thật ra thưởng tuyết là chuyến du ngoạn vào mùa đông. Với người bình thường, cùng lắm là đi lên núi ngắm cảnh tuyết. Sau đó rời khỏi núi. Nhà nào điều kiện tốt hơn chút, sẽ cùng thuê chung một đình ngắm tuyết, sau đó đốt lửa để thưởng tuyết.
Đương nhiên, đình ngắm tuyết cũng chia cấp bậc. Phong cảnh khác nhau, giá cả cũng khác nhau. Những đình rẻ nhất, hai canh giờ cũng phải tốn mất mười quan tiền. Còn những đình phong cảnh đẹp nhất, ít nhất cũng phải từ năm mươi quan tiền trở lên. Nhưng có thể thuê một ngày. Thường chỉ những nhà giàu mới thuê được.
Ngôi đình Tào Tính thuê này đã dùng đến sáu mươi quan tiền. Đương nhiên không phải là y bỏ tiền, mà là số tiền mà Tào gia cho y.
Đây là một căn đình tám góc rất xinh, rơi vào khoảng mười mấy mét vuông. Có hai chậu than to để người ta sưởi, và còn một chiếc bàn và rượu đã hâm nóng. Trên đất còn có một chiếc chiếu dày, bày trí rất đẹp.
Tào Kiều Kiều đặt hết đống thức ăn lên trên bàn. Mỗi loại đồ ăn đều được đựng ở trong giỏ trúc. Có nhiều loại điểm tâm, bánh, và còn có hạt thông nước và hạt bí nữa. Đương nhiên còn có một ấm trà. Nấu trà trên lửa, mọi người ngồi quanh bàn, vừa uống rượu thưởng trà, vừa nói chuyện, và cùng ngăm cảnh tuyết như tiên cảnh.
Chỗ ngồi phân bố rất thú vị. Ba người đàn ông ngồi ở phía đông, bốn người phụ nữ thì ngồi ở phía tây. Tào Tính ngồi ở giữa, bên trái là Lý Diên Khánh. Bên phải là Vương Tuấn. Vương Tuấn đương nhiên là muốn ngồi ở đối diện với Tào Uẩn. Vốn dĩ y đã ngồi đúng chỗ, nhưng ai ngờ Tào Kiều Kiều đòi ngồi bên cạnh chậu lửa để nướng khoai tây ăn, nên đổi chỗ với chị. Vị trí đối diện với Vương Tuấn trở thành Tào Kiều Kiều, điều này khiến Vương Tuấn hết sức khó chịu.
Đối diện với Lý Diên Khánh cũng không phải là Phan Thiến Vân, mà là Tào Vân. Tào Vân khá tham ăn. Nàng ấy luôn chú tâm ăn các loại điểm tâm, tay chân vội vàng bóc quả thông. Tào Uẩn thì cầm một cuốn sách trong tay, vừa đọc sách, vừa nhìn về cảnh sắc trên núi, không hề chú ý đến ánh mắt rực lửa đối diện.
Đám người nói chuyện vài câu, Phan Thiến Vân bèn đảo mắt, cười hỏi Lý Diên Khánh:
- Không biết giờ Lý thám hoa đang nhậm chức gì?
- Ta đang làm việc ở Ngự Sử Đài, chỉ là một viên quan nhỏ phẩm thấp mà thôi.
Lý Diên Khánh nói khiêm tốn.
Tào Tính vỗ mạnh vào vai Lý Diên Khánh:
- Diên Khánh khiêm tốn quá. Đệ là Thị Ngự Sử chính lục phẩm, là người xuất sắc trong số thanh niên trẻ tuổi kia mà.
Phan Thiến Vân kêu lên một tiếng rất ngạc nhiên, ánh mắt đầy sự bái phục:
- Hóa ra là Thị Ngự Sử. Ta còn tưởng là một huyện quan nhỏ cơ đấy!
