Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 623 - Chương 512: Viện Quân Đã Đến

Chương 512: Viện quân đã đến Chương 512: Viện quân đã đếnChương 512: Viện quân đã đến

Lữ Phương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, y phát hiện tốc độ biến mất đội ngũ công núi so với tốc độ gã tụ tập lại nhanh hơn nhiều, binh sĩ chỉ cần ngã xuống, cho dù chỉ là vết thương nhẹ, buổi tối hôm nay đừng mơ tưởng để cho bọn chúng đánh tiếp. Đám sơn phỉ này tuy là đồ đệ liều mạng giết người không chớp mắt, nhưng đối với sinh mệnh của mình cũng rất coi trọng.

Lúc này, một gã đại tướng phẫn nộ xông tới Lữ Phương, mất đi lý trí mà giận dữ hét: “Xem xem ngươi làm gì, thủ hạ của ta đã chết hơn phân nửa, mà ngươi cũng không dám tới gần bên núi một bước!”

Lữ Phương giận tím mặt, phương thiên họa kích trong tay rung lên, đâm chết đại tướng này, hắn cả giận nói đối với mọi người: “Còn có ai có ý kiến, ta đưa kẻ đó đi cùng!”

năm sáu tên tướng lĩnh Chung quanh đều cúi đầu, bọn họ bị Lữ Phương thống trị còn chưa đến hai tháng, nói bọn họ bị Lữ Phương uy hiếp, còn không bằng nói bọn họ là e ngại cây phương thiên họa kích trên tay hắn, toàn bộ người phản đối đều chết ở dưới cây phương thiên họa kích này.

“La Tấn, đi chỉnh đốn binh sĩ, nhìn xem còn bao nhiêu người có thể dùng?”

La Tấn chạy vội đi, một lát, y chạy trở về bẩm báo: “Tính cả cung binh thì có năm trăm hai mươi huynh đệ, mặt khác còn có hơn một trăm tám mươi thương binh, đại bộ phận đều bị gãy xương.”

Làm sao có thể chẩn đoán gãy xương nhanh như vậy, rõ ràng là binh sĩ bị thương tự mình biên ra, cũng không chịu trở lên núi.

Lữ Phương trong lòng cũng rõ ràng, đối phương chiếm hết địa lợi, bọn họ không có thuẫn bài phòng hộ, rất khó tấn công lên cái toà núi nhỏ này, không biết từ nơi nào đối phương có được nhiều cây lăn như vậy, quả thực là ác mộng của bọn họ.

“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” La Tấn nhỏ giọng hỏi.

Lữ Phương nhìn nhìn đỉnh núi đen thui, thở dài nói: “Để cho các huynh đệ nghỉ ngơi đi! Chờ hừng đông lại nghĩ biện pháp.”

“Chẳng may viện quân đến đây thì làm sao?”

“Không cần lo lắng viện quân, đây là trận tranh đấu giữa các quan, lần trước quân đội Tương Châu không có giúp Từ Châu, lần này Chương Hoán cũng sẽ không quản bọn họ. Mà đám quân Từ Châu là bại tướng dưới tay chúng ta, có gì e ngại!”

Phải nói Lữ Phương quả thật là một ngu ngốc chính trị, một khi đoàn Ngự Sử giám sát bị giết ở trong Từ Châu, Chương Hoán cũng không tránh khỏi bị tội thì làm sao y có khả năng mặc kệ?

Đương nhiên, Lương Phương Bình cũng không có nói cho y, người cần bọn họ giết là loại người nào? Nếu biết là Giám Sát Ngự Sử của triều đình, chỉ sợ Lữ Phương cũng sẽ không nhanh chóng đồng ý với điều kiện của Lương Phương Bình như vậy.

Nghe nói tạm thời không cần tấn công lên núi, toàn bộ mọi người nhẹ nhàng thở ra, rời xa chân núi ngoài hai trăm bước tìm nơi nghỉ ngơi.

Phỉ quân tạm thời rút lui về phía sau, nhóm hương binh cũng trở lại trong đại viện nghỉ ngơi, Lý Duyên Khánh chỉ để lại mấy chục người trông coi đường núi, về phần có người đề xuất đi xuống núi thu cây lăn về, Lý Duyên Khánh cũng không đồng ý, bọn họ còn có gần trăm khối gỗ, không cần phải đi thu cây lăn về.

