Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 610 - Chương 499: Thi Thố Tài Năng (Hạ).

Chương 499: Thi thố tài năng (hạ). Chương 499: Thi thố tài năng (hạ).Chương 499: Thi thố tài năng (hạ).

Mọi người quay đầu lại, thấy Phan Húc mang theo một đám thành viên gia thế quan trọng đi tới, mọi người vội vàng nhường ra một con đường. Rất nhiều người cúi đầu xuống, ngay cả tỷ muội Tào thị cũng không dám ngẩng đầu, tổ phụ Tào Bình của các nàng cũng tới rồi.

Lúc này, Tào Bình cũng nhìn thấy bức họa trong tay tôn nữ, không khỏi giật mình, đây không phải là…

Lão quay đầu nhìn khu phần thưởng, vị trí giải nhất đã trống không:

- Uẩn nhi, tranh này là sao vậy? Sao lại trên tay ngươi?

Tào Uẩn giao tranh cho tổ phụ, lại không biết giải thích thế nào. Tào Vân bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng:

- Tổ phụ, đây là lễ vật Lý Thám Hoa ném giúp Uẩn nương.

Tào Bình tươi cười, giao bức họa cho Tào Uẩn:

- Tranh này đó là trân phẩm, có thể gặp mà không thể cầu, ngươi phải cất giữ nó cho tốt.

- Tôn nữ sẽ cất giữ tốt.

Phan Húc bên cạnh lại hơi đau lòng, bức họa này là một trong hai bức họa Trương Trạch Đoan tặng cho lão mấy ngày trước, lão chỉ lấy ra bày làm giải hạng nhất, không nghĩ tới lại bị người khác thắng đi.

Nếu như là người khác lão còn có thể dùng thứ khác đổi lại, nhưng bị Lý Diên Khánh thắng đi, điều này khiến lão không còn lời nào để nói. Kỳ thực cũng không phải lão đau lòng bức họa bị Lý Diên Khánh thắng đi, mà đau lòng Lý Diên Khánh tặng bức họa cho tôn nữ của Tào Bình, ân tình này quả thực làm rất tuyệt diệu.

Phan Húc thở dài trong lòng, tạm thời để chuyện này qua một bên, đi tới cười nói:

- Cách thời gian khai tiệc còn một canh giờ, chúng ta liền cử hành một giải thi đấu ném thẻ vào bình, ta bỏ ra năm trăm lạng vàng, người thắng trận sẽ được hậu thưởng này!

Chung quanh lập tức vang lên nhiều tiếng kinh hô, năm trăm lạng vàng, đây chính là năm ngàn lạng bạc nha! Phan gia muốn chơi bạo tay rồi.

Tào Bình ở bên nói tiếp lời:

- Ta cũng thêm đồ cược đi!

Lão cởi bội kiếm của mình xuống, giơ lên cao nói:

- Đây là Thất Tinh Kiếm, là một trong ba thanh kiếm ta thích nhất, người nhận được giải nhất, thanh kiếm này sẽ thuộc về hắn.

Đám nam tử trẻ tuổi chung quanh đều sôi trào, Thất Tinh Kiếm do năm đó Tào Bân dẫn đại quân diệt Nam Đường đạt được trong hoàng cung Nam Đường. Nghe nói do danh tượng Hội Kê triều Đường tốn mười năm để đúc thành, là kiếm được Lý Cảnh âu yếm cất giữ. Bảo kiếm quan trọng như vậy, Tào Bình lại muốn lấy ra làm phần thưởng, mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại kích động vạn phần, rất nhiều nam tử không định tham gia trận đấu cũng ồn ào muốn thử.

Lý Diên Khánh cảm nhận được một chút áp lực, Tào Bình từng muốn tặng thanh kiếm này cho hắn tại tiệm binh khí Lương Công, bị hắn từ chối nhã nhặn. Hiện giờ lão lại lấy ra, chỉ sợ vẫn liên quan tới hắn.

