Chương 500: Một tên đoạt giải nhất.
Chương 500: Một tên đoạt giải nhất.Chương 500: Một tên đoạt giải nhất.
Nếu như vòng loại thứ ba và thứ tư là khảo nghiệm cực hạn kỹ thuật của các tuyển thủ, như vậy trận chung kết cuối cùng là đấu ý chí, ý chí của ai mạnh mẽ cứng cỏi hơn, đó là người thắng trận sau cùng.
Mặc dù năm mũi tên chỉ nhiều hơn một so với bốn mũi tên, nhưng độ khó do áp lực tạo thành khiến trận này gian nan hơn trận trước không chỉ mười lần.
Cao Sủng đã trúng liền ba mũi tên, đáng tiếc tên thứ tư hơi lệch một chút, tiễn đụng vào cạnh bình rời đi, cuối cùng thất bại. Cao Sủng rưng rưng rời khỏi sân đấu, ngồi một mình trên chiếc ghế nhỏ bụm mặt yên lặng khóc ròng. Cao Thâm đi tới nhỏ giọng an ủi gã, nhưng lúc này đã không có người nào chú ý họ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên sàn thi đấu.
Người ra sân thứ hai là Tào Tính, gã vừa ra sân, đệ tử Tào thị liền sôi trào.
- Tiểu Tam lang! Tất thắng.
Mười mấy đệ tử Tào thị cùng lớn tiếng cổ vũ.
Tào Tính cố nén trái tim đập cuồng loạn, ném liền ba mũi tên, ba mũi tên đều ném trúng bình đồng, khiến cảm xúc của đệ tử Tào thị càng thêm sôi trào.
Lúc này, mồ hôi trên trán Tào Tỉnh đổ xuống từng giọt lớn, gã nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua tổ phụ. Tổ phụ Tào Bình đang mong đợi đầy cõi lòng nhìn qua gã, sự chờ mong trong mắt rõ ràng là đặt vinh quang gia tộc Tào thị lên vai gã.
Tào Tính nhặt mũi tên thứ tư lên, gã cảm thấy mũi tên trở nên nặng khác thường, trước mắt mê muội một hồi, trong lòng lập tức xuất hiện bối rối khó hiểu, hai chân bắt đầu run rẩy.
- Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống!
Gã nín thở, cắn răng ném ra tên thứ tư. Nhưng tên vừa rời tay, Tào Tính rên một tiếng, đau đớn ôm đầu ngồi xuống, khiến tất cả mọi người giật nảy mình. Lý Diên Khánh thấy rõ ràng, tên này căn bản không dùng đúng lực.
Quả nhiên, tên đồng rơi xuống đất cách bình đồng khoảng một trượng, ngay cả thân bình cũng không đụng tới. Mọi người nhất thời xôn xao, đệ tử Tào gia nhắm mắt lại, Tào Bình cũng thở dài một tiếng trong lòng, ‘Thất bại trong gang tấc rồi! ’.
- Mời vị thứ ba ra sân!
Quản sự hô một tiếng, Lý Diên Khánh giơ tay lên, thẻ thứ ba của hắn là thẻ tốt, nhưng trước đó Cao Sủng và Tào Tính liên tục thất bại cũng mang tới áp lực cực lớn cho hắn, khiến thẻ tốt của hắn biến thành thẻ chịu áp lực lớn nhất.
Mặc dù Lý Diên Khánh rất trẻ trung, nhưng tâm lý và kinh nghiệm của hắn đều vượt xa người đồng lứa. Hắn trải qua một trận chiến tránh tàn khốc, so sánh ra, chút áp lực này hắn không coi vào đâu. Huống chi hắn là người ngoài, không có áp lực gia tộc, ném tốt hay xấu đều do một mình hắn gánh chịu.
Chẳng qua mặc dù không có áp lực tâm lý, nhưng Lý Diên Khánh lại có một lực cản khác, chính là trước đó hắn đã ném liên tục mười bảy tên, đã vượt qua năng lực khống chế tên đỉnh cao của hắn, cảm xúc vi diệu trước đó đã không dễ dàng tìm tới được, mỗi lần ném tên hiện giờ đều là một khảo nghiệm nghiêm trọng đối với Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh lấy ra mũi tên thứ nhất, hắn cũng không nhìn bình đồng cách ba trượng, kỹ thuật ném tên tới trình độ này của hắn, đã có thể dụng tâm để nhìn bình, vị trí phương hướng khoảng cách kích thước bình đồng hắn đã sớm nắm rõ trong lòng.
Lý Diên Khánh cúi đầu trầm tư một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu ném một tên ra. Tên vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp trên không, rơi chuẩn xác vào trong miệng bình, thẳng vào đáy bình, ngay cả cạnh bình cũng không đụng phải.
