Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 612 - Chương 501: Nhiệm Vụ Lâm Thời

Chương 501: Nhiệm vụ lâm thời Chương 501: Nhiệm vụ lâm thờiChương 501: Nhiệm vụ lâm thời

Trên đường từ Phan phủ trở về, Lý Duyên Khánh còn đang tận hưởng hương vị thắng lợi ở Phan phủ. Tuy đối với hắn mà nói chưa cần chiến tích huy hoàng gì, bất quá kết quả cuối cùng lại làm cho hắn thực chờ mong, nhất là từ trên xuống dưới của Tào gia nhất trí ủng hộ, khiến cho hắn cảm thấy mình tựa như tìm được cái gì đó….

Chờ sau khi phong ba Vương gia hoàn toàn bình ổn, mình có phải cần xin phụ thân đi Tào gia cầu thân hay không, quả thật hắn thực sự thích Tào Uẩn. Từ dung nhan xinh đẹp, tính cách ôn nhu điềm tĩnh, tất cả đều làm hắn tim đập thình thịch. Sau khi tiếp xúc vài lần, hắn cảm giác Tào Uẩn chính là kiều thê mình chờ đợi đã lâu.

Lý Duyên Khánh lại nhìn nhìn Thất tinh bảo kiếm trong tay, đây là lần thứ hai Tào Tính đưa thanh kiếm này cho mình. Lần đầu tiên là ở Lương công binh khí phủ, lần đó là do lão chưa suy nghĩ, nhưng rồi nhanh chóng liền đổi ý, mà lúc này đây là cam tâm tình nguyện đưa kiếm cho mình, sự tin tưởng cùng thành ý này của Tào Bình đối với mình, Lý Duyên Khánh đương nhiên trong lòng biết rõ ràng.

Lý Duyên Khánh nhẹ nhàng đem rút bảo kiếm ra khỏi vỏ kiếm, chỉ cảm thấy hơi lạnh phả vào mặt, đây quả thật là một bảo kiếm vô cùng sắc bén, trên chuôi kiếm được khảm bảy viên bảo thạch từ xưa, phía cuối của chuôi kiếm vẫn có thể thấy được chữ “Cảnh” chưa hoàn toàn bị mòn. Đây từng là bảo kiếm của đế vương Nam Đường Lý Cảnh. Nhìn làm cho hắn không khỏi nghĩ tới khối vô tự “Đại tổ linh bài” trong từ đường Lý thị, liệu đây có phải có một loại ý trời hay không?

Khi xe trâu sắp đến Vân Kỵ kiều, Trương Hổ cùng Dương Quang xuất hiện ở cửa xe, Trương Hổ bẩm báo với Lý Duyên Khánh: “Ty chức đã nói chuyện cùng Hắc Hán.”

đương nhiên Hắc Hán chỉ là một danh hiệu, người này là thương nhân binh khí chợ đen lớn nhất kinh thành. Từ khi Lý Đông Đông giới thiệu, Trương Hổ phụ trách cùng hắn giao dịch.

“Hắn ra giá thế nào?”

“Bẩm Ngự Sử, hắn đồng ý cho chúng ta giá thấp nhất, mỗi cây trường mâu có giá mười tám quan, mỗi thanh chiến đao giá mười quan, thuẫn bài giá năm quán tiền, so với mua lẻ đều rẻ một nửa, cam đoan đều là binh khí chế thức (tiêu chuẩn quân đội).”

“Với cái giá này ngay cả tiền vốn Quân khí giam cũng không thu lại được.”

đương nhiên Lý Duyên Khánh biết binh khí chợ đen hầu như là làm ăn không vốn, chịu nguy hiểm mất đầu kiếm tiền lãi gấp mười, cho mình nửa giá cũng đã là lãi năm lần rồi.

Hắn cười lạnh một tiếng lại hỏi: “Một ngàn thanh trường mâu có không?”