Tào Bình giọng khách át giọng chủ khiến Phan Húc không vui trong lòng, nhưng ngoài mặt lão vẫn cười ha ha nói:

- Tào hiền đệ đã có tâm ý này, ta từ chối thì bất kính, bảo kiếm coi như hạng đầu đi!

Cao Thâm cười nói:

- Tặng thưởng mê người như vậy, độ khó cũng phải tăng lớn mới được! Xa ba trượng là đủ rồi, không bằng thay đổi bình đồng.

Xa ba trượng là tiêu chuẩn của quân đội, không cần thay đổi. Nhưng bình động sử dụng hiện giờ là miệng loa, miệng vào như chén nhỏ, hơi dễ một chút. Gia đinh nhanh chóng chuyển tới một chiếc bình đồng cao bốn thước cổ nhỏ, miệng không mở mà dựng thẳng, miệng vào chỉ bằng chén trà nhỏ, độ khó bỗng nhiên tăng gấp ba.

Chẳng qua con em thế gia có không ít cao thủ ném thẻ vào bình, cho nên mọi người cũng không e ngại, mà xoa tay, mục tiêu nhắm thẳng Thất Tinh Bảo Kiếm.

Phan Húc lại nói:

- Vì tranh thủ thời gian, lần tranh tài này áp dụng chế độ đào thải. Vòng thứ nhất hai mũi tên nhất định phải ném cả hai đều trúng mới có thể tiến vào vòng thứ hai. Vòng thứ hai ba mũi tên, nhất định phải ném trúng toàn bộ mới có thể đi vào phòng thứ ba. Cứ thế mà suy ra, nếu vòng cuối cùng xuất hiện ngang tay lại thi đấu thêm, mãi cho đến khi quyết định người thắng sau cùng.

Trên thực tế đây đã không phải là ném năm trúng năm, muốn cướp đoạt hạng nhất, ít nhất phải trúng mười bốn tên, độ khó không tầm thường.

Theo tiếng bắt đầu của Phan Húc, mười mấy con em thế gia vội vàng tiến đến xếp hàng. Lý Diên Khánh đang muốn tiến tới, lại cảm giác có người vỗ vỗ vai mình phía sau. Hắn quay đầu lại, thấy Tào Bình đứng sau lưng mình, gật nhẹ đầu với mình. Mặc dù Tào Bình không nói lời nào, nhưng Lý Diên Khánh lại hiểu rất rõ ý của lão. Hắn cảm kích gật đầu, bước nhanh tới phía sau đội ngũ.

Hai ba trăm người đứng đầy chung quanh, vây xem hơn sáu mươi con em thế gia trẻ tuổi tiến hành thi đấu ném thẻ vào bình, gồm rất nhiều trưởng bối cũng đứng xem chiến ở bên. Điều này vô hình mang đến áp lực cực lớn cho đám hậu sinh dự thi. Vòng thứ nhất ném xong, đào thải hơn một nửa, chỉ còn còn lại mười tám con em thế gia tiến vào vòng thứ hai.

Tào Tính xếp phía trước Lý Diên Khánh, gã nhìn mọi người khẽ cười nói với Lý Diên Khánh:

- Tiểu nương tử Tào gia chúng ta đều rất quan tâm ngươi nha!

Lý Diên Khánh thuận theo mắt gã nhìn lại, thấy một đám nam nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh Tào Bình, đều là con cháu Tào gia, trong đó có sáu tiểu nương tử, đều đang nhìn mình. Lý Diên Khánh cười nói:

- Các nàng quan tâm ngươi chứ! Ngươi là đại biểu duy nhất của Tào gia, đâu phải quan tâm ta?

Tào Tính cười ha ha:

- Ít nhất có một người trong đó quan tâm ngươi.

