Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 635 - Chương 522: Hẹn Lúc Hoàng Hôn (Thượng)

Chương 522: Hẹn lúc hoàng hôn (thượng) Chương 522: Hẹn lúc hoàng hôn (thượng)Chương 522: Hẹn lúc hoàng hôn (thượng)

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ, bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ; nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.

“Thanh Ngọc Án. Nguyên Tịch”

Thượng Nguyên Tiết là tết Nguyên Tiêu bây giờ, cũng là ngày tết đốt đèn của toàn dân. Từ đời Tùy Đường, ngày lễ này càng được coi trọng. Đến đời Tống, thời kỳ kinh tế phát triển cao độ, Thương Nguyên Tiết đã phát triển đến đỉnh cao nhất trong lịch sử. Đông Kinh Biện Lương là nơi có hai trăm vạn dân, Thượng Nguyên Tiết càng náo nhiệt hơn.

Nếu nói năm mới là ngày để lễ tổ tiên và để kết nối tình cảm trong gia tộc, rất nhiều cửa hiệu đều đóng cửa, đường phố vắng vẻ, vậy thì đến tết Thượng Nguyên mọi thứ đều ngược lại. Ngày của lễ Thượng Nguyên là ba ngày mười bốn, mười lăm và mười sáu. Ba ngày này sẽ không đóng cửa thành, để người dân trong thành vui vẻ.

Đến sau ngày mồng mười, các con đường chính đã bắt đầu xuất hiện đèn lồng. Một không khí phấn khích nhanh chóng khơi lên trong kinh thành. Các nhà buôn đã giữ đủ hàng, chuẩn bị thể hiện trong tết Thượng Nguyên, để kiếm tiền.

Điểm hấp dẫn nhất của tết Thượng Nguyên là đèn lồng. Nhưng đèn lồng trong kinh thành không phải được sắp xếp tùy ý, mà là có phạm vi quy định. Tất cả đều được đặt trên đường phố rộng. Trong số đó, lấy Ngự Nhai, Phan Lâu Nhai, Trường Khánh Nhai và Đại Tướng Quốc Tự làm bốn trung tâm chính. Ngoài ra còn có bên ngoài cửa Châu Đông Tống, Châu Tây Lương, Châu Bắc Phong Khưu và dải Châu Nam, cũng trở thành biển đèn lồng.

Ven đường có rất nhiều sạp màu sắc rực rỡ. Các loại mặt hàng như lược, châu ngọc, son, quần áo, hoa, giày, dẹp, đồ chơi… đều đầy ắp. Các sạp hàng bán đồ ăn dài dằng dặc. Nếu chơi mệt, ngắm mệt rồi, có thể vào các sạp lớn để nghe hát và xem múa, ngắm nhìn các cao nhân biểu diễn các loại tuyệt kỹ.

Tết Thượng Nguyên bắt đầu từ ngày 14 tháng giêng. Vừa sáng sớm, kinh thành đã được trang trí thành biển đèn lông. Trước Đại Nội Tuyên Đức Lầu dựng đèn lồng sặc sỡ. Mọi nhà đều treo đèn lồng. Nhà có tiền thì dùng đèn lồng làm bằng Ngũ Sắc Lưu Ly hoặc Bạch ngọc để treo trước cửa. Trên đèn có vẽ nhân vật sơn thủy, hoa, lông chim…

Từ chiều, trên đường phố người đông nghịt. Mọi người đều muốn lên phố ngắm trước. Vô số người bán hàng giành địa bàn. Những sạp hàng bắt đầu tích hàng, không khí vui vẻ đang dồn lên khắp nơi. Dù là nhà nghèo đến đâu cũng ra đường ngắm đèn, hưởng thụ không khí vui vẻ khó kiếm trong cả năm.

Hôm nay không phải là ngày chính của tết Thượng Nguyên. Ngày 15 tháng giêng, ngày mai, mới là lúc náo nhiệt nhất. Thiên Tử sẽ dẫn theo Hoàng Phi xuất hiện ở Tuyên Đức Lầu để chung vui với toàn dân, và vất rượu, tiền xuống.

Mặc dù không phải ngày chính để ngắm đèn, nhưng Hổ Thanh Nhi cũng rất nôn nóng. Cuối cùng nàng đã thuyết phục được Tư Tư. Hai người họ bèn kéo theo Hỉ Thước và hai mẹ con Dương Thị cùng đến Phan Lâu Nhai và Trường Khánh Nhai xem đèn lồng. Lý Diên Khánh thì dẫn họ đến Ngự Nhai và Đại Tướng Quốc Tự ngắm đèn lồng vào ngày 15 tháng giêng, tức là ngày hôm sau.

Đương nhiên, khi họ ngắm đèn, sẽ ngồi trong xe giống như những cô gái con nhà quyền quý. Có rất nhiều tên dê già trong tết Thượng Nguyên. Cứ có cơ hội là sẽ sàm sỡ. Đây cũng là căn bệnh từ cổ chí kim không thể chữa được.