Không chỉ như thế, Lý Duyên Khánh còn hạ lệnh đem bổ mấy chục cây lăn cuối cùng ra, chất cùng đống rễ cây sau đó nhóm lửa, lại cho người đem sáu con trâu kéo xe giết, để các binh sĩ ăn no nê.

tuy Giết trâu cũng là một điều cấm kỵ triều Tống, nhưng cũng không phải tuyệt đối, có rất nhiều tình huống là có thể giết trâu, ví dụ như trâu mất sức lao động hoặc là trâu chết, chỉ có điều không cho phép tiểu dân bình thường tùy ý giết, phải được quan phủ phê chuẩn mới được. Còn loại tình huống giết trâu giống như hôm nay, cũng không có ai sẽ nói có gì không ổn.

Các binh sĩ vừa ăn canh thịt nóng, vừa hưng trí bừng bừng nói chuyện phiếm. Trận chiến phòng ngự lần này bọn họ đánh cực kỳ thống khoái, bị thương nhẹ mấy chục người, chỉ có hai người vì trúng tên quá nặng bỏ mạng. Trong khi đó đối phương lại chết mấy trăm người, chiến quả huy hoàng loại này làm cho mỗi người đều hãnh diện.

Lúc này, Vương Quý cầm một miếng thịt đã nướng tốt ngồi xuống bên cạnh Lý Duyên Khánh, đưa cho hắn rồi cười nói: “Giết chết một gã phỉ binh thưởng ba mươi quan tiền, lão Lý thật sự sẽ thực hiện sao?”

“Đương nhiên thực hiện!”

Lý Duyên Khánh cắn một miếng thịt nướng, thưởng thức cười nói: “Ta sẽ xin triều đình số tiền thưởng này, nếu triều đình không chịu cho, ta sẽ tự xuất tiền túi, hơn một vạn quan tiền, Bảo Nghiên Trai còn gánh được tốt!”

“Nhìn xem ai tới!”

Lý Duyên Khánh vừa lúc thấy Nhạc Phi, vội vàng cười rồi ngồi dịch sang bên trái nhường một chỗ, “Tiểu Nhạc Vân của chúng ta đến!”

Nhạc Phi ôm tiểu nam hài ngồi xuống ở bên cạnh Lý Duyên Khánh, tươi cười nói: “Vừa rồi khóc một trận, quấy đòi mẹ, giờ thì tốt rồi!”

Lý Duyên Khánh xé xuống một miếng thịt bò cười cười đưa cho đứa bé trai. Vương Quý ngồi bên cạnh nhướng mày nói: “Ngũ Ca, không lẽ ngươi thật sự muốn nuôi nó sao?”

Nhạc Phi có điểm mất hứng, “Vì sao lại không? Bất luận người nào đều có thể nhận nuôi, chẳng lẽ ta không thể nuôi nó?”

“Ta không có ý đó, ta là nói, vạn nhất….. nó còn có tổ phụ, thúc bá linh tinh gì đó, người ta muốn đón đứa nhỏ về, ngươi làm sao?”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, tổ phụ cùng thúc bá của nó ở nơi nào? Ta lập tức liền đem đứa nhỏ trả cho bọn họ!”

“Cái này…” Vương Quý có điểm nghẹn lời, quả thật không thể nào tìm kiếm.

“Được rồi! Ngươi muốn nhận nuôi ta cũng không có ý kiến, nhưng ngươi dẫn nó đi phủ Chân Định thế nào đây?”

Lý Duyên Khánh mỉm cười, “Cái này ta đã giải quyết thay Ngũ Ca, quay về huyện Hàm Đan ta tìm người gởi nuôi vài ngày, chờ khi Ngũ Ca trở về sẽ đưa nó đi. A Quý, Ngũ Ca thực sự muốn nuôi đứa nhỏ này, ngươi cũng đừng khuyên hắn.”

Vương Quý đành phải cười khan một tiếng, “Ta sẽ không nhiều chuyện nữa, quay về ta chuẩn bị một phần lễ gặp mặt.mà nó gọi là gì đây? Đúng rồi, tên là Nhạc Vân, tiểu tử này đúng là có tốt chất luyện võ, các ngươi nhìn cánh tay cùng chân của nó rắn chắc chừng nào.”

Lý Duyên Khánh gật gật đầu cười nói với Nhạc Phi: “Nếu ngươi thực sự tính để cho nó luyện võ mà nói, ta đề nghị ngươi để cho nó luyện chùy, sư phụ có để lại cho ta một bộ chùy pháp, ta có thể đưa cho nó.”

