Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 649 - Chương 535: Bán Đất Giá Cao

Chương 535: Bán đất giá cao Chương 535: Bán đất giá caoChương 535: Bán đất giá cao

Buổi chiều, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa đến Bảo Nghiên Trai ở Ngự Nhai. Theo như những gì hắn dặn, bức tường bị đốt hỏng của Bảo Nghiên Trai đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mặt đất cũng đã được san bằng, trải lên một tấm thảm rất lớn. Bên trên dựng một chiếc lều lông dê lớn. Chiếc lều được quấn bằng khăn đỏ và vàng, trông rất sặc sỡ. Chiếc biển Bảo Nghiên Trai được treo sừng sững trên cửa lều. Xung quanh biển có quấn cành liễu, trông rất hấp dẫn.

Đây nhất định là ý của Tôn Đại Nương Tử. Tôn Đại Nương Tử luôn thích dùng những màu sắc sặc sỡ để trang trí cửa hiệu, làm như vậy khiến cửa hiệu đặc sắc hơn so với trước.

từ rất xa Lý Diên Khánh đã nhìn thấy một cửa hàng bằng lều rất hấp dẫn. Không chỉ có hắn, rất nhiều người đều từ khắp nơi trong Kinh Thành đổ về đây, để ngắm cửa hàng khác người này.

Lý Diên Khánh đến gần cửa hàng rồi xuống ngựa. Phía trước lều vẫn đang xếp hàng. Đây là những người đến mua son phấn. Giá son phấn Bảo Nghiên Trai không đắt, lại có thể rửa sạch, nên được người trong kinh thành ưa chuộng. Rất nhiều năm, họ đều phải xếp hàng mới mua được. Nhưng giờ hàng ngắn hơn ngày xưa nhiều, cũng vì Bảo Nghiên Trai đã mở thêm mấy chi nhánh khác ở kinh thành.

Bán son phấn mà dựng một chiếc lều nhỏ, không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng chính. Trước cửa lều lớn có hai thiếu nữ tiếp đón rất trẻ đẹp. Mỗi lần có khách vào lều, họ đều phải hành lễ Vạn Phục. Đúng lúc này, Lý Diên Khánh lại nghe thấy trong lều vang lên tiếng cười hơi khoa trương của Tôn Đại Nương Tử.

Từ bên ngoài lều có thể nhìn thấy một vòng quanh lều được bày kệ gỗ. Giống như trước kia, bên trong là các loại son phấn. Mười mấy cô thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở phía sau quầy giới thiệu với các khách nữ về các loại son phấn và nước hoa.

Thứ ở trong cùng là gian trang điểm. Bên trong có đầy các cô gái đang được trang điểm miễn phí. Tôn Đại Nương Tử với gương mặt dày đặc son phấn không ngừng gọi khách, cười tươi roi rói giải thích cho họ cách dùng của các loại son phấn.

Về cơ bản là giống trước kia. Mặc dù lượng khách hơi giảm, nhưng vẫn rất tấp nập. Điều này khiến Lý Diên Khánh thở phào.

Đúng lúc đó, một thiếu nữ tiếp tân nhìn thấy Thiếu Đông Chủ, vội bước tới hành lễ. Lý Diên Khánh cười với nàng rồi nói:

- Tìm Tôn Đại Nương Tử ra đây cho ta. Để ta nói với bà ấy vài câu.

Thiếu nữ gật đầu, rồi quay người bước vào trong. Không lâu sau, Tôn Đại Nương Tử vội bước ra, ôm lấy Lý Diên Khánh, xúc động đến nỗi hôn lên mặt hắn. Trương Báo và Trương Ưng ở phía sau vội quay người ra chỗ khác cười thần. Sự dạn dĩ của Tôn Đại Nương Tử thật sự khiến Lý Diên Khánh không chịu nổi. Hắn vội đẩy bà ra rồi nói:

- Bên ngoài còn đầy người đang nhìn kìa! Đại Nương Tử đừng làm vậy.

Tôn Đại Nương Tử cười khanh khách:

- Người ta yêu Tiểu Đông Chủ quá. Nếu không phải do ngài, sao Bảo Nghiên Trai ở Ngự Nhai có thể hồi phục nhanh như vậy được chứ. Nhất định giờ vẫn còn là một đống đổ nát. Mới hai ngày mà!

