Chương 548: Huyện nhỏ có phỉ.
Chương 548: Huyện nhỏ có phỉ.Chương 548: Huyện nhỏ có phỉ.
Huyện nha nằm ở khu trung tâm của huyện thành. Ở đoạn giữa đường Sa Dương là một lầu gỗ bốn tầng, lấy tên lầu Chung Cổ. Nơi đây đồng thời cũng là tháp quan sát phòng cháy, đứng trên cao có thể nhìn thấy mọi ngõ ngách trong huyện thành. Tòa lầu là kiến trúc cao thứ hai huyện thành, cao gần bằng tháp Già Lăng của chùa Đại Vân nằm ở góc tây nam huyện thành.
Phía tây lầu Chung Cổ là một quảng trường rộng. Huyện nha nằm ở ngay đây, quay mặt về hướng đông, mà phía đông lại là xã miếu – nơi cử hành các loại hoạt động dân gian.
Quan trạch của Lý Diên Khánh nằm phía sau huyện nha, đây cũng là đặc quyền của tri huyện, có thể chiếm một nửa huyện nha làm của riêng. Tổng diện tích của huyện nha là mười mấy mẫu, hậu trạch chiếm trọn sáu mẫu, cũng được chia làm hai viện Tả, Hữu cách nhau một bờ tường và một con hẻm. Viện Tả hai mẫu là phòng khách, bình thường là nơi cư ngụ của tùy tùng và phụ tá. Viện Hữu bốn mẫu là nơi ở của chủ nhân.
Mà trong bốn năm tri huyện tiền nhiệm cư ngụ tại đây đã bỏ rất nhiều công sức vào khoản phòng ốc. Mỗi tòa nhà đều được tu kiến thập phần trang nhã, từ gốc đại thụ xanh tươi đến hồ nước, hòn giả sơn đều toát lên chất thơ cho thấy chủ nhân của chúng đã bỏ ra biết bao tâm huyết.
Chuyến này Lý Diên Khánh mang theo hơn trăm rương hành lý to. Mười mấy nha dịch và bộ đầu hè vai khuân vào, chẳng mấy chốc đã chuyển hết các rương vào nhà. Nhiều đồ như thế, muốn chỉnh lý xong cũng phải mất hơn nửa tháng.
Thấy rương chuyển vào xong rồi, Tào Uẩn bước đến gần Lý Diên Khánh, nói:
- Phu quân, có lẽ chúng ta phải thuê một quản gia, thêm vài nha hoàn và bà vú nữa.
Lần xuôi nam này họ chỉ dẫn theo ba nha hoàn, không đem theo gia phó. Lý Diên Khánh nhẹ nhàng gật đầu:
- Quản gia có rồi. Trang viên của Bảo Nghiên Trai tại Giang Hạ có một người gọi là Đan thúc, là người địa phương huyện Gia Ngư, khá biết phận và đáng tin, phụ thân đề cử ông làm quản gia cho ta.
- Đã báo tin cho ông ấy chưa?
- Hẳn đã thông báo rồi. Ta ngờ rằng ông ấy đã đến nơi, chỉ không biết giờ ông ấy đang ở đâu?
Lời vừa dứt, Dương Quang chạy đến bẩm báo:
- Quan nhân, bên ngoài có một ông lão họ Đan tìm gặp, nói là lão viên ngoại an bài ông ta đến.
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Ngươi đưa ông ấy vào đi!
Không bao lâu, một ông lão dáng người nhỏ gầy được dẫn vào. Ông có vẻ đã ngoài ngữ tuần, nhưng trông tinh thần không tồi, cho người khác cảm giác mười phần khôn khéo tài giỏi. Quan trọng hơn là ông nói tiếng phổ thông rất lưu loát, vừa vào liền quỳ xuống dập đầu:
- Tiểu nhân Đan Thủ Tín khấu kiến huyện quân!