Tào Uẩn cũng nhanh chóng nhìn sang Lý Diên Khánh. Trong mắt nàng lóe lên sự kinh ngạc. Đúng là đáng kinh ngạc thật, y mới trẻ tuổi thế này…
Vương Tuấn khẽ hừ một tiếng:
- Chỉ là lục phẩm thôi mà, cha ta còn là đại tướng quân quán quân tam phẩm.
Lý Diên Khánh cười điềm đạm:
- Nên ta mới nói ta chỉ là một tiểu quan phẩm thấp mà thôi, không đáng để nhắc tới.
Tào Uẩn nhướn mày, nhưng lại cười hỏi:
- Lý quan nhân có chuyện gì vui muốn nói với bọn ta?
Lý Diên Khánh vốn không muốn nhắc đến Ngự Sử Đài, nhưng Tào Uẩn đã chủ động nói ra, thì Lý Diên Khánh không tiện từ chối nữa. Hắn nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy thì nói về một vụ án mà ta thẩm vậy! Cũng khá thú vị đấy.
Tào Tính cười lớn:
- Chúng ta vỗ tay nào!
Y vỗ tay đầu tiên, nhưng chỉ có Tào Kiều Kiều hưởng ứng ta. Vương Tuấn thì bĩu môi khinh thường. Phan Thiến Vân thì không chịu để Lý Diên Khánh làm theo suy nghĩ của Tào Uẩn, bèn nói chen vào:
- Nói về vụ án thì có gì hay ho chứ. Chúng ta chơi nối thơ từ đi!
Vương Tuấn cười lớn vỗ tay:
- Hay! Hay! Chơi nối thơ từ thú vị hơn. Giống năm ngoái nhé, ai thua sẽ bị phạt một ly rượu. Thiến Vân mở đầu đi!
Lý Diên Khánh cười rồi không nói gì nữa. Tào Uẩn cũng cười nhạt, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Phan Thiến Vân vui vẻ nói:
- Ta nói câu đầu tiên nhé, đồng nhân tiễn thủy yêu như thúc, phải vần với chữ “thúc”.
Nối thơ từ có vài cách chơi. Cách chơi khó là yêu cầu từ cuối cùng câu trước là mở đầu của câu sau. Còn cách chơi đơn giản là câu thứ hai có vần giống câu đầu nhưng chữ có thể khác nhau. Đây gọi là đồng âm mà khác chữ. Sau đó câu thơ phía sau phải có cùng một chữ với đuôi câu thơ thứ hai.
Phan Thiến Vân thúc Tào Uẩn:
- Uẩn nương, đến muội rồi!
Tào Uẩn đặt sách xuống cười nói:
- Kỷ xử tảo oanh tranh noãn thụ.
Tào Kiều Kiều vội nói:
- Thiên thụ vạn thu lê hoa khai!
Mặc dù có thụ, nhưng không nằm ở cuối câu thơ, nên không hợp lệ, mọi người cười ồ lên:
- Kiều Kiều có thể tha được, tiếp tục nói thụ đi.
Vương Tuấn nghĩ một lát rồi nói:
- Tình xuyên lịch lịch hán dương thụ!
Phía sau là Tào Tính. Tào Tính gãi đầu, một lúc lâu sau cũng không nói được câu thơ nào, đành tự cười nói:
- Ta tự phạt 1 ly rượu vậy!
Y cầm ly rượu lên rồi uống cạn, coi là sự trừng phạt khi không trả lời được.
Người tiếp theo là Lý Diên Khánh. Không đợi Lý Diên Khánh mở miệng, Phan Thiến Vân đã lo lắng nói với y:
- Lý Ngự Sử, có cần ta giúp không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ!
Tào Uẩn hơi kỳ lạ, không ngờ nàng lại không biết câu thơ này, bèn hỏi:
- Câu thơ này của Lý quan nhân từ bài nào?
Lý Diên Khánh ngớ ra rồi mới nhớ ra đây là thơ của Tân Khí Tật, còn chưa xuất hiện!
- Cái này… Là thơ do ta tự viết.