“Bây giờ còn không nghĩ xa như vậy, nói thật, ta hy vọng hài tử của ta có thể học văn, vào Lộc Sơn thư viện đọc sách, cuối cùng khảo tiến sĩ, đây là tiếc nuối của ngoại tổ phụ đối với ta, mà ta không thể bù lại, chỉ có thể ký thác ở trên người đời sau.”

Lý Duyên Khánh cười mà không nói, nếu Nhạc Vân này thật sự là Nhạc Vân trên lịch sử, chỉ sợ điều Nhạc Phi chờ mong sẽ thất bại.

Đúng lúc này, xa xa loáng thoáng vọng đến tiếng kèn sừng hươu, Lý Duyên Khánh lập tức đứng lên, “Các ngươi nghe thấy gì không?”

Mọi người đều nhìn nhau, một lát, lại là một tiếng kèn sừng hươu truyền đến, so với lần trước càng thêm rõ ràng, rất nhiều người đều nghe thấy. Vương Quý cũng đứng lên, “Là tiếng kèn!”

Lý Duyên Khánh xoay người bước nhanh ra ngoài, Vương Quý vội vàng đi theo, Nhạc Phi đem đứa nhỏ nhờ Mạc Tuấn trông, rồi cầm thương xông ra ngoài.



Lý Duyên Khánh đi ra cửa lớn, thấy Trương Ưng phụ trách tuần tra như cũng trở về gấp để báo cáo.

“Tiếng kèn ở đâu?”

“Bẩm báo Ngự Sử, nó vọng tới từ phương hướng quan đạo phía nam, nghe thanh âm đại khái ở ngoài mấy chục dặm, nhưng ban đêm khó quan sát?”

“Loạn phỉ dưới núi có động tĩnh không?”

Không đợi Trương Ưng trả lời, Vương Quý ở xa xa hô to: “Phỉ binh dưới núi bắt đầu tập kết!”

Lý Duyên Khánh đi nhanh tới, Trương Ưng theo ở phía sau nói: “Ty chức có thể khẳng định đây không phải trò của phỉ binh, bọn chúng chưa từng rời khỏi, nhất định là viện quân đến đây!”

“Có phải trò của bọn chúng hay không, đợi lát nữa sẽ biết.” Lý Duyên Khánh vô cùng bình tĩnh, trong đầu hắn đang nhanh chóng suy tư, xem quyết định thế nào đây.

Hơn năm trăm phỉ binh cũng không có vội vàng trốn về bắc, ngược lại vòng qua đồi đi tới trên quan đạo phía nam, lâm trận bỏ chạy không phải phong cách của Lữ Phương.

Lúc này, toàn bộ binh sĩ đều chạy vội ra ngoài, Lý Duyên Khánh ra lệnh với Vương Quý cùng Nhạc Phi: “Đem tập kết binh sĩ lại, tùy thời nghe mệnh lệnh của ta!”

Hắn cũng chuyển tới phía nam, lúc này, có binh sĩ chỉ về phía nam hô to lên, “Mau nhìn, một đội quân đang đến đây!”

Lý Duyên Khánh cũng thấy, một đường đen xa xa xuất hiện ở trên quan đạo, tựa như một con rắn nhỏ màu đen, đang nhanh chóng di chuyển về phía bọn họ, Lý Duyên Khánh lập tức phán đoán ra tình huống cơ bản của đội quân này. Ước chừng hai ngàn người, cách bọn họ đại khái mấy chục dặm.

“Nhất định là sương quân Từ Châu!” Vương Quý quả quyết nói.

“Vì sao?”

“Hương binh đều về nhà mừng năm mới, không tổ chức lại nhanh như vậy được, chỉ có sương quân mới có thể tới nhanh như vậy.”

“Duyên Khánh, chúng ta có tham chiến hay không?” Nhạc Phi nhỏ giọng hỏi.

Lý Duyên Khánh gật gật đầu, bọn họ phòng ngự lâu như vậy, cũng nên xuất kích.

lúc này Hắn ra lệnh với hai gã đội đầu: “Hai người các ngươi dẫn năm mươi nỏ thủ bảo vệ đường núi nam bắc, không được vọng động, trường mâu binh theo ta xuống núi!”

Vương Quý cùng Nhạc Phi vọt trở về, một lát, bọn họ cưỡi ngựa chạy ra, Vương Quý hô to: “Các huynh đệ, chuẩn bị quyết chiến cùng quân địch!”

Lý Duyên Khánh cũng xoay người lên ngựa, quyết định thật nhanh hạ lệnh: “Xuống núi, chặn lại đường lui của quân địch!”

Ba người suất lĩnh hai trăm trường thương binh lao xuống dưới núi…

Bình Luận (0)
Comment