Lý Diên Khánh nhìn thấy Tào Uẩn, trong mắt nàng mang theo một chút lo lắng. Thấy hắn nhìn lại nàng, nàng ngượng ngùng cúi đầu. Tim Lý Diên Khánh nóng lên, lại khẽ cười nói với Tào Tính:

- Có ta dự thi, ngươi hẳn là giơ tay đầu hàng mới đúng!

- Đừng nhìn ngươi cung kỵ lợi hại, nhưng ném thẻ vào bình không giống với bắn tên, trong này nhân tài đông đúc, ngươi chưa hẳn có thể đạt được hạng nhất.

- Vậy thì thử một chút xem sao!

Một lát đến phiên Tào Bình, vòng thứ hai yêu cầu ba tên vào bình toàn bộ mới có tư cách tham gia vòng thứ ba. Tào gia cũng là thế gia cung kỵ, trình độ bắn cung của Tào Tính cực cao, giống hệt như ném rổ, ba mũi tên chuẩn xác không lầm ném vào miệng bình, dẫn tới tiếng vỗ tay của mọi người.

Gã cười nhìn Lý Diên Khánh một chút, ý tứ ‘đến ngươi! ’.

Lý Diên Khánh cười ngạo nghễ, ba mũi tên ném ra như nước chảy, vạch ra ba đường vòng cung xinh đẹp, gần như rơi thẳng vào bình đồng, không hề đụng vào vách bình, cũng nhận được nhiều tiếng vỗ tay.

Cao Thâm thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói với Tào Bình:

- Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước, năm đó chúng ta cũng không có loại trình độ này!

Tào Bình gật đầu:

- Thế hệ này có thể sánh vai với tổ tiên chúng ta.

Lúc này, Phan Húc chậm rãi đi tới bên cạnh họ, híp mắt cười nói với Tào Bình:

- Hiền đệ, chỉ sợ hôm nay không giữ được thanh Thất Tinh Kiếm kia của ngươi rồi.

Tào Bình cười nhạt một tiếng:

- Có thể ném mười bốn tên không trượt cướp đi bảo kiếm của ta, nhân tài như vậy chắc chắn là lương đống của Đại Tống, tặng bảo kiếm cho hắn, ta cam tâm tình nguyện!

- Ha ha! Chỉ sợ người cướp đi bảo kiếm, không phải suy nghĩ trong lòng hiền đệ.

- Việc này chưa biết được.

Mọi người ngừng nói, cuối cùng ngửa đầu cười ha ha…

Vòng thứ hai kết thúc, mười tám người lại đào thải hơn một nửa, chỉ còn lại bảy người xông vào vòng thứ ba. Sắc mặt Phan Húc hơi khó coi, hai đệ tử Phan gia đều bị đào thải, trong bảy người vòng thứ ba Cao gia và Tào gia đều có hai đệ tử, ba người khác là Lý Diên Khánh, Triệu Vụ Bản và Vương Uy.

Vòng thứ ba ném bốn mũi tên, đọ sức kỹ thuật tới cực hạn. Đến vòng thứ năm, đây không còn là so tài kỹ thuật, mà đọ sức ý chí.

Lúc này, Tào Thịnh thất thủ ở mũi tên cuối cùng, tên đồng trúng vào miệng bình rơi trên mặt đất. Tào Thịnh buồn bã vạn lần, ngồi xổm xuống nắm chặt tóc mình. Sau đó Cao Bá Ngọc thất thủ ở mũi thứ hai, sau đó gã không ném tiếp, trực tiếp nhận thua.

Lý Diên Khánh ra sân thứ năm, trước đó chỉ có Cao Sủng ném trúng bốn mũi tên, thuận lợi qua cửa ải. Mặc dù cung kỵ của Cao Sủng không tốt, nhưng gã ném thẻ vào bình lại rất lợi hại, xếp hạng ba trong các con em thế gia.

- Tiếp theo!