- Khách khứa thế nào, có chịu ảnh hưởng lớn không?

- Nhất định là có chút ảnh hưởng. Nhưng không lớn lắm. Rất nhiều khách hàng cũ không biết việc Bảo Nghiên Trai bị cháy. Họ đều rất kinh ngạc, hỏi ta tại sao lại biến thành lêu rồi. Ta nói rằng, Đông Chủ muốn xây nhà mới, nên phá nhà cũ đi rồi.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Lý do này rất tuyệt. Và bà trang trí cũng rất đẹp.

- Đừng nhắc đến nữa. Tên ngốc Thiết Trụ kia, đã mua một chiếc lều với mái đen về. Y nói đó là phong tục của nhà quê. Bị ta mắng cho một trận. Hết cách nên ta mới mua chiếc mành phủ lên trên.

Lý Diên Khánh không nhịn được cười. Đây đúng là phong tục của nhà quê thật. Nhà ai bị cháy, thì phải treo một tấm vải đen trên xà nhà mới xây, ngụ ý khắc hỏa. Thường thì không dùng màu trắng hoặc đỏ. Nhưng đây là cửa hiệu, làm sao có thể dùng màu đen được. Nên mới nói, Thiết Trụ đúng là tên cứng nhắc.

- Đông Chủ cũng mắng y một trận rồi!

Lý Diên Khánh ngớ ra:

- Cha ta về rồi sao?

- Tiểu Đông Chủ không biết sao? Ngài ấy đã về từ trưa rồi.

- Đại nương đi làm việc đi! Ta tới Hồng Kiều một chuyến.

Lý Diên Khánh lên ngựa, dẫn theo Trương Báo và Trương Ưng đi về phía Hồng Kiểu ở bên ngoài Tây Thành.

Không lâu sau, Lý Diên Khánh đã tới Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều. Hắn tới đúng lúc gặp phải cha mình Lý Đại Khí đang tiễn một vị khách rời đi. Lý Đại Khí cũng nhìn thấy con trai, bèn cười nói:

- Cha còn đang định bảo người đi tìm con đấy!

Lý Diên Khánh liền đưa ngựa cho Trương Ưng, rồi đi cùng cha vào cửa:

- Sao hôm nay cha đã về rồi. Con còn tưởng phải vài hôm nữa.

- Chẳng phải vì chuyện hôn sự của con sao. Nên cha xử lý qua loa bên đó rồi vội về ngay. Vừa vào kinh đã cho ta một đòn vào đầu rồi!

Lý Diên Khánh biết rằng cha mình nói đến việc Bảo Nghiên Trai Ngự Nhai bị cháy. Hắn liền trầm giọng nói:

- Con đã biết hung thủ đốt nhà là ai. Con sẽ không tha cho chúng đâu. Nhất định con sẽ bắt chúng đền gấp mấy lần!

- Thôi, vốn dĩ cha cũng thấy căn nhà ở Ngự Nhai quá cũ, chuẩn bị xây lại rồi. Có thể nhân cơ hội này để xây lại luôn.

- Nhưng tổn thất rất nghiêm trọng.

Lý Đại Khí lắc đầu:

- Vì con tính toán tổn thất dựa trên giá thị trường nên đương nhiên thấy rất nghiêm trọng rồi. Nếu con tính theo giá vốn, thì cũng chỉ khoảng hai nghìn quan tiền mà thôi. Tổn thất không lớn đâu. Chỉ là cháy nhà xúi quẩy quá, khiến cha không thoải mái chút nào.

Hai cha con ngồi trong khách đường. Lý Đại Khí lại nói:

- Cha nghe Hỉ Thước nói, con đã đưa Tư Tư và Thanh Nhi ra ngoài thành rồi sao?

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Thời gian này con đắc tội với khá nhiều người. Nên Bảo Nghiên Trai ở Ngự Nhai đã bị đốt. Con sợ sẽ gây nguy hiểm cho họ.

- Cẩn thận là đúng. Đặc biệt là thân phận của nó là một mối họa ngầm rất lớn với con. Đành phải để nó chịu thiệt chút vậy.

Đúng lúc này, Lý Diên Khánh nhìn thấy trên chiếc bàn có một bản vẽ tòa nhà. Hắn bèn nhấc lên xem, quả nhiên là bản vẽ của một cửa hiệu mới.

Bình Luận (0)
Comment