- Người hẳn là Đan thúc! Mời đứng lên.
Lý Diên Khánh mời ông đứng dậy, lại cười hỏi:
- Tiếng phổ thông của Đan thúc lưu loát thế, chắc từng ở Kinh Thành một thời gian nhỉ!
Đan thúc đứng lên, đáp:
- Tiểu nhân từng bán hoa ở Kinh Thành, buôn bán tiểu bản mấy mươi năm. Về già, muốn về quê, vừa khéo Bảo Nghiên trai chiêu mộ quản sự cho trang viên ở Hạ Giang, bèn tự tiến cử. Năm ngoái tiểu nhân đi Kinh Thành tặng hoa còn gặp được huyện quân.
- Hổ thẹn, ta lại không chú ý. Có điều Đan thúc là đại quản sự của trang viên, tới làm quản gia của ta có phải chăng co phần bị ủy khuất?
- Nào có! Nào có! Có thể làm quản gia cho huyện quân là vinh hạnh của tiểu nhân. Mà tiểu nhân vẫn là quản sự của Bảo Nghiên trai đấy ạ, đông chủ còn đặc biệt tăng lương cho tiểu nhân nữa.
Lý Diên Khánh lại giới thiệu Tào Uẩn với lão. Đan thúc vội tiến lên làm lễ:
- Tiểu nhân tham kiến phu nhân!
Mặt Tào Uẩn ửng hồng. Đây là lần đầu nàng được gọi là phu nhân. Bất quá gọi vậy cũng đúng. Nàng đúng là phu nhân của tri huyện, mặc dù nàng mới mười bảy tuổi.
Tào Uẩn liền nói với lão:
- Lần này chúng ta tới huyện Gia Ngư hầu như không mang theo nha hoàn, phó phụ nên muốn thuê vài nha hoàn và phó phụ, cả phu xe, phu ngựa, gác cổng, tiểu tư, hoa tượng và trướng phòng, thúc xem có ai thích hợp không?
Đan thúc nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Dễ thuê nhất là nha hoàn. Ở đây tiểu nương tử mười một mười hai tuổi đã đi làm nha hoàn cho đại hộ nhân gia, lúc đến tuổi mười bảy mười tám lại về nhà xuất giá, giá thuê cũng không đắt, một tháng chừng ba bốn quan tiền. Phó phụ cũng đồng giá và cũng dễ tìm. Cả phu xe, phu ngựa cũng không khó tìm, chỉ có trướng phòng là khó, cần người biết tính toán, có điều tiểu nhân có thể lưu ý.
- Chuyện này xin nhờ Đan thúc. Thúc tìm nhiều người cho ta chọn nhé.
Lý Diên Khánh thấy thê tử không hổ là tiểu thư khuê các, xử lý chuyện có đầu có đuôi, cộng thêm Hỗ Thanh Nhi ở bên cạnh hỗ trợ, bản thân hắn không cần lo lắng thì đứng dậy, cười mà rằng:
- Nương tử tiếp tục sắp xếp nhé. Có chuyện gì nàng có thể nhờ bọn Trương Hổ, ta đi xem huyện nha thế nào.
- Quan nhân đi ạ!
Lý Diên Khánh lại dặn dò Hỗ Thanh Nhi mấy câu rồi rời khỏi quan xá, mang theo Trương Báo và Trương Ưng đi đến mặt tiền huyện nha. Kiến trúc chủ thể của huyện nha, dựa trên trục đường chính, gồm đại môn, đại đường, nhị đường, nghênh tân sảnh, tam đường, hai bên xây đình viện và các phòng như trướng phòng, tổng cộng sáu tứ hợp viện, hơn trăm gian phòng, còn có nơi dùng để chiêu đãi và để tụ hội gọi là Tố Quần thất, và nơi làm việc có tên tào phòng, cùng với ngân khố và lương thương (kho thóc).