Cũng có việc cướp dân nữ trong ngày lễ hoa đăng xuất hiện trong các câu chuyện, nhưng rất ít thấy. Dù việc cướp dân nữ xảy ra, cũng không xảy ra trên đường phố lớn. Nguyên nhân rất đơn giản. Nếu khiến người dân phẫn nộ, thì mười mấy người sẽ rất dễ bị giẫm chết như kiến dưới sự tức tối của mấy vạn người, mà còn không tìm được hung thủ, chết một cách lãng xẹt.

Lý Diên Khánh đã bị cha gọi đi giúp đỡ vào buổi chiều. Hôm nay, Bảo Nghiên Trai bỏ mấy nghìn quan tiền để thuê mười mấy chỗ ngồi ở khắp các nơi trong kinh thành. Còn xây một chiếc hoa đăng Hằng Nga lên cung trăng rất lớn. Trên vầng trăng tròn có viết ba chữ lớn “Bảo Nghiên Trai”, cực kỳ thu hút người khác.

Thật ra, Lý Diên Khánh đến Bảo Nghiên Trai cũng không có chuyện gì. Cha của hắn, Lý Đại Khí chỉ tìm một cái cớ để bảo hắn đến thương lượng hôn sự mà thôi.

- Cha đã nói chuyện với Chủng lão tướng quân rồi. Lần này, sính lễ mà Tào gia đưa ra là hai mươi vạn quan tiền, năm nghìn mẫu thượng điền, và còn một tòa nhà ba mẫu. Số này nhiều gấp đôi so với sính lễ của Châu tri huyện. Nghe nói, đây cũng là lần cao nhất khi Tào gia gả con gái. Chúng ta cũng không thể keo kiệt được!

Mặc dù nhà danh gia đều có tiền, nhưng cũng không thể phung phí cho hôn nhân được. Chu Xuân vì lấy con gái ruột của Cao Thâm, lại là tiến sĩ, nên mới phải bỏ ra mười vạn quan tiền, ba nghìn mẫu đất làm sính lễ. Thường thì con cháu gả vợ lấy chồng, cũng chỉ có đến một vạn quan tiền sính lễ. Thứ nữ Thiên Phòng hoặc con gái Viễn Phòng lấy chồng sẽ càng ít hơn.

Tào Uẩn xuất giá có được hai mươi vạn quan tiền và sáu nghìn mẫu đất, chủ yếu là vì Lý Diên Khánh là thám hoa, cộng thêm Lý Đại Khí là đông chủ Bảo Nghiên Trai. Lấy vợ cho con trai duy nhất của mình đương nhiên sẽ không keo kiệt. Vì thế lần này Tào gia mới đưa yêu cầu sính lễ nhiều vậy.

- Việc này cha cứ quyết định đi, không cần hỏi con nữa!

Lý Diên Khánh muốn quay người đi, nhưng bị Lý Đại Khí tóm lấy:

- Là con lấy vợ đó. Gì cũng để cha lo làm sao được?

- Vậy cha định cho họ bao nhiêu sính lễ?

Lý Đại Khí thò ra một ngón tay:

- Cha định cho một vạn lượng vàng.

Lý Diên Khánh thầm chặc lưỡi. Không ngờ là một vạn lượng vàng. Rốt cuộc Bảo Nghiên Trai đã kiếm được bao nhiêu tiền?

- Con đừng keo kiệt. Một vạn lượng vàng cũng chỉ bằng khoảng hai mươi vạn quan mà thôi. Đưa sính lễ kha khá cho Tào gia, địa vị của chúng ta không bằng Tào gia, nhưng tài sản thì không thể kém hơn họ.

- Con không keo kiệt, việc này cha cứ quyết đi!

- Ngoài ra, nhà của con hơi nhỏ rồi. Cha nghĩ, tốt nhất là thuê thêm một tòa nhà khoảng mười mẫu nữa, như vậy mát mặt hơn.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Không cần làm vậy đâu. Tào gia có căn nhà lớn đến mấy trăm mẫu. Dù chúng ta có thuê căn nhà năm mươi mâu cũng đã sao? Giờ căn nhà con đang ở còn trống đến nửa lớn.

Lý Đại Khí nghĩ lại cũng thấy đúng. Tranh giành thể diện với Tào gia về nhà cửa chẳng có ý nghĩa gì. Y thở dài một tiếng:

- Nếu là Huyện Tiền Đường, cha sẽ chẳng sợ.

- Cha đã mua bao nhiêu căn nhà từ chỗ Huyện Tiền Đường?

- Ít nhất cũng mấy nghìn mẫu! Đều là do tiểu tử con xúi dại. Mua nhiều nhà đến vậy.nếu bị Phương Tịch chiếm, thì lần này quan phủ có nhận hay không còn không biết!

- Sao lại không nhận chứ. Bên quan phủ có ghi chép mà. Dù ghi chép đã bị đốt, nhưng trong tay chúng ta có Phòng Khế, sợ gì chứ?

Lý Đại Khí gật đầu:

- Cha chuẩn bị sau khi hôn sự của con ổn thỏa, sẽ đến Hàng Châu một chuyến, sắp xếp ổn thỏa nhà ở. Sau khi về sẽ bắt đầu thu xếp cho hôn sự của con.

Bình Luận (0)
Comment