“Trường mâu thì nhiều nhất bọn họ chỉ có thể cung cấp năm trăm cây, ngoài ra có thể có năm trăm thanh chiến đao, năm trăm tấm thuẫn bài.”

Lý Duyên Khánh tính toán một chút, như vậy phải tốn một vạn sáu ngàn năm trăm quan, cũng là một con số rất lớn, hắn lại hỏi: “Có đưa đến địa điểm chỉ định hay không?”

“Ty chức cùng hắn trao đổi qua, đưa đến địa phương khác kinh thành đều có thể miễn phí, duy chỉ có đưa vào trong thành bọn họ phải thu một ngàn quan tiền, bọn họ cần chuẩn bị chút thuế.”

“Vậy khi nào thì có thể giao hàng?”

“Hàng hóa của bọn họ là ở ngoài thành, chỉ cần trả tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể giao hàng, hơn nữa bọn họ đồng ý giảm một chút.”

Lý Duyên Khánh lại hỏi Dương Quang, “Phòng ở thuê được chưa?”

Dương Quang vội vàng nói: “Hồi bẩm Ngự Sử, đã thuê được, chính là nơi trước đây chỉ định, sau lưng là Biện hà. Ty chức thuê hai kho hàng, cửa sau thông ra Biện hà, phía trước là sát với tiệm vàng bạc Đường gia, có một ngõ nhỏ có thể ra đường.”

Lý Duyên Khánh lập tức nói với Trương Hổ: “Ngày mai ta đưa tiền cho các ngươi, đưa số hàng hóa vừa rồi đến. Mỗi thứ năm trăm món, bảo bọn họ đem hàng đưa đến phòng thuê. Cố gắng trước khi màn đêm buông xuống xử lý xong mọi chuyện.”

“Ty chức tuân lệnh!”

Trương Hổ cùng Dương Quang nhanh chóng rời đi, Lý Duyên Khánh ngẫm lại cũng có chút đau lòng, không ngờ phải chỉ ra hơn một vạn bảy ngàn quan tiền. Bỏ ra một số tiền lớn như vậy, đã đủ để thuê một gã sát thủ đỉnh cấp, bất quá Lý Duyên Khánh cần dùng phương pháp của hắn để diệt trừ Tống Giang, cho dù phải chi thêm một vạn quan tiền hắn cũng chấp nhận.



Sáng sớm hôm sau, Lý Duyên Khánh cũng giống như bình thường đi xe trâu tới Quân giám sở, hắn vừa xuống xe trâu, liền lập tức phát hiện hôm nay Quân giám sở không giống như bình thường, trên bậc thang lại có sáu gã lính gác đang đứng. Bình thường ở đây không người trông coi, bất luận kẻ nào đều có thể tùy ý ra vào, hôm nay sao lại có lính gác?

“Lý Ngự Sử!”

Tần Cối đứng ở cửa thấy Lý Duyên Khánh, vội vàng cười đi lên đón, “Hôm nay có lính gác, ta sợ bọn họ không biết mặt của ngài, cho nên đứng ở đây nghênh đón.”

Nói đến đây, Tần Cối đem một tấm ngân bài đưa cho Lý Duyên Khánh, “Đây là thẻ bài của Lý Ngự Sử, về sau đưa nó ra có thể tùy ý ra vào.”

Lý Duyên Khánh nhận lấy, chỉ thấy trên bài có khắc ba chữ “Quân giám sở”, sau lưng là tên cùng hàm của hắn: “Thị Ngự Sử Lý Duyên Khánh”, “Cái này là vừa khắc phải không!” Lý Duyên Khánh cười nói.

“Sáng sớm hôm nay Lại bộ phái người đưa tới.”

“Chẳng lẽ Quân giám sở có sự thay đổi?”

“Quả thật có thay đổi, năm mươi vạn quan tiền công đã được phê chuẩn, hôm nay ta sẽ mua đầy đủ toàn bộ vật phẩm, mọi người không cần lại dùng đồ cũ. Mặt khác, sáng nay Phạm Tướng quốc sẽ tới, nói có sự tình quan trọng tuyên bố, hy vọng Lý Ngự Sử mau chóng triệu tập mọi người trong Ngự Sử đài lại.”