Lý Diên Khánh đành chiếm lấy câu thơ này làm của mình.
Tào Tính cười nói:
- Hình như thơ mình tự viết cũng được tính, không phạm quy, A Vân, đến muội rồi.
Tào Uẩn nhìn Lý Diên Khánh một hồi rồi không nói gì nữa. Lúc này Tiêu Vân không nhớ ra:
- Ta muốn nói một câu thơ trong Xuân Giang Hoa Dạ Nguyệt, nhưng quên mất rồi.
Tào Uẩn mỉm cười:
- Là “Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ” à?
- Đúng! Đúng! Là câu này.
- Không được, A Vân phải phạt một ly rượu. Vừa rồi ta không nói được cũng bị phạt rượu.
Tào Vân hết cách, đành nhấc rượu lên nhấm một ngụm. Phan Thiến Vân cười nói:
- Vậy ta sẽ là người cuối cùng, hồi khán phấn đại giai trần tục, không sai chứ!
Mọi người lại nói vài câu thơ tiếp, rất vui vẻ. Rồi Tào Vân lắc lắc ấm trà:
- Ôi! Hết nước rồi!
Không biết người quản sự căn đình chạy đâu rồi. Lý Diên Khánh bèn cầm lấy ấm trà lên rồi nói:
- Để ta làm!
Y nhanh chóng bước về phía đầm nước băng. Vừa rồi y đã nhìn thấy, trên đầm băng có một chiếc hố băng to bằng cái bát, người quản sự lấy nước ở đó.
Cạnh hố băng có một cái thùng nhỏ. Lý Diên Khánh cẩn thận lấy một thùng, rồi cười nói với mọi người:
- Ta bắt được một con cá này.
Mọi người rất vui, vội chạy tới đó. Trong thùng đúng là có một con cá nhỏ thật, nó bơi đi bơi lại trong thùng. Tào Kiều Kiều vui vẻ vỗ tay:
- Để muội bắt cá!
Đương nhiên là nàng không bắt được, cuối cùng vẫn để Lý Diên Khánh giúp nàng. Không lâu sau, Tào Kiều Kiều vui vẻ kêu to lên:
- Đại Thư Nương mau đến đây, ta bắt được cá rồi.
Tào Uẩn bị nàng giục quá, đành phải đặt sách xuống rồi cười bước tới:
- Bắt được thì bắt được chứ sao, sao phải gọi tỷ đến chứ.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tào cô nương có muốn bắt một con không?
- Ta sợ là ta không biết bắt.
- Không sao, để ta dạy nàng!
Lý Diên Khánh đưa chiếc thùng nhỏ cho nàng. Tào Uẩn mím môi cười rồi nói:
- Được rồi! Để ta thử xem.
Nàng đặt chiếc thùng vào hố băng. Lý Diên Khánh nhìn chăm chú vào hố băng rồi nói nhỏ với nàng:
- Đặt chầm chậm xuống, nhất định phải chậm. Chắc chiếc thùng này từng đựng hương liệu, nên sẽ hấp dẫn cá tới. Được rồi! Nín thở, đợi một chút.
Hai người đầu kề đầu cùng bắt cá. Vương Tuấn trong đình rất bất mãn. Y uống liên tục mấy chén rượu. Phan Thiến Vân bên cạnh cười lạnh:
- Đúng là tình chàng ý thiếp!
Cơn giận trong lòng Vương Tuấn bị câu này làm cho trỗi dậy:
- Ép người quá đáng!
Y đặt mạnh chén rượu lên bàn. Vừa định đứng dậy, Tào Tính đã tóm lấy tay y:
- Diên Khánh là khách của ta, ngươi đừng làm bừa!
Đúng lúc này, Phan Thiến Vân cười một tiếng rồi đứng dậy nói:
- Ta muốn đi loanh quanh một chút, Vương đại ca đi cùng ta đi.
- Được, ta đi cùng muội.