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, không khí trong huyện nha trống và lạnh. Huyện thừa Dương Cúc cũng không ở trong huyện nha. Nhưng cũng khéo, Lý Diên Khánh chạm mặt Huyện úy Chu Bình. Chu Bình tuổi ngoài năm mươi, chiếc mũi to như hũ rượu đặc trưng, thêm vào đôi mắt húp như mắt heo lúc nào cũng lim dim như muốn ngủ nghe nói là người cực khoái rượu ngon. Nghe đâu ông ta cả ngày ôm vò rượu, tự xưng là Chu Cửu phẩm, nhưng mọi người quen gọi ông ta là Chu Tửu Bình (Chu + bình rượu)
- Lý huyện quân đến xem huyện nha đấy à?
- Đúng vậy. Không ngại thì Tuần Huyện úy thay ta giới thiệu đi?
- Được! Xin mời huyện quân theo tôi.
Chu Bình đưa Lý Diên Khánh đi ra trước huyện nha, chỉ vào quảng trường giới thiệu:
- Đây là quảng trường của huyện nha. Tượng nha dịch và cung tiễn thủ đều thao luyện ở đây. Đôi khi mở tiệc chiêu đãi trưởng giả hồi hương, hoặc hội xem đèn tiết Thượng nguyên cũng cử hành ở đây. Nơi này là nơi khoáng đạt thứ hai huyện thành, chỉ thua quảng trường xã miếu đối diện.
Ông quay người lại, chỉ vào một chiếc trống lớn nằm cạnh đại môn:
- Trống này tên Văn Đăng, dùng để kêu oan. Lúc tiểu dân kêu oan cáo trạng chính là lúc huyện quân khai đường, chỉ là cố gắng không dùng tới nó.
- Không phải huyện thừa thẩm án sao?
Chu Bình lắc đầu:
- Dương Huyện thừa quản lý khảo sát văn thư, thúc giục thuế phú lao dịch, sửa chữa cầu đường, giáo dục khoa cử, thẩm án thì hắn không quản, sáu Tào hắn cũng không quản. Thường thì phụ tá của huyện quân sẽ phụ trách, như Uông Tri huyện tiền nhiệm có ba phụ tá, giờ thì ông ta đưa đi luôn rồi.
- Tri huyện tiền nhiệm được điều đi đâu?
- Đi Nhạc Châu làm Tri huyện Lăng Ba. Ông ta ở đây bốn năm, trị mà như không trị, gọi là chưởng quỹ vung tiền cũng không ngoa. Suốt ngày đưa mấy tiểu thiếp đi du sơn ngoạn thủy, chuyện trong huyện giao hết cho mấy phụ tá xử lý, ông ta còn làm sai mấy chuyện, sẽ kể huyện quân nghe sau.
- Chẳng hay Chu Huyện úy phụ trách khâu gì?
Mặt mo của Chu Bình lập tức đỏ lên:
- Tôi… Tôi chủ yếu phụ trách thao luyện hương binh, truy bắt loạn phỉ, duy trì trị an… Thật ra cũng chẳng có chuyện gì…?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ta mang đến mấy thủ hạ giỏi võ, không bằng để họ làm phụ tá cho hiệu úy đi!
- Đương nhiên là được, có thể làm đô đầu hương binh, hoặc bộ đầu cũng được.
Lý Diên Khánh giật mình:
- Bản huyện không có bộ đầu sao?
Chu Bình lắc đầu:
- Sau khi hai bộ đầu lần lượt chết trong tay giang tặc thì không ai dám đảm nhiệm chức vụ này nữa.
- Là thủy tặc sông Trường Giang phải không?