Một yêu cầu cuối cùng của Tần Cối làm cho đầu Lý Duyên Khánh như muốn nổ tung, mắt thấy đã sắp năm mới, mọi người đều có vẻ tản mạn, hôm nay rất nhiều người có khả năng không đến, bảo hắn đi nơi nào tìm người?

Tần Cối thấy Lý Duyên Khánh khó xử, vội vàng nói: “Tận lực đi! Đừng để khi Phạm Tướng công lại đây quá khó coi là được.”

“Ta biết rồi!”

Lý Duyên Khánh bước nhanh vào cửa lớn Quân giám sở, bởi vì tiền công vừa mới được phê chuẩn, Tần Cối còn chưa kịp đi mua vật phẩm, trong phòng vẫn giống như trước đây. Lý Duyên Khánh ngồi vào chỗ của mình, Khánh Ca Nhi vội vàng lấy cho hắn một ly trà, Lý Duyên Khánh cười nói với hắn: “Ngươi tới Ngự Sử đài một chuyến, tìm Trịnh Ngự Sử cùng Trương Ngự Sử đến đây, nói hôm nay bên này có chuyện.”

Trịnh Ngự Sử cùng Trương Ngự Sử là hai phó thủ của Lý Duyên Khánh, đều là Giám Sát Ngự Sử. Cuối năm Ngự Sử đài bận rộn, nên gọi bọn họ trở về, năm tên Tòng sự khác thì hiện tại chỉ có Mạc Tuấn cùng Lưu Phương ở quan phòng, hai gã Tòng sự xin phép về gia hương tế tổ, còn một gã Tòng sự không biết hôm nay có tới hay không?

Khánh Ca Nhi chạy vội đi Ngự Sử đài tìm người, lúc này, Mạc Tuấn đi tới cười nói: “Nghe nói hôm nay Phạm Tướng quốc có chuyện quan trọng cần tuyên bố.”

“Đúng vậy! Vừa rồi Tần Chủ bộ cũng nói với ta, không biết là chuyện gì?”

Mạc Tuấn nhỏ giọng nói: “Hôm nay ta tới sớm, gặp Lý Hồi, nghe hắn nói, buổi chiều ngày hôm qua Thiên tử hỏi chuyện Quân giám sở, kết quả biết được Quân giam sở vẫn chưa hành động, Thiên tử giận dữ, triệu Tướng quốc tới mắng một hồi, cho nên buổi chiều hôm qua rất nhiều chuyện được quyết định ngay.”

Lý Duyên Khánh hừ một tiếng, “Mỗi lần đều là nước tới chân mới nhảy, lần trước Chủng soái khi xuất chinh điều dụng quân đội cũng giống như vậy, không bức vốn không có kết quả.”

Nói đến quân đội, Lý Duyên Khánh lại vội hỏi: “Chuyện một ngàn quân đội có tin tức hay không?”

“Hình như Lý Hồi không có nói đến chuyện này, nghe nói sáu gã thủ vệ ở cửa được tạm thời điều động đến từ Môn hạ tỉnh, không phải thủ vệ chính thức của chúng ta, ta nhắm chừng chuyện quân đội là phải chờ.”

Lý Duyên Khánh cũng không có ôm hy vọng quá lớn, chuyện đề cập tới quân đội luôn luôn sẽ không nhanh chóng, huống hồ Quân giam sở dù sao cũng là quan nha, quân đội cũng không quan trọng.

…..

Một lúc lâu sau, Phạm Trí Hư cùng vài tên tùy tùng vội vàng đi vào cửa lớn Quân giám sở. Nói lên cũng làm người ta thổn thức, Quân giám sở thành lập đến nay, đây mới là lần thứ hai Phạm Trí Hư bước qua cửa của nó, lần đầu tiên là khi thành lập, hôm nay chính là lần thứ hai.