Lý Diên Khánh tiến lên một bước, ánh mắt mọi người trên sân đều tập trung trên người hắn, trong mắt có sự bất mãn, có ghen ghét, nhưng phần lớn là chờ mong. Tất cả mọi người chờ mong Lý Diên Khánh mang đến một trậng thi đấu ném thẻ vào bình đặc sắc.

Trên bàn nhỏ bên cạnh đã dọn xong bốn mũi tên đồng, Lý Diên Khánh lấy ra một mũi tên, hít một hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại, phảng phất một bình chướng vô hình xuất hiện bên cạnh, toàn bộ huyên náo và ánh mắt chung quanh đều bị tách rời.

Hắn tìm được cảm giác, ném ra một tên, tên đồng lóe lên trên không, trực tiếp vào bình, vẫn chuẩn xác xinh đẹp như vậy. Chẳng qua trải qua mười ba mũi tên trước đó, Lý Diên Khánh đã không cách nào giữ được cảm xúc kéo dài, hắn nhất định phải ngừng một chút, tìm kiếm cảm giác ném tên tiếp theo, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự phát huy của hắn, bốn mũi tên vào bình chuẩn xác, hắn cũng tiến vào trận chung kết sau cùng.

Trận chung kết chính là vòng thứ tư, cuối cùng chỉ còn bốn người vào trong. Cao Sủng, Lý Diên Khánh, Vương Uy và Tào Tính. Mấy người này đều được công nhận là cao thủ ném bình, trong đó năm ngoái Vương Uy từng nhận được hạng nhất ném bình trong giải thi đấu của Cấm Quân, gã là cháu trai của Vương Đạo Tề, trước mắt đảm nhiệm Ngu Hầu Kim Thương Ban Cấm Quân.

- Xin các vị rút thăm, sắp xếp trình tự ném!

Trình tự ném ảnh hưởng tới sự phát huy của bốn người, bởi vậy rút thăm là rất cần thiết.

Bốn người đều hết sức nghiêm trọng, ngay cả Tào Tính tính cách hoạt bát cũng trở nên trầm mặc, bốn người đều rút mũi tên của mình, nhưng người nào cũng không công khai trình tự. Lý Diên Khánh nhìn thẻ của mình, hắn ra sân thứ ba, rút được một thẻ tốt.

Tiếp theo là nghỉ ngơi thời gian một nén hương, ba tuyển thủ đều được Tộc trưởng gọi đi nói chuyện riêng. Vốn chỉ là một trận tranh tài giải trí, nhưng qua từng vòng đấu căng thẳng và tàn khốc, các gia tộc không hẹn mà cùng liên hệ vinh dự gia tộc với trận đấu này.

Tào Tính tâm sự nặng nề đi tới. Lý Diên Khánh vỗ vai gã cười nói:

- Buông lỏng một chút, đừng có áp lực!

Tào Tính thở dài trong lòng, lời nói nhỏ của tổ phụ dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai gã: ‘Tào gia chúng ta đã rất lâu rồi không thể mở mày mở mặt, trận đấu hôm nay ta hi vọng ngươi có thể thắng lợi’.

Tào Tính không nhịn được nhỏ giọng nói:

- Diên Khánh, nếu như cuối cùng hai chúng ta vào trận chung kết, ngươi có thể cho ta cơ hội hay không…

Lý Diên Khánh nao nao, cười nói:

- Chúng ta có nắm chắc cuối cùng sẽ gặp nhau không?

- Ta chỉ nói nếu như!

- Được!

Lý Diên Khánh sảng khoái cười nói:

- Nếu quả thực như ngươi nói, cuối cùng là chúng ta gặp nhau, ta nhường ngươi một tên.

- Đa tạ rồi!

Lý Diên Khánh thầm lắc đầu, áp lực của Tào Tính quá lớn, đây không phải chuyện tốt.

- Xin hỏi ai là người đầu tiên ra sân?

Quản sự hỏi.

Lúc này, Cao Sủng giơ tay lên:

- Ta là người đầu tiên!

Bình Luận (0)
Comment