Chu Bình thở dài:
- Mối họa giặc cướp sông Trường Giang mấy mươi năm chưa từng gián đoạn, vẫn luôn là mối họa trong nước. Hắc Long Vương Diêu Tứ của Động Đình hồ là khét tiếng nhất. Cả một vùng từ Động Đình hồ đến Giang Hạ đều là địa bàn của hắn. Hai bộ đầu huyện ta đều chết trên tay hắn. Bất quá năm ngoái ở Nhạc Châu lại xuất hiện thủy tặc mới, tên Trương Thuận, hiệu Tiểu Cam Ninh, hay thường được gọi là Lãng Lý Bạch Điều, dắt theo mười mấy tên thủy tặc làm thành một bang, chuyên cướp mối của Hắc Long Vương.
Lý Diên Khánh nghĩ bụng, thì ra Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận ở đây. Lý Diên Khánh đương nhiên cũng biết không phải mọi hảo hán nổi danh đều lên Lương Sơn vào những năm cuối Bắc Tống, như Tác Siêu, Dương Chí ở phủ Đại Danh, Từ Ninh và Tần Minh thì thân trong Cấm quân, chưa lên Lương Sơn.
Thật ra Lý Diên Khánh cũng muốn để Yến Thanh tới làm bộ đầu, tiếc là sau đêm phủ trạch bị phục kích họ Yến lộ mặt ra thì không còn tin tức nữa, có lẽ do hắn chỉ mới hoàn thành một nửa lời hứa, Tống Giang không rõ sống chết khiến Yến Thanh không đầu nhập vào hắn cũng không tính là vi phạm lời thề.
Không có Yến Thanh, hắn đành cân nhắc đến Trương Hổ. Trương Hổ là người ổn trọng, khá hợp để làm đô đầu. Dương Quang có thể làm trợ thủ của Trương Hổ, Trương Báo giữ chức bộ đầu, Trương Ưng làm nha đầu, vừa khéo vận dụng hết bốn người.
Nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh quay sang nói với Trương Ưng:
- Đi, gọi cả Trương Hổ và Dương Quang đến đây!
Trương Ưng chạy bay đi truyền lời. Lý Diên Khánh lại hỏi Chu Bình:
- Ta thấy trong huyện nha có ngân khố và lương thương, sao không thấy nhà giam?
Chu Bình khom người, đáp:
- Huyện Gia Ngư không có Lao Thành doanh, phạm nhân bắt được đều đưa đến Giang Hạ, nơi đó có Lao Thành doanh. Trái lại, cạnh cửa Bắc có một trại tạm giam, chủ yếu dùng giam giữ những người không tính là tội phạm, những phạm nhân trung chuyển cũng được giam giữ ở đó, tối đa dăm ba hôm sẽ được chuyển đến Giang Hạ.
Đang nói, Trương Hổ và Dương Quang đã chạy vội đến. Trương Hổ khom mình hành lễ:
- Ty chức tham kiến huyện quân!
Lý Diên Khánh cười, giới thiệu với Chu Bình:
- Vị Trương Hổ này là đô đầu của Hổ Bí doanh tinh nhuệ nhất quân Tây Bắc, thân kinh bách chiến, ta để hắn nhậm chức đô đầu. Dương Quang là đội đầu đội trinh sát, có thể làm phụ tá cho Trương Hổ, để họ chưởng quản hương binh.
Chu Bình hiểu rõ có hai vị này rồi, đoán chừng hương binh không còn chuyện của ông nữa, nhưng ông không dám nhiều lời, đành gật đầu đồng ý.
Lý Diên Khánh lại đưa cả Trương Báo và Trương Ưng cho ông, đảm nhiệm chức bộ đầu và nha đầu.chu Bình nào dám phản đối, gật đầu đồng ý hết. Xong xuôi, Lý Diên Khánh nói với bốn người:
- Giờ là giữa trưa, các ngươi đi theo Chu Huyện úy làm quen với thủ hạ, nhậm chức ngay trong hôm nay, có khó khăn gì thì quay lại nói ta hay.
Bốn người đồng loạt khom người thi lễ:
- Ty chức tuân mệnh!