Mọi người đã ở đại đường nghị sự lầu một chờ hắn đã đến, nhưng quan viên cũng không đầy đủ. cả ba ti có tổng cộng hai mươi bốn người, cộng thêm Chủ bạc, tổng cộng là hai mươi lăm người, nhưng thực tế chỉ có một nửa. Có điều quan viên chủ yếu đều đến đây, bao gồm Ngự Sử đài Lý Duyên Khánh, Xu Mật Viện Lý Hồi cùng Binh Bộ Tương Anh.

Phạm Trí Hư hết sức nghiêm túc, y cũng không có để ý tới nhân số không đủ, đi thẳng vào vấn đề nói với mọi người: “Việc phát sinh ngày hôm qua nói vậy một ít quan viên đã biết, quan gia rất tức giận đối với chuyện Quân giám sở đến nay vẫn chưa hành động, nguyên nhân là mười ngày trước phía Chân Định phủ có một tòa quân thương bị cháy, trên sổ sách ghi lại là có tám ngàn thạch quân lương, nhưng sau khi dập lửa mới phát hiện bên trong căn bản không có một chút quân lương nào. Chuyện này bị người tố giác, Ngự Sử đài đã báo cáo quan gia, quan gia tức giận, yêu cầu Quân giám sở lập tức đi Hà Bắc tra rõ tình huống chuẩn bị chiến tranh, kết quả Quân giám sở vẫn chưa có động tác nào khiến cho nên mặt rồng giận dữ!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ đã sắp tới năm mới, bọn họ lại phải bắt đầu bận rộn sao?

“Ta cũng biết không đến mười ngày là năm mới, nhưng quan gia yêu cầu trong một tháng Quân giam sở phải có báo cáo giám sát, cho nên các vị, ta chỉ có thể nói một tiếng thật có lỗi, năm nay chỉ sợ mọi người không thể thoải mái rồi.”

“Xin hỏi Phạm Tướng công, chúng ta đều phải tới Hà Bắc sao?” Lý Hồi hỏi.

Phạm Trí Hư gật gật đầu, “Quan gia chỉ cho thời gian một tháng, vậy các người chỉ có thời gian hai mươi ngày. Cả hai lộ Hà Bắc có hơn mười quân thương, một người đi căn bản không kịp, cho nên ta tính phân ba đội. Ngự Sử đài đi thăm dò Chân Định phủ, Xu Mật Viện tra ba châu Bảo, Định, Hùng. Binh bộ đi thăm dò phủ Hà Gian, buổi sáng ngày mai liền xuất phát, trước ngày mùng mười tháng giêng phải tới nơi, cho Tần Chủ bạc thời gian mười ngày sửa sang lại cùng viết báo cáo.”

Lúc này, Lý Duyên Khánh hỏi: “Nhưng đi giám sát cần quân đội thì làm sao bây giờ?”

“Cái này ta đã nghĩ thay các ngươi, ba ti hành sự bất lực, sau này mới có thể điều quân đội đến, ta xin cho các ngươi ba tấm ngân bài điều binh của Xu Mật Viện, các ngươi có thể tới các châu điều ba trăm binh sĩ, nhưng chỉ cho các ngươi giám sát quân đội.”

Nói xong, Phạm Trí Hư lại nhìn mọi người hỏi: “Còn có vấn đề gì? Nếu không có vấn đề thì trở về chuẩn bị! Mặt khác phí dụng giám sát mỗi đội trích cấp năm ngàn quan tiền, buổi sáng ngày mai Tần Chủ bạc sẽ đem ngân bài điều binh đều giao cho các ngươi.”

Lý Duyên Khánh lại cảm thấy đầu phình to, thời khắc khẩn cấp mấu chốt, hắn lại phải đi Chân Định phủ, hắn chỉ còn lại thời gian có một ngày hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment