Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 668 - Chương 552: Tài Chính Khó Khăn.

Chương 552: Tài chính khó khăn. Chương 552: Tài chính khó khăn.Chương 552: Tài chính khó khăn.

Lý Diên Khánh hỏi Hạ Lão Lục trước:

- Tống Tiểu Ất mượn một ngàn quan tiền của ngươi, lợi tức mười quan mỗi tháng, trước khi tạ thế hắn đã trả ngươi một trăm năm mươi quan tiền vốn và năm mươi quan lợi tức, đúng không?

Hạ Lão Lục là một trung niên béo đen, có thể thấy trong lòng y rất căng thẳng, một câu cũng không nói nên lời, liên tục gật đầu.

Lý Diên Khánh lại nói với quả phụ trẻ:

- Trượng phu mua mượn Hạ Lão Lục tiền để mua cửa hàng, điểm này ta đã xác nhận rồi. Mặc dù trượng phu ngươi chết rồi, nhưng tiền mượn dính vào cửa hàng, cho nên số tiền kia dựa theo tình lý vẫn phải trả cho Hạ Lão Lục. Nhưng ta cho phép ngươi trả tiền vốn, lợi tức không cần trả. Năm mươi quan lợi tức trước đó chuyển thành tiền vốn, nói cách khác chỉ cần ngươi trả lại tám trăm quan tiền cho Hạ Lão Lục, vụ vay mượn này sẽ kết thúc.

Quả phụ trả căng thẳng:

- Tiểu nữ nào có tiền trả lại cho hắn, trượng phu ta đã chết rồi, không cần trả lại số tiền này.

- Ngươi hãy nghe ta nói hết!

Lý Diên Khánh lại nói với nàng:

- Ta đoán chừng ngươi còn gả ra, nếu như ngươi đem quán rượu đi làm đồ cưới, con của ngươi sẽ không cách nào thừa kế. Cho nên ta yêu cầu ngươi bán quán rượu đi, ra giá năm ngàn ba trăm quan tiền, sau đó ngươi trả hết tiền nợ, vậy ngươi còn bốn ngàn năm trăm quan tiền, với ngươi mà nói cũng không có tổn thất, còn kiếm lời được năm trăm quan tiền.

Nếu như ngươi không chịu tiếp nhận phương án này, vậy ta đưa thêm một phương án cho ngươi. Từ giờ trở đi, tiền thuê mỗi tháng đều thuộc về Hạ Lão Lục, cho đến khi trả hết tiền vay, quán rượu vẫn thuộc về ngươi. Ngươi suy tính hai phương án này, nếu như ngươi vẫn không chịu chấp nhận hai phương án này, vậy bản quan phải cưỡng ép đấu giá quán rượu, bản quan đã nói trước rồi.

Quả phụ trẻ cúi đầu suy nghĩ hồi lâu nói:

- Nô gia đồng ý tiếp nhận phương án thứ nhất, bán quán rượu.

Lý Diên Khánh lại nói với Hạ Lão Lục:

- Chắc ngươi có thể tiếp nhận chứ?

Thiệt thòi duy nhất của Hạ Lão Lục trong này chính là tổn thất lợi tức năm mươi quan, nhưng có thể cầm lại tiền vốn y đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi, y vội nói:

- Tiểu nhân đồng ý tiếp nhận, nhưng khẩn cầu Huyện Quân bán quán rượu cho ta, ta đồng ý gánh vác hết thảy tiền thuế sang tên.

Mục đích thưa kiện lần này của Hạ Lão Lục đúng là vì quán rượu, đối phương cô nhi quả mẫu không biết kinh doanh, cho nên mỗi tháng chỉ có hai mươi quan tiền thuê. Nếu như y mua lại kinh doanh, vậy mỗi tháng ít nhất y có thể kiếm được năm mươi quan tiền lãi ròng, không tới mười năm có thể thu hồi tiền vốn.

Lý Diên Khánh lại hỏi quả phụ trẻ:

- Ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không?

Có thể không cần bỏ ra hơn trăm quan tiền thuế, quả phụ trẻ đương nhiên cũng đồng ý, nàng gật đầu:

- Nô gia đồng ý!

- Tốt lắm! Hạ Lão Lục trả cho Giang thị bốn ngàn năm trăm quan tiền, sang tên quán rượu, chấm dứt vụ án này.

Lý Diên Khánh lại cười nói với cò mồi trang trạch Tưởng Ngũ Lang:

- Để ngươi làm chứng cũng sẽ không để ngươi đi phí công, ngươi đứng giữa sang tên cho họ đi!

Tưởng Ngũ Lang vui mừng quá đỗi, tới công đường một lần cũng có thể kiếm được mấy chục quan tiền, loại chuyện tốt thế này tìm đâu ra.

- Đa tạ Huyện Quân thành toàn!

Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Pháp Tào ghi chép:

- Dựa theo phán quyết của ta, để họ ký tên đồng ý, kết thúc vụ án này, bãi đường!

- Bãi đường!

Bộ khoái hô lớn một tiếng, Lý Diên Khánh đứng dậy lui về nội đường, ký tên đồng ý và giao nhận tiền nhà còn lại đều do Pháp Tào ghi chép phụ trách, coi như giải quyết xong vụ án này. Bởi vì là vụ án dân sự, cũng không có chống án, đến đây chính là chung thẩm.

Tụng sư bách tính vây xem xung quanh ai đi đường nấy, ở cổng Huyện nha, mấy tên tụng sự nghị luận ầm ĩ:

- Ta thực sự bội phục, một vụ án kéo lâu không giải quyết lại kết thúc mọi người đều vui vẻ, vị Huyện Quân mới này thực sự rất có tài!

- Vậy ngươi không biết rồi, người ta là Thị Ngự Sử bị giáng chức xuống, Thám Hoa khoa cử lần trước, ngươi ta chuyên xử lý án lớn của triều đình, loại án nhỏ như hạt vừng này đương nhiên không đáng kể.

- Khó trách! Hóa ra là Thị Ngự Sử.

Bản án nhanh chóng truyền khắp toàn thành, Lý Diên Khánh nhận đường khen ngợi đồng thời cũng khiến bách tính huyện Gia Ngư càng nóng lòng thưa kiện.



Kết thúc vụ án đã gần trưa rồi, Dương Cúc đi vào quan phòng cười nói:

- Huyện Quân, cùng uống chén trà đi!

- Huyện thành còn có quán trà sao?

Lý Diên Khánh hơi ngạc nhiên hỏi.

- Sao có thể không có chứ? Huyện Gia Ngự cũng là huyện lớn, các loại thương nghiệp cần gì đều có, cuối phố Đông Đại còn có một khu chợ, có thời gian ta dẫn Huyện Quân đi dạo huyện thành một vòng.

Lý Diên Khánh hớn hở nói:

- Chúng ta đi uống trà trước, ta mời khách!

- Không! Không! Không! Hẳn là ta mời khách, Huyện Quân không cần phải khách khí.

- Vậy lần sau ta mời!

Hai người ngồi lên một chiếc xe bò đi tới phố Đông Đại. Trục đường của huyện Gia Ngư gọi là phố lớn Sa Dương, trục tuyến từ nam tới bắc, hai bên đông tây cũng có một con đường phố xuyên qua toàn thành, phía đông gọi là phố Đông Đại, phía tây gọi là phố Tây Đại, hai con đường đều là nơi thương nghiệp tập trung tại huyện Gia Ngư.

Qua Chung Cổ Lâu, xe bò tiến vào phố Đông Đại, tiến vào mắt đầu tiên là miếu Thành Hoàng, đây là một khu vực trống trải chiếm diện tích chừng sáu mươi mẫu, diện tích còn rộng hơn quảng trường trước Huyện nha.

Lý Diên Khánh nhướng mày:

- Trước Huyện nha cũng chỉ có quảng trường lớn như vậy, nơi này còn rộng hơn, có phải quá xa xỉ hay không?

- Nơi này chủ yếu là chỗ tụ tập của các hoạt động dân gian, giống như hội đèn lồng Thượng Nguyên, tết Thổ Địa, tết Trung Nguyên, lễ Vu Lan, tế thần sông, tế thần nông vân vân đều cử hành ở nơi này, cho nên vẫn giữ lại mảnh đất này.

- Không đúng! Ngoại trừ hội đèn lồng Thượng Nguyên ra, tết Thổ Địa, tế thần sông, tế thần nông hẳn là đều ở nông thôn hoặc ở bờ sông, tế Trung Nguyên cũng ở bờ sông, lễ Vu Lan ở chùa chiền, sao lại đều tập trung ở nơi này?

- Còn không phải vì giặc sông càn rỡ hay sao? Ở ngoài thành mọi người đều sợ hãi, cho nên chỉ có thể tổ chức các loại hoạt động ở trong thành.

- Xem ra giặc sông ảnh hưởng rất lớn!

- Đương nhiên sẽ có ảnh hưởng, dù sao cũng là giặc sông mà!

Lý Diên Khánh trầm mặc. Lúc này xe bò qua miếu Thành Hoàng, phía trước là một quán rượu, chiếm diện tích khoảng hai mẫu đất, cao hai tầng, trên cờ hiệu viết bốn chữ lớn ‘quán rượu Tam Nguyên’. Mặc dù giữa trưa, không ngừng có khách đi vào uống trà, dường như làm ăn rất khá.

Dương Cúc chỉ vào quán rượu này nhỏ giọng nói:

- Đây chính là quán rượu liên quan tới thưa kiện hôm nay. Tống Tiểu Ất bỏ ra bốn ngàn quan tiền mua lại, nhìn như chiếm tiện nghi lớn, lại bệnh cấp tính chết mấy tháng sau, đây gọi là có phúc cũng không được hưởng phúc!

Lý Diên Khánh gật đầu, quán rượu này không tồi, khó trách Hạ Lão Lục một lòng muốn mua lại nó.

Đi về phía trước là khu vực cửa hàng dày đặc, chỉ thấy người qua lại như mắc cửi, tiếng rao hàng liên tiếp, các loại cửa hàng san sát nhau, cờ hiệu lớn nhỏ khiến người ta hoa mắt. Ngoại trừ các cửa hàng ra, còn có quán rượu, quán trà, tiệm bạc, khách sạn, quán đánh bạc, nhạc kỹ, kỹ quán vân vân; cuối cùng chính là khu chợ phố Đông Đại, ở đó là thế giới của các tiệm hàng nhỏ.

Mặc dù là một huyện thành, thương nghiệp lại phồn hoa như thế, quả thực khiến Lý Diên Khánh nghĩ không ra.

- Huyện Quân, chúng ta tới rồi!

Xe bò dừng lại trước một quán trà, Lý Diên Khánh đi ra khỏi xe bò, thấy trên biển hiệu viết ‘quán trà Tam Giang’. Dương Cúc hơi xấu hổ:

- Không dối gạt Huyện Quân, quán trà này là nhà mẹ đẻ thê tử của ta mở.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Ta còn tưởng rằng Dương Huyện Thừa cũng bị bắt rể nha!

- Cũng coi như thế! Năm đó ta thi giải đậu Giải Nguyên Ngạc Châu, thương nhân lương thực lớn nhất Ngạc Châu là Trương gia liền gả con gái cho ta. Họ không chỉ buôn bán lương thực, còn mở quán rượu quán trà, quán trà Tam Giang này chính là sản nghiệp của họ.

Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng lại không rõ ràng lắm. Hắn đành gật đầu cười nói:

- Khó trách Dương Huyện Thừa muốn mời ta uống trà, hóa ra là thuận dòng làm ăn à!

- Huyện Quân nói đùa rồi, mời vào!

Họ vào quán trà, chưởng quỹ quán trà ra đón, cười rạng rỡ nói:

- Hóa ra là cô gia tới rồi, mời lên lầu!

Dương Cúc giới thiệu Lý Diên Khánh với gã:

- Đây chính là Lý Huyện Lệnh mới nhận chức của chúng ta, về sau Mã chưởng quỹ phải nhớ cho kỹ.