Lực khống chế chuẩn xác này khiến Tào Bình và Cao Thâm hãi nhiên thán phục. Trong mắt Phan Húc lại xuất hiện vẻ ghen ghét khó hiểu, lão đương nhiên biết Tào Bình lấy Thất Tinh Kiếm yêu thích nhất ra làm tặng thưởng, trên thực tế là chuẩn bị cho Lý Diên Khánh, động tác này là một tuyên ngôn ngầm, hàm súc nói cho gia tộc khác, đừng tranh đoạt Lý Diên Khánh với lão.
Hai nhà Tào Phan có giao tình trăm năm, thông gia với nhau khiến quan hệ của họ ăn sâu bén rễ. Vợ cả qua đời mười năm trước của Phan Húc chính là trưởng tỷ của Tào Bình. Nhưng hòa thuận và đoàn kết, đồng thời lại có sự cạnh tranh gia tộc không e dè của các thế gia. Làm Tộc trưởng của mỗi gia tộc, họ suy nghĩ đầu tiên tới lợi ích của gia tộc mình.
Ba đại tộc Phan Tào Cao vẫn luôn là lãnh tụ của thế gia. Phan gia và Tào gia liên tục xuất hiện Chương Hoài Hoàng hậu và Quang Hiến Hoàng hậu. Phan Mỹ và Tào Bân cũng được truy phong là Trịnh Vương và Ký Vương. Phan gia và Tào gia âm thầm cạnh tranh kịch liệt, nếu như Lý Diên Khánh thực sự trở thành con rể của Tào gia, sẽ mang đến điều gì tới cho Tào gia? Phan Húc đương nhiên có một loại lo lắng khó hiểu.
Lúc này, mũi tên thứ hai và mũi tên thứ ba của Lý Diên Khánh ném ra thuận lợi, hắn lấy mũi tên thứ tư, tên thứ tư mấu chốt nhất, áp lực cũng lớn nhất. Cao Sủng và Tào Tính đều thất thủ ở tên thứ tư, mặc dù Lý Diên Khánh có thể không nhìn áp lực bên ngoài, nhưng trạng thái của bản thân hắn đang nhanh chóng trượt giảm.
Ném thẻ vào bình và bắn tên kỳ thực giống nhau, nếu như bắn tên có thể bắn mười trúng chín chính là cao thủ. Ném thẻ vào bình cũng như vậy, rất ít người có thể ném năm trúng năm. Nhưng Lý Diên Khánh hiện giờ đã liên tục trúng hai mươi, hoa nở thì phải tàn, hắn đã đến biên giới sai lầm, cảm giác không nắm chắc này càng thêm mãnh liệt.
Tên thứ tư của Lý Diên Khánh dùng lại thời gian ròng rã uống cạn một chén trà, hắn rốt cuộc tìm về một chút cảm xúc, trong tiếng nghị luận khe khẽ, tên rời khỏi tay, tên đồng chuẩn xác tiến vào bình đồng.
Lý Diên Khánh thở phào một hơi, tên thứ tư ném ra thành công, tên thứ năm cũng cực kỳ thuận lợi, trước khi cảm giác tay còn chưa tan biến, hắn không chút do dự ném ra tên thứ năm. Tên cuối cùng cũng vào bình chuẩn xác, chung quanh vang lên tiếng hoan hô. Lý Diên Khánh thi lễ với mọi người, hắn là người đầu tiến hoàn thành năm mũi tên vào bình, ngay cả Cao Sủng và Tào TÍnh cũng tới chúc mừng hắn thành công. Cho dù hai người còn chưa hết uể oải, nhưng bạn tốt ném thẻ vào bình thành công, họ cũng phải biểu thị chúc mừng!
Lý Diên Khánh thành công chuyển áp lực lên người tuyển thủ thứ năm là Vương Uy. Vương Uy là cháu trai của Vương Đạo Tề, năm nay khoảng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, mặc dù tuổi trẻ, nhưng đã ở trong quân đội năm năm, trước mắt đảm nhiệm Ngu Hầu trong Cấm Quân. Gã võ nghệ cao cường, cưỡi ngựa rất tốt, nhưng thực sự nổi tiếng toàn quân lại nhờ kỹ thuật ném thẻ vào bình của gã, năm ngoái gã đoạt được giải nhất trong giải thi đấu ném tên tại Cấm Quân.
Phan Húc trêu chọc Tào Bình có lòng tặng kiếm chưa hẳn có thể đúng người, kỳ thực chính là chỉ Vương Uy này. Vương Uy làm người khiêm tốn, trầm mặc ít nói, nhưng thực lực ném thẻ vào bình mà gã biểu hiện ba lượt trước khiến tất cả mọi người không dám khinh thường.
Vương Uy nhặt mũi tên thứ nhất lên, giống như Lý Diên Khánh, gã cúi đầu trầm mặc một lát, vung tay ném ra, mũi tên này cũng gọn gàng tiến vào bình đồng, nhận được tiếng vỗ tay của mọi người.