Vương Tuấn đang rất tức giận. Y không muốn nhìn thấy cảnh Tào Uẩn câu cá nữa, bèn cùng Phan Thiến Vân đi về phía đường núi…
Giờ đã có cá chui vào trong thùng, Tào Uẩn rất căng thẳng:
- Giờ phải làm thế nào?
Lý Diên Khánh đứng cạnh nói nhỏ với cô:
- Kéo chậm một chút, kéo lên từng tí một, rồi! Mau kéo nhanh lên!
Tào Uẩn kéo nhanh, nhưng vẫn chậm một bước, con cá chạy ra ngoài rồi đập vào mặt băng, Kiều Kiều lao tới:
- Muội bắt được rồi!
Tào Uẩn vui vẻ cười khanh khách, Tào Tính đứng ở đằng xa nói với Kiều Kiều:
- Bắt được ba con cá rồi. Kiều Kiều tới đây, tam ca dạy muội nướng cá!
- Vâng!
Kiều Kiều xách chiếc thùng vui vẻ chạy tới.
Lý Diên Khánh đứng dậy. Trong đình không thấy Phan Thiến Vân và Vương Tuấn đâu cả. Y nhìn về tứ phía, chỉ thấy Phan Thiến Vân và Vương Tuấn đã đi thưởng tuyết men theo một con đường nhỏ. Họ vừa đi vừa nói chuyện, thi thoảng lại vang lên tiếng cười khoa trương của Phan Thiến Vân.
Lý Diên Khánh nói với Tào Uẩn:
- Vừa rồi ngồi lâu quá, chúng ta cũng đi một lát đi!
Tào Uẩn gật đầu, quay lại nói với Tào Vân:
- A Vân có cùng đi chứ?
Tào Vân đang mải bóc hạt thông, lắc đầu nói:
- Muội không muốn đi đâu, mọi người đi đi!
Lý Diên Khánh làm động tác mời. Tào Uẩn ngại ngần cười, rồi chắp tay ra sau, đi theo con đường núi, chầm chậm đi về phía cảnh tuyết đằng kia.
- Lý quan nhân bắt cá rất giỏi!
Tào Uẩn cười hỏi:
- Từ nhỏ ngài đã rất nghịch ngợm sao?
Lý Diên Khánh cười lắc đầu:
- Nếu nói là nghịch thì cũng hơi hơi. Chủ yếu là lúc đó nhà ta quá nghèo, cha ta thường vào huyện thành chép sách không ở nhà. Trong nhà không có gì ăn cả, đành phải đi tới sông bắt cá. Mùa đông thì đục một cái lỗ băng nhỏ ở trên mặt sông rồi dùng cành cây bắt cá.
- Ừm! Còn mẹ ngài thì sao?
- Mẹ ta qua đời từ năm ta hai tuổi. Cha đã mượn một khoản tiền lớn để an táng mẹ nên phải trả nợ!
Tào Uẩn nhìn Lý Diên Khánh bằng ánh mắt đồng tình:
- Nhưng ngài nghèo vậy mà vẫn cố gắng học tập, cuối cùng còn thi được khoa cử. Ta nghĩ mẹ của ngài dưới cửu tuyền cũng rất vui.
- Cảm ơn nàng!
Tào Uẩn cúi đầu đi chầm chậm, rồi nàng lại nhỏ giọng hỏi:
- Câu thơ Lý quan nhân vừa rồi viết, đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, có câu hoàn chỉnh không?
Lý Diên Khánh do dự một lát rồi nói:
- Thật ra đó là một khuyết từ, “Thanh Ngọc Án”.
- Có thể nói cho ta nghe không?
Lý Diên Khánh nghĩ một lát rồi chầm chậm nói:
- Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ. Canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ. Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ. Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.
Tào Uẩn thầm độc hai lần, “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử”. Nàng cứ nói đi nói lại mấy câu này, bất giác ngây ra. Ánh mắt nàng chợt sáng lên, rồi nhìn về phía Lý Diên Khánh:
- Lý quan nhân, có thể viết cho ta bài từ này không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Nếu nàng thích ta sẽ tặng cho nàng.