Chưởng quỹ nổi lòng tôn kính:

- Hóa ra là Lý Huyện Lệnh, tiểu nhân thất kính rồi.

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Không cần khách khí, hiện giờ ta cũng là khách, chào hỏi khách khứa đi!

- Mời hai vị khách quý lên lầu!

Dương Cúc mang theo Lý Diên Khánh đi lên tầng hai, tới một gian nhã thất gần cửa sổ. Hai người ngồi xuống đối diện, tầm mắt nơi này rất tốt, thấy hết sự phồn hoa trên đường. Lúc này, một trà kỹ và một đồng tử đun nước tiến vào chuẩn bị hầu hạ họ uống trà. Trà kỹ trang điểm rất đậm, đã không nhìn ra mặt mũi thực sự của nàng, vừa tiến vào, trong phòng tràn ngập mùi hương.

Trà kỹ nhẹ nhàng vuốt đùi Dương Cúc cười quyến rũ:

- Đã mấy ngày quan nhân không tới thăm nô gia rồi.

Trong mắt Dương Lúc lóe lên vẻ lúng túng, trầm mặt xuống lạnh lùng nói:

- Bản quan đang bàn luận công vụ với Huyện Quân, ngươi rót trà cho tốt là được!

Trà kỹ giật nảy mình, người trẻ tuổi này lại chính là Huyện Lệnh. Nàng không dám làm càn, thành thật rót trà cho họ. Lý Diên Khánh mỉm cười, giả bộ như không trông thấy cái gì, chờ họ khôi phục bình thường, hắn mới cười hỏi:

- Dương Huyện Thừa muốn nói chuyện chính vụ gì với ta?

Dương Cúc trầm ngâm một chút nói:

- Chủ yếu muốn nói với Huyện Quân chuyện khó xử ở Huyện nha trước mắt.

- Ta cảm thấy Huyện nha không tệ lắm! Tất cả vận chuyển rất bình thường.

- Đây chẳng qua là mặt ngoài, trên thực tế nguyên nhân mọi người ngóng trông Huyện Quân tới nhậm chức, ta không biết nên nói thế nào?

- Nói thẳng là được!

Dương Cúc thở dài:

- Chủ yếu là tài chính trong huyện khó khăn!

Lý Diên Khánh nhanh chóng nhìn trà kỹ bên cạnh, Dương Cúc nói:

- Đây là bí mật công khai trong huyện, mọi người đều biết, cũng không cần né tránh.

Lý Diên Khánh cười:

- Thật ra cũng không có gì, Huyện nha ở các nơi trên Đại Tống không phải vẫn nghèo hay sao? Nghĩ biện pháp tháo gỡ là được.

- Chúng ta không chỉ đơn giản là nghèo.

Dương Cúc lo lắng:

- Chưa nói với Huyện Quân, Huyện nha đã thiếu lương bổng của lại dịch đã ba tháng rồi, còn thiếu mấy tiệm bạc khoảng ba ngàn quan, còn một số khoản nợ khác, có thể nói trong huyện đặt mông trên đống nợ.

- Vì sao lại nợ?

Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.

- Chủ yếu là Uông Huyện Lệnh trước đó cũng muốn tháo gỡ, liền vay mượn sáu ngàn quan tiền xây dựng một đội tàu quan làm vận chuyển. Mới đầu cũng không tệ lắm, kết quả năm ngoái đội tàu bị Long Vương lòng dạ hiểm độc cướp đoạt trên hồ Động Đình, hai bộ đầu đi theo thuyền bị giết, thuyền cũng không còn, mất cả chì lẫn chài. Mọi người không dám báo cáo lên trên, đành phải phá tường đông bồi tường tây trả tiền. Một năm này thực sự khó khăn, mấy tháng nay bởi vì Uông Huyện Lệnh phải điều đi, hắn vội vàng muốn giải quyết việc này, liền nợ tiền của tất cả Huyện nha, kết quả lương bổng ba tháng của thuộc chưa phát, tất cả mọi người cần nuôi gia đình sinh hoạt, chỉ trông cậy vào Huyện Quân hỗ trợ giải quyết khẩn cấp này.

Bình Luận (0)
Comment