Lý Diên Khánh thấy rõ ràng, cảm xúc của Vương Uy này cực kỳ ổn định, không phát huy thất thưởng bởi áp lực gia tộc mạnh mẽ phía sau giống như Cao Sủng và Tào Tính, gã không hề chịu áp lực, tay vung ra ổn định như núi, Lý Diên Khánh biết mình gặp được kình địch rồi.
Lúc này, ngay cả Tào Bình cũng hơi căng thẳng, lão cũng không muốn tặng bảo kiếm yêu thích cho đệ tử Vương gia.
Mũi tên thứ hai, Vương Uy vẫn không có áp lực chút nào đưa tên vào bình đồng, thậm chí còn ra tay ổn định và nhanh hơn Lý Diên Khánh.
Mũi tên thứ ba ném ra, Lý Diên Khánh phát hiện ngón út của Vương Uy khẽ run một cái, động tác nhỏ bé này khiến tên đồng chạm vào miệng bình rơi vào trong. Mặc dù nhìn như lực lượng thoáng khống chế không tốt, nhưng Lý Diên Khánh lập tức hiểu rõ, kỳ thực Vương Uy này cũng nỏ mạnh hết đà, nhất là ngón út run lên vào thời điểm mấu chốt, đó là mệt nhọc cực độ và căng thẳng cực độ khiến thần kinh co rút.
Hai cửa phía sau, phải xem gã có ý chí cường đại đứng vững trước áp lực và cảm giác mệt nhọc hay không.
Tên thứ tư của Vương Uy cũng chờ đợi ròng rã thời gian uống cạn một chén trà, gã biết mình hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ có thể dựa vào bản năng tìm tới bình, nếu như cơ tay lại run rẩy, ngay cả gã cũng không khống chế nổi.
- Xin Vương nha nội ném thẻ vào bình!
Thời gian nghỉ ngơi của Vương Uy đã vượt qua thời hạn cao nhất, quản sự bắt đầu thúc giục gã. Bất đắc dĩ, Vương Uy chỉ có thể cắn răng ném ra tên thứ tư. Đương một tiếng, tên đồng lại đụng vào miệng bình, vang lên một tiếng thanh thúy, tên đồng rơi vào miệng, lung lay vẫn trượt vào bình đồng. Tên thứ tư may mắn thành công, người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm với gã.
Tên thứ năm của Vương Uy không thuận lợi như Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh tìm được cảm xúc ném liền hai tên thành công, mà gã đã mất đi cảm xúc, hoàn toàn dựa vào bản năng để ném tên, cánh tay gã nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ mới được.
Thời gian nghỉ ngơi của gã đã quá dài, khiến cho chung quanh vang lên tiếng nghị luận. Lúc này quản sự lại thúc giục lần thứ hai:
- Vương nha nội, thời gian vượt qua một ném nhang coi như từ bỏ, xin nắm chặt thời gian!
Ngay cả Tộc trưởng Vương Nhược Thái của Vương Uy cũng không nhịn được, cháu trai đã phạm quy, các Tộc trưởng chỉ là xem mặt mũi của mình mới không lên tiếng, như vậy cho dù thắng trận tranh tài cũng không vẻ vang, lão không nhịn được nói:
- Uy nhi, ném tên đi!
Tộc trưởng lên tiếng, Vương Uy đành ngừng nghỉ ngơi, gã đi tới nhặt mũi tên cuối cùng, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên vung tay. Giây phút ném tên ra, cánh tay phải của gã đau đớn tới tim, ngón áp út và ngón giữa không hẹn cùng khẽ run lên một cái.
Mũi tên thứ năm lại ném trúng miệng bình, nhưng lần này không may mắn như hai lần trước, tên đồng bắn lên rơi vào bình, phát ra tiếng đinh đương, lập tức trượt xuống đất.
Trái tim Vương Uy dường như rơi xuống vực sâu, trước mắt tối đen lại, chán nản mệt mỏi quỳ xuống mặt đất. Đệ tử Tào gia và Cao gia nhảy cẫng lên hoan hô, tạo thành chênh lệch rõ rệt với đệ tử Vương gia và Phan gia trầm mặc bên cạnh.
Lý Diên Khánh cươi tười, ôm quyền cảm tạ với mọi người. Cuối cùng hắn thắng được trận đấu ném thẻ vào bình. Khuôn mặt Tào Uẩn cũng tràn ngập nụ cười vui sướng, dường như nàng nhận được thẳng lợi.
Tào Bình kích động trong lòng, lão bước nhanh tới phía trước, giọng khách át giọng chủ tự tay giao Thất Tinh Kiếm tới tay Lý Diên Khánh. Tới giờ phút này, cho dù sắc mặt Phan Húc có khó coi lão cũng không để ý chút nào.