Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 622 - Chương 511: Chiếm Hết Địa Lợi

Chương 511: Chiếm hết địa lợi Chương 511: Chiếm hết địa lợiChương 511: Chiếm hết địa lợi

Lần đầu tiên tiến công quy mô lớn lại chết hơn hai trăm người, điều này làm cho Lữ Phương có chút thẹn quá thành giận. Y cũng ý thức được mình khinh địch, càng quan trọng là bọn chúng không có thuẫn bài, kẻ địch lăn cây xuống, quân lính không có đường né tránh.

Lúc này, một thủ hạ hiến mưu cho y: “Đã chết nhiều huynh đệ như vậy, không bằng mượn thi thể bọn họ lên núi, có lẽ có thể giảm bớt thương vong.”

Những lời này chính là ý tứ lấy thi thể làm thuẫn thịt, loại chuyện này rất dễ làm lạnh lòng tướng sĩ, nhưng Lữ Phương cũng nhất thời vô kế khả thi. Đồng thời quyết đánh với bất cứ giá nào, y đành gật đầu nói: “Đi gọi La Tấn tới!”

Không bao lâu, La Tấn cưỡi ngựa chạy tới, xa xa hô lớn: “Đại ca, không bằng tập trung binh lực tiến công!”

“Ta cũng có ý này, ngươi đem điều toàn bộ huynh đệ đến phía bắc đi!”

La Tấn quay đầu ngựa; ap đi, rất nhanh đã đưa hơn ba trăm binh sĩ còn lại tới phía bắc, hai quân một lần nữa hội hợp, Lữ Phương thống kê binh lực một chút, còn chừng bảy trăm tám mươi người, mặt khác còn có mấy chục tên binh sĩ bị trọng thương, nhưng đám thương binh này đã mất đi sức chiến đấu, không thể dùng.

Lữ Phương chọn lựa ra ba trăm người, tạo thành cung binh, lệnh bọn chúng bắn tên lên núi yểm hộ chủ lực tiến công, lại lấy ra một trăm binh sĩ tinh tráng, lệnh bọn hắn mỗi người cõng một thi thể xông lên ở phía trước. Theo kế hoạch trong lòng y, chỉ cần một trăm người này xông lên trên núi giáp chiến với kẻ địch, binh sĩ mặt sau lên núi liền dễ dàng.

Dưới núi đang bố trí lại binh lực, trên núi cũng đang bố trí đối ứng, Lý Duyên Khánh chỉ chừa ba mươi người phòng ngự ở đường núi phía nam, giảm bớt binh sĩ phòng ngự hai mặt đông tây. Tại hai mặt đông tây phải dựa vào dây thừng mới có thể lên núi, chỉ cần mười người tuần tra, chặt đứt dây thừng đúng lúc là được.

Binh sĩ còn lại tập trung toàn bộ đến phòng ngự phía bắc, mặt khác, Trương Ưng mang theo mấy chục người đang ở chung quanh miếu sơn thần đào bới gốc cây, sở dĩ không có làm cầu bùn nữa, là vì tuyết đọng trên đỉnh núi đã gần như không còn, đã không còn tuyết đọng thì không còn nước, mà làm cầu bùn thì cần rất nhiều nước để quấy bùn đất.

Tiếp theo thời gian cũng không đủ, làm một quả cầu bùn lớn ít nhất cần đông lạnh hai ba canh giờ mới có thể hoàn toàn ngưng cứng lại, bọn họ chờ không nổi.

Nhưng Vương Quý lại nhanh chóng phát hiện một tài nguyên khác, đó là gốc cây, nguyên bản chung quanh miếu sơn thần mọc đầy cây tùng lớn, nhưng do hàng năm chặt cây, làm cho rừng cây đã bị chặt hầu như không còn, chỉ còn lại có một đám gốc cây. Đem nhổ gốc lên, phạt rễ xung quanh, sẽ thành một cây gỗ lớn nặng chừng trăm cân. Tính ra cũng có chừng hơn trăm cái.

Đây là một tài nguyên rất thực dụng, hơn nữa dễ dàng lấy được, chỉ cần dùng dây thừng buộc, mọi người cùng nhau ra sức, là có thể nhổ tận gốc.

Hơn hai trăm binh sĩ ở trận địa trên đỉnh núi phía bắc sẵn sàng đón địch, lúc này, dưới núi lại vang lên tiếng trống “Thùng! Thùng! “, Lý Duyên Khánh hô lớn: “Nỏ binh vào chỗ, lăn cây chuẩn bị!”

Trên đỉnh núi còn hơn sáu mươi khúc cây, nếu cộng thêm trăm cái gốc cây đúng lúc đưa tới, vậy cũng đủ rồi.

Hơn hai trăm người chia làm hai đội, Nhạc Phi dẫn trăm tên trường thương thủ đứng ở sau túi bùn đất, mà Vương Quý thì dẫn trăm tên nỏ thủ cùng binh sĩ lăn cây khác đứng ở bên cạnh chuẩn bị.

Đúng lúc này, dưới núi đột nhiên phóng tới một trận tên dày đặc, mấy chục binh sĩ tránh không kịp, đều bị tên bắn trúng, bất quá tên cũng không có bắn thủng bì giáp hai lớp của bọn họ, người trúng tên đều hữu kinh vô hiểm, chỉ có hai binh sĩ bị tên bắn trúng mặt, kêu thảm thiết ngã sấp xuống, Lý Duyên Khánh lệnh cho binh sĩ tránh né, hai binh sĩ bị thương nhanh chóng được đưa vào sân.

Bất quá, nhân số phỉ binh dưới núi cũng không nhiều, không thể bắt thành ba lượt, sau khi bắn một trận tên dày đặc, liền xuất hiện thời gian trống ngắn ngủi do cung binh quân địch đang lấy tên lên dây, Vương Quý hô to: “Nỏ tiễn bắn cung binh!”

Nhóm nỏ binh đều xoay người nằm sấp trên túi bùn, chĩa nỏ về phía cung binh quân địch dưới núi bắn tới, nỏ tiễn sát thương lớn hơn so với bộ cung, nháy mắt liền có hơn hai mươi cung tiễn thủ trúng tên ngã xuống đất, lập tức lại là một trận tên dày đặc bắn lên trên núi, cung nỏ hai bên luân phiên bắn, hình thành một lưới võng.

Đồng thời với cung nỏ chiến bùng nổ, mấy trăm phỉ binh bắt đầu tiến công lên núi, đây là tiến công quy mô lớn lần thứ hai sau khi Lữ Phương đã học được bài học. Trăm tên tiên phong đi ở phía trước tay cầm trường mâu, mỗi người mang một thi thể trên lưng, tuy lưng mang thi thể rất khó chịu, nhưng so với không hề có che chắn mà bị cây lăn đập chết, hoặc là bị loạn tiễn bắn chết, trên người có cái thuẫn thịt vẫn giúp cho bọn họ yên tâm hơn nhiều.

Quân đội mặt sau thì tận lực dán sát mặt đất mà lên núi, kéo dài đội hình, không hề tụm lại ở trên sườn núi.

“Dùng cây lăn nện xuống!”

Vào lúc tên của quân địch tạm dừng, mấy chục binh sĩ đều ôm những cây gỗ tròn lớn ném xuống dưới núi, phỉ binh trên đường núi đều kêu lên một tiếng, nằm úp sấp ở trên đất, gỗ lớn bùm bùm nện ở trên thi thể phía sau lưng bọn họ, hiệu quả quả nhiên không tệ, mấy cây gỗ lớn chỉ đập bị thương mấy người, phỉ binh tiếp tục bò lên lưng đeo thi thể chạy về phía trước.

“Ngừng lăn cây!”

Lý Duyên Khánh cũng phát hiện tình huống, quân địch không có nhiều thương vong, hắn lúc này kêu ngừng lăn cây, hơi suy tư nhất thời liền rõ ràng, quân địch vác thi thể lên núi.

“Lão Lý, làm sao bây giờ?” Vương Quý khẩn trương hỏi.

Lý Duyên Khánh cười lạnh một tiếng, “Không vội, chờ bọn chúng lên núi quá nửa, thì dùng cây lăn thẳng vào chúng, ta cũng muốn xem bọn chúng ngăn cản như thế nào?”

Lần này Lý Duyên Khánh bắc thượng chỉ mang theo Truy phong cung cùng một cây trực đao, cũng không có mang theo binh khí cỡ lớn gì khác. Ngoài ra hắn còn mang theo mấy chục khối phi thạch cùng ba thanh chủy thủ, nhưng hiện tại Lý Duyên Khánh cũng cảm thấy mình cần một ít vũ khí.

“A quý, có thể tìm cho ta một ít chủy thủ hay không!”

Vương Quý nhất thời nhớ tới một màn bị tập kích ở Tây Hạ, hắn kích động cả người phát run, “Ta đi ngay!” Hắn xoay người chạy đi, không bao lâu đã ôm đến mấy chục thanh chủy thủ, hai binh sĩ theo sau cũng đều ôm mấy chục thanh.

Mỗi một binh sĩ đều có một cây chủy thủ ngắn, nhưng chỉ khi đánh cận chiến thì mới dùng binh khí loại nhỏ này, bằng không phần lớn thời điểm nó chỉ là một loại dụng cụ để ăn, nhưng đối với Lý Duyên Khánh lại khác, thần kỹ phi đao bách phát bách trúng của hắn sẽ lôi rất nhiều hương binh từ trước quỷ môn quan trở về.

trên thực tế Loại chiến đấu quy mô nhỏ này cũng không cần Lý Duyên Khánh chỉ huy, Vương Quý cùng Nhạc Phi đã đủ để chỉ huy các binh sĩ tác chiến, Lý Duyên Khánh chỉ phụ trách phối hợp, cũng tìm kiếm lỗ hổng có khả năng sinh ra trong phòng ngự, đồng thời điều binh sĩ hậu viên đưa đến những vị trí mỏng yếu nhất.

Lý Duyên Khánh đứng ở nơi cao nhất, trước mặt là một bức tường cao bốn thước làm bằng túi bùn, bên cạnh là một khối đá lớn. Từ góc độ này hắn có thể quan sát được toàn cục tác chiến, đương nhiên, khi quân địch xông lên sườn dốc, Lý Duyên Khánh cũng sẽ lo lắng cho phía sau lưng bọn họ.

Lúc này, một trăm sơn phỉ đã xông qua chỗ đường núi cong thành hình chữ “Chi - 之”, bắt đầu đối mặt binh sĩ phòng ngự phía trên, khoảng cách này đại khái là ba mươi bước, chính diện bọn họ là trăm tên trường mâu thủ. Vô số trường mâu dày đặc từ trên tường cao ba thước bằng túi bùn nhô lên, giống như là một đám lông nhím. Ở phía trên cao tám trượng đỉnh trên đầu bọn họ, là một trăm nỏ thủ cùng mấy chục tên binh sĩ chuẩn bị ném cây lăn.

Bất quá mục tiêu nỏ thủ cũng không phải bọn họ, mà là cung binh chân núi, điều làm cho bọn chúng sợ cũng không phải nỏ tiễn sắc bén, mà là từng cây lăn thô to trên đỉnh đầu.

Cây lăn trên đỉnh núi còn lại hơn bốn mươi cây, lúc này, mấy chục cục gỗ từ gốc cây cũng đã đưa tới, cục gỗ này rất lớn, tựa như thùng gỗ trong hầm của quán rượu vậy. Số gỗ này đều giao cho Nhạc Phi, Nhạc Phi sẽ dùng chúng tập kích quân địch, lúc này, tiến công đối với phỉ binh đã dừng, đợi bọn chúng tập trung lại.

Tuy đến đỉnh núi chỉ có ba mươi bước, nhưng nhóm phỉ binh tiến công đi lại vô cùng khó khăn, chủ yếu là mặt đất quá trơn, đi một bước là lảo đảo một cái, bọn chúng đành phải sử dụng cả tay lẫn chân, lưng đeo thi thể chậm rãi đi lên, không ít người đi đến một nửa lại lăn trở xuống, liên tục đụng ngã mấy đồng bạn.

Nhạc Phi cùng một đám hương binh cầm trường mâu lạnh lùng nhìn phỉ binh đang gian nan leo lên ở phía dưới, ánh mắt tựa như một đám mèo đang lạnh lùng nhìn một đám chuột nhắt đang đi tìm cái chết, tin tưởng rất nhiều người đều có điểm hối hận không nên biến mặt đất thành trơn như vậy, làm không tốt tiền thưởng Lý Ngự Sử sẽ vô duyên với họ.

Lúc này, hơn trăm phỉ binh đã đi đến một nửa, Nhạc Phi đã không thể nhịn được nữa, gã nhìn hướng Lý Duyên Khánh, vừa lúc thấy Lý Duyên Khánh gật gật đầu.

nhiệt huyết Nhạc Phi trong lòng lập tức bốc lên, hắn quay đầu quát: “Đem mười cục gỗ đến!”

Cục gỗ rất nặng, phải hai ba binh sĩ mới có thể di chuyển một cái, các binh sĩ nhanh chóng đặt cục gỗ lên tường bằng túi bùn, theo lệnh của Nhạc Phi, mười cục gỗ nặng lập tức lao về phía đám binh sĩ quân địch đang ở trên đường núi, rất nhiều binh sĩ sợ hãi kêu thảm thiết lên, vứt bỏ thi thể bất chấp nhảy xuống, nhưng cục gỗ vẫn vô tình đập đến, khiến cho trên sườn núi vang lên vô số tiếng rên.

Lúc này cây lăn trên đỉnh đầu cũng nện xuống vô tình, đám binh sĩ đã không có thi thể đón đỡ bị đập đập cho nát bét, chết thảm trọng, trăm binh sĩ chỉ có mấy chục người may mắn còn sống, lảo đảo chạy xuống dưới núi. Mấy trăm binh sĩ phía dưới đang theo bọn họ cũng sợ hãi quay đầu chạy trốn, khiến cho trên đường núi trở nên rối loạn.

Nhóm hương binh bắt được cơ hội này, lăn hơn ba mươi khúc cây xuống, tính cả năm sáu cái cục gỗ nặng, đám người dày đặc trên đường núi bị đập trúng, rất nhiều người nhảy hoặc lân xuống chân núi, trên đường núi nơi nơi là binh sĩ gãy xương đứt gân, tiếng khóc động trời.

Bình Luận (0)
Comment